…KÉT…
đôi bàn tay xô nó tránh khỏi chiếc xe tải đang lướt như bay về phía nó. Thân hình Duy văng lên rồi rơi xuống ngay trước mũi chiếc xe. Máu bắt đầu chảy. Nó ngồi yên bất động nhìn người con trai đang nằm trước mặt nó. Máu chảy đầm đìa. Gương mặt nó ngơ ngác, thất thần. đôi mắt mở to vô hồn. Từng dòng, từng dòng kí ức như ùa về trong nó. Nó nhận ra gương mặt ấy. gương mặt thân quen. Nó thật sự đã nhận ra gương mặt ấy. gương mặt của người con trai vừa dang đôi tay bảo vệ nó. Người nó đã từng yêu, rất rất yêu. Cũng là người nó đã từng hận nhất trên đời.
Tại sao? Tại sao nó không nhớ ra sớm hơn? tại sao vậy? sao đến bây giờ nó mới nhớ ra? Bao nhiêu câu hỏi lẫn lộn trong đầu nó.
Nó chống tay đứng dậy, cất từng bước loạng choạng đến bên Duy. Nó lay người anh, nắm chặt đôi vai anh và lay. Đôi mắt ráo hoảnh vô hồn.
- Anh…dậy đi anh. mở mắt ra nhìn em đi. Em nhớ anh mà. Em nhớ ra anh là ai mà. dậy đi anh. Em là Vân mà.- nó nói trong vô thức. bàn tay nó đỡ một bên đầu Khánh. Nó thấy một chất lỏng ấm, nhớp nháp màu đỏ tươi đang chảy ra. nhiều thật nhiều. nó đưa bàn tay lên trước mặt và…nhìn. Nó nhận ra đó là máu. Anh đang chảy máu kìa. Nó lay vai anh thật mạnh. Nó hét lên như điên dại:
- Anh dậy đi…nhìn em đây này…Là em mà. dậy đi anh… đừng nằm thế mà.
Nó khóc. Hai hàng nước mắt rơi ướt nhoè khuôn mặt. Nó đau. Nó sợ. cảm giác đau đớn, sợ hãi len vào lòng nó. sợ Duy sẽ ra đi.
Bỗng…một bàn tay lành lạnh run run đưa lên gạt nhẹ hàng nước mắt trên đôi gò má nhợt nhạt của nó.
- cuối cùng…em cũng nhớ. Anh xin lỗi. xin lỗi em…Em đừng khóc…anh không sao mà…nín đi em…- Duy gượng cười khó nhọc thì thầm.
Nó nắm chặt đôi bàn tay đang lạnh dần đi của anh. Tiếng còi xe cấp cứu vang lên. Nó chẳng nghe thấy gì nữa. đầu nó bây giờ trống rỗng.
- Vân…hãy sống thật hạnh phúc…hạnh phúc…luôn cả phần của anh…em nhé…anh…anh sẽ dõi theo em…sẽ…cầu nguyện…cho em luôn tươi cười…như em của trước đây…đừng khóc…anh…thích nhìn em…cười hơn…- Duy nói trong hơi thở đứt quãng.
- không…anh phải sống…em không cho phép anh bỏ cuộc như em đã từng làm. Cố gắng lên đi anh.- nó lắc đầu, cố xua đi ý nghĩ rằng anh sẽ ra đi.
- em…là của Kaishi…cậu ấy sẽ chăm sóc em…tốt hơn anh…anh…mệt lắm…- Khánh thì thào.
- em không cần…em không cần đâu. Em cần anh.
- anh yêu em…mãi mãi…yêu em…anh...buồn ngủ quá…- mắt Duy bắt đầu khép dần lại. khép dần, rồi nhắm hẳn. bàn tay buông thõng xuống. rời khỏi bàn tay gầy gầy xương xương của Vân. Nó ngơ ngác.
- anh….. mở mắt ra đi anh…đừng ngủ mà…đừng đi mà…dậy đi anh…đừng đi mà…- nó hét lên đau đớn rồi lịm dần đi trên đôi tay ấm áp của một vị bác sĩ có gương mặt khá trẻ.