Nếu tôi đúng là người anh quen… Vậy…Anh có thể kể cho tôi những chuyện anh biết về tôi được không? Tên tôi? Gia đình tôi? Và anh là ai? Anh có quan hệ như thế nào với tôi?
- Anh tên Duy. Anh là…Người yêu của em…Và tên của em làVân…-Anh kể tất cả mọi chuyện về nó, bạn bè nó, gia đình nó…Và những chuyện về nó và anh…Về xuất xứ của sợi dây chuyền. Anh còn lôi trong ví ra một bức ảnh anh và nó chụp chung trên bãi biển. Đúng là nó. Trong tấm hình nó đang chu cái miệng xinh xinh lên “ Chụt” và má anh tinh nghịch.Vẫn mái tóc dài ngang lưng như năm về trước. Vẫn đôi mắt tròn to lung linh.Vẫn khuôn mặt ấy. Và nó thật ư? Trên cổ vẫn đeo sợi dây kia. Đúng là nó rồi.
………………….
Kaishi…
Sau khi đã bình tĩnh lại, anh đưa mắt nhìn xung quanh kiếm tìm bóng dáng Satomi nhưng không thấy đâu. Hốt hoảng, anh chạy lại hỏi Haya thì chỉ nghe cô bé nói Satomi đi dạo mà không biết đi đâu. Anh hoảng hốt chạy đi tìm. Nếu có việc gì xảy ra với nó chắc anh không sống nổi mất. Kaishi gọi điện thoại cho nó…
“ …. Always see, always be…Come and dream the night with me… Nocturne…” tiếng nhạc chuông quen thuộc từ máy Satomi vang lên. Nó cầm máy lên xem- Là số Kaishi.
-Em nghe máy đi kìa- Duy nói khi thấy nó đang nhìn vào màn hình chiếc di động và lưỡng lự không biết có nên nghe máy hay không.
- Không sao.- Nó dập máy. Nó không muốn nói chuyện với Kaishi bây giờ. Nó không biết phải nói gì. Bây giờ nó phải làm sao đây? Nó đã biết nó là ai tuy nó không hề nhớ mà chỉ qua lời kể của người con trai tự nhận là người yêu của nó. Anh nói anh đã đi tìm nó hơn năm trời. Thời gian nó biến mất cũng trùng với ngày xảy ra tai nạn. Rồi cả sợi dây nữa. C bức ảnh, cả giấc mơ nữa. Duy đúng là người con trai nó thường thấy trong giấc mơ. Nhưng nếu là người mà nó đã yêu…vậy Kaishi thì sao…Hai người con trai…Nó không biết tình cảm Kaishi dành cho nó là như thế nào? Còn người con trai này… Từ lúc gặp đến giờ, nó cảm thấy anh rất yêu
người con gái tên Vân- Cũng chính là nó. Không hiểu sao nó không cảm thấy nghi ngờ gì lời nói của anh mà ngược lại, nó cảm thấy sự ấm áp chân thật trong mắt anh. Nhưng nó thật sự rất…Rất rất yêu Kaishi…Nếu không yêu anh liệu nó có sẵn sàng đánh đổi thứ quý giá nhất của đời con gái để cứu anh hay không? liệu… Một lúc nào đó…Nó có thể nhớ lại mọi thứ hay không?
-Anh nói tôi ở đâu? Ý tôi là…Người con gái tên Vân ấy. Tôi không chắc có phải là tôi hay không. Tôi chỉ biết những người đưa tôi vào viện khi tôi bị tai nạn nói rằng trong lúc hôn mê tôi luôn miệng nhắc đến một cái tên- Duy.. Là tên anh chăng? Tôi không biết. Nhưng mọi người nghĩ đó là tên tôi nên sau đó tôi được gọi là Vân Duy. Một cái tên khá đẹp.
- Duy ư? Tại sao lúc hôn mê em lại gọi tên anh. Lại gọi tên người mà em nghĩ đã nói dối em, đã phản bội em. tại sao vậy? em yêu anh đến thế ư? Hay là em quá căm hận anh…- Duy thầm suy nghĩ, nét mặt anh lộ rõ vẻ đăm chiêu.
