Tại trụ sở công ty, căn phòng Tổng Giám Đốc yên lặng, chỉ có tiếng lật giấy tờ vang lên trong không gian. Minh Diệp dùng hết công suất “tình yêu” để giải quyết giấy tờ còn lại.
Thực ra mà nói, công việc của công ty cũng chẳng có là bao nhiêu, chỉ là gần cuối quý nên có hơi nhiều báo cáo chút. Anh tính sẽ giải quyết hết trong ngày hôm nay, để ngày mai cuối tuần sẽ đưa Thanh Ngọc về quê thăm mẹ!
Anh mỉm cười ngước mắt nhìn bóng dáng đang nằm trên ghế sofa kia! Cô mặc chiếc sơ mi xanh rộng của anh như chiếc váy, mắt chăm chú đọc những cuốn sách kinh doanh kia, mái tóc xõa rối lười biếng bị kéo sang bên, thỉnh thoảng cô ngáp dài cái, thật giống con mèo lười!
Tối nay là ngày năm họ quen nhau, nói đúng ra năm chính thức qua lại. Tuy có cãi vã, giận hờn nhưng anh cũng thành công ôm cô vào ngực, thành công chiếm được trái tim của cô, sự quan tâm của cô, đặc biệt là có được sự ủng hộ từ phía gia đình cô!
Ba anh có nhiều dấu hiệu tốt, thỉnh thoảng được massage kích thích nên không còn gặp tình trạng cơ thoái hóa! Chị gái và anh rể vui vẻ đi du lịch, mặc dù có chút cực khổ nhưng anh muốn dành cho cô mọi thứ tốt nhất, chính vì vậy anh luôn cố gắng! Chỉ cần ba tỉnh lại, ba hồi phục tốt, anh sẽ để ba dắt cô vào lễ đường, trở thành vợ của Trần Minh Diệp anh!
Còn Thanh Ngọc, vì ban nãy hoạt động mệt mỏi, ngáp dài vài cái rồi cô nhắm mắt ngủ lúc nào không hay! Trong giấc mơ, cô mơ thấy điều gì đó, nở nụ cười hạnh phúc!
Trời bắt đầu chuyển sắc, hoàng hôn từ từ kéo đến, dải mây hồng đỏ phía chân trời. Minh Diệp liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay, cũng đã muộn, anh đứng dậy đi vào phòng nghỉ.
Mỉm cười nhìn thân thể mềm mại đang nằm trên giường, anh tự thấy thỏa mãn, hôn lên cánh môi mềm mại đang gọi mời kia. Từ nụ hôn nhẹ, dần dần chuyển thành nụ hôn sâu, làm Thanh Ngọc trong giấc mơ thấy ẩm ướt, mơ màng tỉnh dậy, giọng nói còn ngái ngủ:
- Diệp…ưm…ưm
Minh Diệp được thế, chỉ chờ miệng cô hé mở, anh đưa lưỡi tiến vào trong lấy hết những mật ngọt trong miệng. Còn trong cơn mơ màng, Thanh Ngọc chỉ biết cố gắng hít lấy thêm chút không khí, cố gắng đẩy Minh Diệp ra!
- Hô..hô..Diệp…anh hư quá! – cô thở hổn hển.
- Anh nhịn không được, hi! – anh cười xấu xa.
- Em..ngủ lâu rồi nhỉ? Anh đã xong việc chưa? – cô dụi mắt, nhìn bên ngoài.
- Mèo nhỏ! Em mệt không? Anh xin lỗi vì quá mải mê làm việc!
- Không sao! Chúng ta về nhà tắm rửa.
- Không cần! Anh đã gọi người đi về lấy lễ phục rồi, em chờ ở đây! Tắm ở đây rồi chúng ta cùng đi!
- Nhưng mà…còn anh?
- Anh có sẵn mấy bộ rồi!
- Anh có sẵn rồi à! Ừm vậy anh tắm trước, hay em tắm trước?
- Haha em hỏi quá dư thừa! Dĩ nhiên là…..- anh kéo dài âm thanh- anh tắm cùng em.
- Anh…..
Vừa dứt lời, Minh Diệp bế Thanh Ngọc lên, đưa cô vào trong phòng tắm. Cô la lên:
- Diệp! Em có thể tự tắm! Anh để em xuống đi!
- Bà xã! Anh muốn tắm cho em, lâu rồi em không tắm chung với anh – anh hờn dỗi.
- Ai là bà xã của anh! Em còn chưa đồng ý cưới anh nha! Ảo tưởng!
- A…Ngọc..em..không muốn cưới anh sao? Cũng không muốn tắm cho anh nữa! Vậy, anh đi ra trước – giọng anh cất lên vẻ buồn rầu.
- Diệp… - cô giật mình.
“Có phải cô nói hơi quá rồi không? Nhìn anh buồn như vậy? Phải làm sao bây giờ?”
Minh Diệp toan mở cửa phòng tắm, Thanh Ngọc với lấy tay anh, ôm lấy lưng anh, cọ cọ má rồi nhẹ nhàng nói:
- Xin lỗi, em không cố ý! Em chỉ đùa thôi!
