Lúc anh không để ý thì bỗng nhiên bàn tay già đầy vết chai của ba anh bỗng nhiên động đậy! Vì lúc đầu lần vận động này quá nhẹ, anh lại không chú tâm nên không biết.
Nhưng lại có lần thứ , máy điện áp vang lên tiếng kêu to hơn làm anh giật mình! Anh thấy tay ba anh động đậy, quá bất ngờ, anh luống cuống bấm nút đỏ dưới giường.
Không đầy phút sau các bác sĩ chạy đến, anh nói sơ lược về sự vận động của ba rồi bước ra bên ngoài, lấy điện thoại gọi thông báo cho chị gái.
Cúp máy, anh lấy điếu thuốc ra hút. Anh thật sự rất ít hút thuốc, chỉ là muốn dùng nó để kích thích sự tỉnh táo của mình mà thôi! Thế nhưng chưa hút được / điều thuốc, anh bỗng nhiên nhìn thấy cô gái nhỏ, bóng dáng quen thuộc xuất hiện! Cô vội vã dùng ánh mắt chào hỏi anh, rồi đi vào phòng khám cho ba anh, anh cũng chỉ gật đầu đáp lễ.
Khoảng phút chị gái cùng Tom tới nơi, sốt sắng nhìn vào bên trong rồi hồi hộp như anh! Chờ đợi!
Không để họ phải đợi quá lâu, các bác sĩ từ phòng ba đi ra. Lo lắng nhất vẫn là chị anh, thật sự chị xúc động đến khóc! Phải dựa vào Tom, chị dùng ánh mắt đầy hi vọng nhìn các bác sĩ:
- Ba tôi sao rồi bác sĩ?
- Bệnh nhân không có vấn đề gì nghiêm trọng! Chỉ là nằm trong thời gian khá lâu, nay có kích thích từ bên ngoài nên não nhận thức và phát ra phản xạ tự nhiên! Người nhà không nên quá lo lắng, đây là dấu hiệu tốt. Mặc dù chưa thực sự tỉnh hẳn thế nhưng chắc chắn bệnh nhân sẽ tỉnh lại trong thời gian sớm nhất! Mọi người nên tìm tình huống nào đó, kích thích tế bào não tỉnh, lúc đó bệnh nhân sẽ thực sự tỉnh hẳn!
- Cảm ơn bác sĩ! – Minh Chi mừng rỡ, tiến vào bên trong.
- Cảm ơn bác sĩ! – Anh cũng gật đầu.
- Trần tổng! Anh theo tôi một chút! – Võ trưởng khoa lên tiếng rồi đi đến phòng bên cạnh.
Trần Minh Diệp đi theo, thỉnh thoảng con mắt vẫn nhìn vào bóng dáng ấy! Nhìn vào con mắt cô có vẻ lo lắng không lẽ ba anh có chuyện gì! Không bác sĩ mới nói ba anh tốt lắm, làm sao có thể có chuyện gì được.
Bước vào phòng sau, anh đóng cửa. Võ trưởng khoa cùng Thanh Ngọc đã ngồi xuống bàn. Võ trưởng khoa làm động tác mời, rồi nói:
- Trần tổng, tôi gọi anh đến đây là có việc muốn thông báo!
- Võ trưởng khoa, cô cứ nói!
- Là thế này! Chủ tịch Trần do nằm đó khá lâu nên cơ thể xuất hiện thoái hóa!
- Vậy….ba tôi có làm sao không?
- Hiện tại ba anh cũng chưa có thoái hóa nhiều – Thanh Ngọc lên tiếng – Chỉ là do tuổi bác ấy cũng đã lớn, lại nằm lâu như vậy! Có thể tỉnh lại sớm thì tốt, sẽ có thể dùng vật lý trị liệu để hồi phục!
- Nếu không….thì sao? – ánh mắt anh không tự chủ mà dao động.
- Nếu như bác ấy nằm thêm thời gian nữa, tôi nghĩ khoảng năm nữa nếu bác ấy mới tỉnh lại thì có lẽ sẽ bị thoái hóa cơ, lúc đó sẽ không thể dùng vật lý trị liệu được nữa…và..
- Và…..?
- Bác ấy sẽ bị liệt! – Thanh Ngọc nhìn thẳng vào mắt anh, nói!
- …Liệt….- anh không tin vào mắt mình, cứ sợ nhìn nhầm.
Nhưng trong mắt cô chứa đầy sự khẳng định, anh tin cô, đồng thời không biết phải làm gì tiếp theo~
Ngay lúc đó Võ trưởng khoa lên tiếng:
- Trần tổng! Thật sự mà nói thì chủ tịch vẫn còn hi vọng! Mặc dù sự thật là vậy nhưng nếu gia đình thường xuyên kể những câu chuyện đã xảy ra hoặc niềm vui nào đó làm kích thích phản ứng thì dần dần chủ tịch sẽ tỉnh lại trong thời gian sớm nhất! Lúc đó chúng ta sẽ trị liệu, tôi tin rằng ngài ấy sẽ hồi phục thôi!
- Vậy sao? Cảm ơn cô Võ trưởng khoa!
- Vậy chúng tôi xin đi trước!
- Xin chào! – anh đứng dậy gật đầu chào người.
Anh cũng nhìn thấy được sự an ủi trong mắt cô! Anh chỉ gật đầu đáp lễ.
Ngay lúc này trong đầu anh không còn có thể chứa đựng được bất cứ thứ gì ngoài tình trạng của ba anh. Hơn nữa anh cũng lo lắng không biết có nên nói với Minh Chi hay không! Anh sợ chị lại lo lắng! Quyết định lóe ra trong đầu, anh im lặng tiến và phòng bệnh.
Anh nhìn thấy chị đang nắm tay ba khóc, gọi ba tỉnh dậy trong vô vọng. Tom đứng sau an ủi, thấy anh vào cũng chỉ chớp mắt mà thôi! Anh cũng im lặng vỗ vai chị an ủi một chút rồi ra ngoài! Đóng cửa điện thoại báo có tin nhắn đến;
- Mèo con: Tôi mời anh ly café được chứ?
- Được! Ở đâu? – Đầu heo trả lời.
- Mèo con: Quán café đối diện.
- Được – Đầu heo trả lời.
Chỉ vậy thôi, cô mỉm cười, đứng lên nói qua tiếng với Võ trưởng khoa rồi đi xuống dưới. Cô băng qua đường, mở cửa bước vào quán.
Không gian quán tuy không quá lớn nhưng ánh sáng và khung cảnh quán khá tốt! Quán có lầu, gam màu chủ yếu là nâu gỗ. Ván ép % bọc cả tường lẫn nền, chính vì vậy khi bước vào, cô lấy ngay đôi dép thú bên cạnh, cởi đôi giày của cô, cất lên kệ rồi bước vào.
Anh đã ngồi trên bàn, nhìn ra ngoài đường chăm chú. Cô cũng chỉ ngồi vào và nhẹ nhàng hỏi:
- Anh uống gì không?
- Một ly café đen đi!
- Anh đã ăn sáng chưa?
- Tôi đã ăn rồi!
- Vậy cho tôi ly café đen và ly Capuchino! – cô nhẹ nhàng nói với phục vụ!
- A..dạ quý khách chờ chút – cô phục vụ giật mình rồi bước vào trong.
Hôm nay cô phục vụ mới làm việc ngày đầu tiên, vậy mà gặp được anh chàng rất đẹp trai làm cô mê mẩn. Cô chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông nào đẹp trai, khí suất như vậy. Có phải làm ở đây sẽ có được cơ hội ngắm trai đẹp hay không? Cô rất mong chờ!
Chỉ là hơi thở anh ta quá lạnh, cô không dám hỏi xem anh ta dùng gì, cho tới khi cô gái xinh đẹp kia bước đến, anh ta mới nhu hòa hơn, cô mới dám lại gần. Có lẽ đó là người yêu của anh ấy, họ xứng đôi vậy mà! Tuy có hơi tiếc nhưng cô cũng rất vui nghi “ haha làm ở đây sẽ được ngắm rất nhiều anh chàng đẹp”! Chính vì vậy mà khi cô gái kia gọi phục vụ, cô mới giật mình đi nhanh vào trong bê thức uống ra.
Minh Diệp không còn nhìn ra bên ngoài nữa, chỉ ngồi nhìn vào ly café đen quánh, nhấp ngụm. Anh định rút điếu thuốc để hút nhưng nhìn thấy ánh mắt cô như muốn nói anh đừng, anh lại thôi.
Im lặng khoảng phút, cô mở lời trước:
- Anh không sao chứ?
- Tôi không sao! CẢm ơn cô!
- Thực ra thì tình trạng ba anh như vậy là có tiến triển tốt hơn rồi.
- Tôi biết! Chỉ là không biết nói với chị tôi thế nào để chị ấy không lo lắng mà thôi!
- Vậy thì anh đừng nói! Tôi thấy anh rể anh có lẽ sẽ suy nghĩ thay chị anh đươc!
- Cảm ơn cô đã chỉ! Tôi sẽ nói với anh ấy.
- Vậy được rồi! Anh cũng đừng suy nghĩ nhiều! Với lại đừng hút thuốc, không tốt cho sức khỏe đâu! Anh còn phải lo cho gia đình anh, chị gái anh, ba anh nữa! Họ rất cần anh! – cô nhẹ nhàng khuyên.
- Ừ! Tôi biết rồi – anh nhìn thẳng vào cô, con mắt như tìm tòi thứ gì đó.
Có ai biết rằng nghe cô khuyên anh nhẹ lòng đi hẳn. Chỉ là cô nói có nhiều người cần anh lo, anh đột nhiên nghĩ rằng “ em có đồng ý trở thành trong số họ hay không?” Chính vì vậy anh mới nhìn cô, đôi mắt sâu thăm thẳm, chan chứa tình yêu âm thầm anh dành cho cô.
Chỉ là cô không để ý, không thể nhận ra anh đang dành ánh mắt nhu hòa cho cô, chỉ một mình cô.
Hai người cùng im lặng, cùng nhìn xa xăm. Ai cũng dành tình cảm cho đối phương nhưng chẳng nhận ra đối phương cũng vậy, chẳng dám nói.
Họ càng không nhận ra rằng, ở góc khuất của quán café có đối tượng đang chụp lại những khoảnh khắc nhu hòa nhất của họ.