- Em theo anh về Hà Nội nhé? Về đấy có thể em sẽ nhớ lại mọi chuyện.
- Hà Nội? Tôi sẽ về.Tôi phải tìm lại kí ức của mình. Nhưng bây giờ tôi còn một số việc cần giải quyết. anh cho tôi địa chỉ và số liên lạc của anh. Bao giờ xong việc tôi sẽ liên lạc với anh.
- Em làm gì? Còn việc gì quan trọng hơn về Hà Nội để khôi phục lại trí nhớ cho em chứ? Anh đã tìm em trong vô vọng suốt năm trời. đừng bắt anh chờ đợi nữa được không em? Anh thật sự kiệt sức rồi. Về với anh đi.
- Khôi phục trí nhớ với tôi mà nói là việc hết sức quan trọng. Nhưng tôi còn có việc khác cũng quan trọng không kém. Tôi sẽ liên lạc với anh sau khi tôi xong việc. còn bây giờ thì… Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết mọi chuyện tuy không chắc có phải sự trùng hợp ngẫu nhiên là ngưòi giống người hay không. Nhưng dù sao đó cũng là mắt xích quan trọng có thể giúp tôi nhớ ra mọi chuyện cũng nên. Còn giờ thì nếu anh cứ quả quyết tôi là người yêu của anh thì anh yên tâm đi…Tôi sẽ liên lạc với anh mà. Tôi còn cần anh giúp tôi nhiều nữa. Thật sự tôi rất cảm ơn anh.
- Em đừng nói như vậy. Anh biết chắc em là người con gái anh yêu. Em đúng là Vân. Không phải trùng hợp ngẫu nhiên đâu.trên đời này chẳng có sự trùng hợp đến vô lí như thế này đâu. Thôi được…Anh sẽ chờ em. Đừng để anh phải đau khổ thêm nữa em nhé. Anh đã đủ khố sở khi mất em lắm rồi. Đừng biến mất khỏi cuộc đời anh một lần nữa em nhé. Anh không chịu đựng nổi đâu.
Nó cười dịu dàng. Người này yêu cô gái tên Vân- Là nó đến vậy sao? Nếu nó là Vân hẳn nó sẽ hạnh phúc lắm khi biết có người yêu nó đến vậy. Còn nó…Nó không biết Kaishi có yêu nó hay không? Anh hành động như thể anh yêu Nó…nhưng lời anh nói lại trái ngược hoàn toàn với hành động.
…………………..
Sakura…Tiếng chuông điện thoại của cô bé vang lên.
- Chị satomi…Chị đang ở đâu? Chị có biết mọi người đang lo cho chị lắm không? chị không sao chứ?- Giọng Sakura hốt hoảng khi biết Satomi gọi điện.
- Được rồi Sakura.Chị không sao. Chị đang ở bệnh viện xxx. Em đến đón chị đi. – Nó nói bằng tiếng Nhật. Duy nhìn nó ngạc nhiên. Nó gọi cho ai có tên Sakura mà nói tiếng Nhật? anh cũng biết nói tiếng Nhật. Chả là trước đây khi Vân với Trinh đi học tiếng Nhật cũng lôi anh theo bằng được. Vân nói nếu sau này anh với Vân kết hôn thì phải đi tuần trăng mật ở Nhật, không biết nói tiếng Nhật thì phiền lắm. vì Vân thích nên anh cũng chiều theo ý nó. Anh yêu Vân. Anh yêu vẻ trẻ con hay làm nũng của nó. Anh yêu những lúc nó hỏi ngô nghê rằng “ anh yêu em không?” dù biết câu trả lời luôn là “Có”. Anh yêu đôi mắt to tròn, mái tóc dài chấm lưng, cái miệng xinh xinh hay chu lên khi cãi nhau với anh…Anh yêu tất cả những gì thuộc về nó. Vì nó anh bỏ đánh nhau. Vì nó anh không hút thuốc. Vì nó anh bỏ thói quen tụ tập đi chơi với bạn bè mỗi tối thứ để đưa nó đi dạo loanh quanh khắp thành phố. Và cũng vì quá yêu nó mà anh làm nó tổn thương chỉ vì không muốn nó đau khổ khi anh ra đi lúc anh biết tin mình bị bệnh. Anh không ngờ gia đình anh lại tìm được người có tuỷ thích hợp để thay cho anh. Và anh đã sống nhưng người con gái anh yêu thì lại không còn bên anh. Nhưng không sao. giờ nó đã ở đây. Vân của anh vẫn cò sống. Anh tụ hứa với bản thân rằng sẽ không để nó ã rời anh thêm một lần nào nữa. Dù có chết anh cũng phải chết trong vòng tay nó. một lần mất Vân là quá đủ. Nhưng anh lại không biết phải đối mặt với Trinh- cô em gái nuôi và cũng là bạn thân của Vân như thế nào. Anh đã làm tổn thương Trinh. Sau chuyện đó Trinh đã đi du học và anh không hề gặp hay liên lạc được với Trinh một lần nào hết. Đến hỏi gia đình Trinh thì họ không nói cho anh biết vì Trinh đã dặn thế. Trinh đi du học. Còn anh thì lang thang khắp mọi nơi trên cái đất nước
hình chữ S bé nhỏ này những mong tìm được bóng dáng quen thuộc của Vân. Vì anh không timVân đã chết như mọi người vẫn tin. Anh có niềm tin mãnh liệt rằng Vân vẫn còn sống. Và kết quả là đây. Ngay lúc này đây Vân đang ngồi trước mặt anh. Là Vân bằng xương bằng thịt. Chỉ có điều Vân không nhớ bất cứ thứ gì.
Anh đi cùng nó ra cổng bệnh viện đứng chờ Sakura.
một chiếc xe hơi đen bóng đỗ xịch trước mặ anh và Vân. ( Từ giờ khi nói về Duy thì gọi nó là Duy và nói với Sakura, Kaishi…Thì gọi là Satomi nhá).
- Satomi…Em không sao chứ? Sao em lại ở đây? Tại sao em lại làm việc ngu ngốc ấy chứ? Anh có chết thì đã sao…tại sao em lại làm thế hả?- Kaishi bước xuống xe, chạy lại ôm chặt lấy nó.
- Buông em ra. – Nó nói lạnh lùng.
- Anh xin lỗi.Anh… Vì anh…- Kaishi buông nó ra, lắp bắp không nói nên lời…Nghẹn ngào…
- Em không sao. Không cần lo cho em.
-Tôi sẽ liên lạc với anh sớm. Cảm ơn anh. Tôi sẽ cố gắng giải quyết mọi việc nhanh chóng. Anh cứ về Hà Nội, tôi sẽ đến đó tìm anh.- Nó quay sang nói với Duy đang đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn người con trai vừa ôm nó.
- Satomi…Thằng này là ai?- Kaishi hỏi khi nhìn thấy Duy đang đừng cạnh Satomi.
- Anh không cần biết.
Nó nói, chào Duy rồi bước lên xe. Haya ôm chặt nó mà khóc.
- Chị không sao. Ngoan. Đừng khóc nữa.Nín đi nào.Chị mệt lắm. Đừng khóc nữa.- Nó vỗ về Haya. Nó biết con bé đã rất lo lắng cho nó. Haya giống như một đứa em út bé bỏng hay làm nũng trong đại gia đình nhà nó. Sakura thì khác. Con bé lại có vẻ chín chắn. Bề ngoài cũng lạnh lùng như nó. Nhưng nó biết thức ra con bé rất ấm áp. Luôn quan tâm mọi người. Haya khóc còn Sakura chỉ nhìn nó cười an tâm. Nó yêu quý cả hai đứa này. Luôn xem chúng như em ruột vậy.
Nó ngoái đầu nhìn ra phía sau khi chiếc xe lăn bánh. Duy vẫn đứng đó nhìn theo bóng dáng chiếc xe. Mặt buồn rười rượi. Nó cũng buồn. Không hiểu sao nhìn người con trai ấy nó thấy buồn vô hạn. Một giọt nước mắt chợt rơi xuống nhưng nó đã đưa tay quệt vội. nó ngồi im dựa đầu vào kính và nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Nó không muốn nói chuyện với ai bây giờ. nhất là Kaishi. Anh đang nhìn nó chăm chú như thể chỉ cần anh chớp mắt một cái là nó biến mất khỏi tầm mắt của anh vậy