- …………………. – Minh Diệp im lặng, mặt rất muốn cười nhưng cố nén.
Có ai biết anh rất thích trêu cô như thế này, nhìn mặt nhỏ ăn năn, hai mắt long lanh đầy hối lỗi, rất giống mèo ăn vụng bị bắt được “ haha” anh cười trong lòng.
- Diệp! Anh đừng giận! Em yêu anh ! em….em ngại mới nói vậy, anh không được giận em – cô rưng rưng nước mắt, bá đạo nói lớn.
- Vậy sau này, em có làm bà xã của anh không? Hay em muốn anh lấy người khác?
- Anh không được lấy người khác, bắt buộc phải lấy em, em không cho phép anh cùng người khác chung sống! – cô bá đạo ra lệnh
- Vậy sao không chịu nhận là bà xã của anh? Sao còn không muốn cho anh tắm cùng? Em không thích thì anh không ép!
- Không…em…em..- cô đỏ mặt, lí nhí nói – em thích tắm cùng anh, nhưng mà anh lúc nào cũng…cũng…
- Cũng? Cũng làm thế nào? – Minh Diệp cười gian quay lại nhìn khuôn mặt đỏ như trái cà chua chín, thật đáng yêu! Anh dùng tay sờ loạn trên người cô, gian tà hết sức
- Như thế này? Hay như thế này? Ý em nói anh làm như vầy sao? – tay anh dừng trên núi đôi mềm mại của cô, rồi miệng xích lại gần tai cô, hơi thở âm ấm làm cô khó chịu, lại dùng tay kia cởi chiếc áo sơ mi của cô ra, tiếp tục đưa bàn tay xuống u cốc bí hiểm..
- Ưm…anh đừng làm loạn! – cô thở phì phò, đánh anh cái.
- Anh làm loạn sao? Như thế này! – bàn tay càng tinh quái hơn thăm dò hết thân thể cô.
- Anh..hư..- cô nói đứt hơi.
“Anh quá hiểu cô, quá hiểu phải làm sao để ép cô không còn chút sức, thật là xấu” cô thầm nghĩ nhưng vẫn ham muốn được thêm.
- Em nói anh hư? Anh chấp nhận. Không phải người ta nói : Đàn ông không hư thì đàn bà không thương sao?
- ……Hô…hô.. – Thanh Ngọc thở gấp.
Rồi Minh Diệp cởi hết đồ trên người mình, mở làn nước mát lạnh, xối thẳng lên người, rồi đưa vật nam tính vào trong cô, thỏa sức tung hoành. Cứ thế hồi đại chiến diễn ra trong phòng tắm.
Sau khi vật lộn giữa ý chí và ham muốn, Minh Diệp cố gắng kìm nén ham muốn cô, lau sạch người cô, đi đến tủ đồ lấy cho cô cái khăn tắm, quấn quanh người, rồi gọi thư ký Lương mang lễ phục vào.
Chỉ lát, giúp cô mặc lễ phục, anh nhìn cô không nỡ chớp mắt. Làn da cô trắng mịn, bộ váy xòe trắng sữa in họa tiết bó sát làm tôn lên nước da cũng như đường cong. Anh nhìn mà không biết dùng từ nào diễn tả vẻ đẹp của cô lúc này, nhìn lên bên trên, anh nhận ra lễ phục này hình như cắt ở cổ quá sâu, làm khe rãnh của cô ẩn ẩn hiện hiện. Trong lòng thầm rủa “đáng chết” rồi bước lại tủ, lấy cho cô chiếc khăn lụa, in họa tiết dễ thương quấn lên cổ cho cô.
Thanh Ngọc thấy anh lấy khăn từ trong tủ đồ, cô nghi ngờ nghĩ “ tại sao trong tủ đồ ở công ty lại có khăn lụa dành cho phụ nữ? Hay là anh muốn tặng cho ai đó nhưng chưa thể hoặc không thể nên lấy ra đưa cô dùng?”
Nghĩ anh có người phụ nữ khác, cô đau xót trong lòng. Cô biết người đàn ông này rất xuất sắc, thậm chí cô chưa từng nghĩ anh sẽ thích cô, vậy nên sống với anh, cô luôn gìn giữ từng chút kỷ niệm, từng chút hạnh phúc để không phải tiếc nuối! Chắc chắn xung quanh anh còn rất nhiều người phụ nữ khác tốt hơn cô, đẹp hơn cô…Nghĩ vậy, mặt cô trầm xuống, không nói gì!
Đưa Thanh Ngọc xuống lầu, Minh Diệp tiếp nhận xe từ bảo vệ, mở cửa xe cho cô rồi lái xe. Xe vừa chạy, anh nắm tay cô, nhìn thấy cô hướng mắt ra cửa đăm chiêu, anh mỉm cười hỏi cô:
- Ngọc! Hôm nay em muốn làm gì?
- ………………… - Thanh Ngọc im lặng, không nghe thấy anh nói, hồn cứ bay vẩn vơ theo những suy nghĩ lúc nãy.
- Ngọc! Em làm sao vậy! – Minh Diệp thấy lạ, lắc lắc tay cô.
- Aaaa! Em không sao! Anh mới nói gì?
- Ngọc! Có chuyện gì sao? – anh lo lắng, tấp xe vào lề, nhìn cô nói – Chúng ta hứa sẽ thành thực với nhau phải không? Nếu em không nói, cứ giấu diếm anh, anh sẽ rất buồn!
- Em… - cô ngập ngừng – thật sự là không có gì?
- Em không muốn nói thật sao? Anh…thất vọng quá! Anh chưa bao giờ giấu em bất cứ điều gì nhưng em lại…thôi vậy, anh không ép- anh thất vọng, nhưng sự thật anh còn giấu cô chuyện về thế giới hắc đạo và thân phận của chính anh! Anh không muốn sự thiện lương của cô bị vấy bẩn, không muốn cô coi anh là kẻ giết người mà ghét bỏ anh! Anh sợ, cô sẽ không tiếp nhận.
- Em…Diệp..em hỏi anh chuyện, anh nói thật được không? – cô ngập ngừng.
- Được, em nói đi! Anh sẽ không nói dối em bất kỳ chuyện gì! – anh dừng động tác khởi động xe, nhìn thẳng vào mắt cô!
- Thật ra…em muốn hỏi…cái khăn này, tại sao lại có trong tủ quần áo tại công ty?
- Ý em là? – anh vỡ lẽ - em ghen?
- Hừm…- cô hít hơi – Đúng! Em ghen vì trong tủ của anh có quần áo phụ nữ! Có phải trước đây anh rất hay qua lại với phụ nữ, mua đồ tặng người ta hay không? Và món quà này vì không tặng được nên để đó, hôm nay đưa cho em dùng lại?
- Hahaha..- tiếng cười lớn của anh vang vọng – Mèo ngốc này! – anh xoa đầu cô rồi khởi động xe, quay lại hướng công ty!
- Anh đi đâu vậy? – cô giật mình hỏi.
- Đi đến công ty, cho em câu trả lời!
Anh cười bí hiểm, im lặng lái xe thẳng vào cổng. Nắm tay cô đi lên trên, anh mở cửa phòng, bật đèn rồi đi thẳng vào trong phòng ngủ. Mở chiếc tủ ra, Thanh Ngọc thấy bên trong là những bộ lễ phục, khăn lụa, giày dép, túi xách, thậm chí đồ lót của phụ nữ. Máu ghen của cô nổi lên, cô hung hăng trừng anh cái, định bước ra ngoài, bị anh giữ lại:
- Bảo bối! Em nhìn kĩ lại đi!
Cô không nói gì, nhìn thêm lần nữa, ở bên dưới có số hộp, chỉ ghi nhãn tên cô nhưng địa chỉ của công ty anh! Cô mờ mịt quay lại nhìn anh, rồi lắc đầu tỏ vẻ không hiểu. Anh cười ôm cô vào lòng:
- Thật ra tất cả những thứ này là anh mua cho em! Em cũng chỉ mới thấy trên tạp chí nên đặt mua về! Bộ em đang mặc, anh kêu người đưa về biệt thự để em thay, ai ngờ em đến rồi nên anh mới kêu đưa quay trở lại. Anh không có người phụ nữ nào ngoài em hết, em đừng nghĩ oan cho anh!
- Anh mua nhiều vậy sao em mặc hết! – cô nép trong vòng tay anh, ăn năn nói.
- Em đừng lo! Mặc không hết cứ từ từ mặc! Anh thấy em mặc sẽ rất đẹp nên mới mua! Biết tính em tiết kiệm nên treo để đây rồi kiếm cơ hội như hôm nay chẳng hạn rồi đưa cho em!
- Từ sau anh đừng làm vậy nữa, có gì nói em trước! Em không cản anh đâu, đừng quá phí phạm được rồi!
- Anh biết rồi bà xã! Giờ chúng ta hẹn hò tiếp nha, đi ăn những món em thích trước đi rồi tính tiếp!
- Yeah! Nhanh đi anh, nghĩ đến là không chịu nổi rồi!
- Đúng là!
Minh Diệp mỉm cười yêu thương, dẫnThanh Ngọc đến quán xôi chiên phồng nhỏ ở trong cái hẻm hơi mờ mờ ánh đèn.
Thật ra trước đây anh từng đến đây lần, khi chưa quen Thanh Ngọc. Cô và Thanh Ngân hay đến đây, những tấm ảnh để lại thấy họ ăn khá ngon lại vui vẻ nên anh đến ăn thử lần. Mùi vị không tệ, nếu nói là khá ngon! Chính vì thế khi mới quen, anh dẫn thẳng cô đến đây, cô cười đến tận mang tai.
Hôm nay là ngày đặc biệt, có lẽ nên dẫn cô đi những nơi cô thích, làm cô ngạc nhiên!
Màn đặc sắc còn ở phía trước, cứ chờ xem. Anh cười mỉm rồi ăn miếng xôi phồng cô đưa! Vị thật ngon, ngot ngào! Chẳng biết là do bà lão này làm ngon, hay cơ bản là do tình yêu này quá ngọt, quá hấp dẫn.