Xin lỗi vì mình đi thực tập nên không có rảnh để đăng truyện. Mong các bạn thông cảm!!!
Ở biệt thự nọ, trong thư phòng có người đàn ông.
Một người có khuôn mặt lạnh lùng, hơi thở âm trầm nhìn ra bên ngoài. Sau đó có một người mặc vest đen xuất hiện, anh ta cũng lạnh lùng không kém người đàn ông kia, nhưng anh ta lại cung kính nhưng không kém phần gian xảo.
-Lão đại!
-Điều tra được chưa? – Minh Diệp hỏi.
-Dạ rồi! Hắn ta là người được Dương Linh tiểu thư thuê! – Phong báo cáo.
-Dương Linh? – Minh Diệp cố gắng tìm tòi thông tin về Dương Linh trong trí nhớ của mình.
-Chính là người năm trước lão đại kêu tôi sắp xếp qua Mỹ! – Phong trả lời. Chính là người các anh biết thừa lão đại ít khi có ấn tượng về phụ nữ, trừ người bây giờ đang ở phòng ngủ của lão đại, cũng chính là phu nhân tương lai của bọn họ.
-Cô ta muốn gì? Tại sao lại đi điều tra tôi và Ngọc? – Minh Diệp thắc mắc, khuôn mặt đây nguy hiểm.
-Tôi nghĩ cô ta muốn nối lại tình xưa với anh! – Phong thẳng thắn nói.
-Tình xưa? Tôi và cô ta có tình khi nào? – Minh Diệp cười nửa miệng.
-Lão đại! Anh không phải không nhớ trước kia cô ta theo anh như thế nào! Mặc dù anh đẩy cô ta đi Mỹ, tôi cũng cố gắng dùng mọi cách ngăn chặn cô ta về nước tìm anh. Vậy mà cô ta cũng về tìm anh được đó thôi. -Phong cười cười nói.
-Nghiêm túc cho tôi! – Minh Diệp lườm hắn. Hừ bao nhiêu năm rồi cái tính đó không bỏ được.
-Vâng! Hừm hừm! – Phong hắng giọng nghiêm túc.
-Chuyện mấy lão già trong bang thế nào? Cả Hắc Ưng nữa, dạo này có động tĩnh gì không? – Minh Diệp trầm ngâm hỏi.
-Mấy lão già trong bang dạo này có hay tụ họp bí mật. Theo thông tin được truyền ra thì có số người bất mãn vì lão đại rất lâu rồi không xuất hiện! Họ đang cố gắng kéo bè kéo cánh. Còn Hắc Ưng thì Cao Vinh dạo này cũng biệt tăm. Lần trước, lô hàng từ bên Italia của hắn bị chúng ta hớt tay trên, sau đó không thấy hắn đến tổng đà. Hiện tại mật thám đang dò la tin tức của hắn, mật thám cho biết, hắn có quan hệ với một số lãnh đạo của Trung Ương và Thành Phố. Hiện tại chưa biết ý của hắn là như thế nào nhưng sẽ rất nhanh tìm ra được thôi. – Phong báo cáo, vẻ mặt nghiêm túc, đầy tự tin.
-Ừ vậy cậu điều tra nhanh, tiến hành gài tay trong xem xét rồi báo lại. – Minh Diệp gật đầu.
-Vậy tôi đi trước – Phong gật đầu, định bước ra ngoài.
-À cậu cho người theo dõi Dương Linh, còn nữa, gửi hình của cô ta cho tôi! Tôi muốn biết cô ta là người như thế nào? Trong trí nhớ tôi không có ấn tượng. – Minh Diệp gọi Phong lại, phân phó.
-Tôi biết anh không nhớ, hình cô ta gặp tên thám tử kia có trong túi. Anh cứ lấy mà xem! Tôi đi trước.
-Ừ vậy cậu đi đi.
Minh Diệp khoát tay, Phong gật đầu đóng cửa, ra ngoài. Anh cầm túi hồ sơ, nhìn xem người phụ nữ tên Dương Linh đó. Anh giật mình!
Cô ta không phải là người hôm trước anh suýt đụng phải sao? Thật nham hiểm! Nếu cô ta có bất cứ hành động gì đụng chạm tới cuộc sống của anh và Thanh Ngọc, anh tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta.
Bỏ tập hồ sơ vào tủ, anh bước nhanh về phòng ngủ. Anh nhớ cô gái nhỏ rồi, không biết cô đã ngủ chưa. Mở cửa phòng, anh thấy cô đã ngủ! Cả ngày chắc cô làm việc mệt, nhưng nhớ cô chưa ăn gì, anh lại hôn lên trán cô, gọi:
-Ngọc! Em chưa ăn gì phải không?
-Ừm, em thấy hơi mệt! Để mai em ăn được không? – Thanh Ngọc giọng nói đầy mệt mỏi.
-Em nằm đi, anh kêu người nấu ít cháo giải cảm cho em! Lát nữa phải ăn mới được ngủ! – Minh Diệp lo lắng nói.
-Vâng! Em ngủ lát rồi dậy ngay.
Minh Diệp lắc đầu, đi ra ngoài phân phó người làm nấu cháo. Một lát sau, tô cháo sườn chứa hành lá nghi ngút khói được mang lên. Minh Diệp nhận lấy, đưa đến đầu giường, giúp Thanh Ngọc ngồi dậy, thổi từng muỗng đút cho cô ăn. Thanh Ngọc mắt nhắm mắt mở, ăn hết hơn nửa tô rồi nằm xuống nghỉ ngơi. Minh Diệp đưa tô cháo cho người làm, rồi lên giường ôm cô ngủ. Miệng cười đầy yêu thương.
Hạnh phúc chính là như vậy!
Nửa đêm, người Thanh Ngọc phát sốt, cả căn biệt thự sáng đèn. Viện trưởng Trần nghe Minh Diệp gọi, liền phân phó ngay bác sĩ giỏi nhất đến nhà khám cho cô. Minh Diệp lo lắng nhìn chằm chằm bác sĩ, rồi lại nhìn Thanh Ngọc đầy lo lắng. Thấy bác sĩ vừa bỏ tai nghe, anh hỏi ngay:
-Cô ấy như thế nào rồi?
-Trần tổng, anh cứ yên tâm! Giản phó chỉ là làm việc quá nhiều nên mệt mỏi thôi! Tôi nghĩ nên chuyền nước và dùng gel hạ sốt trước, sau đó nếu đỡ hơn nên đến bệnh viện kiểm tra lại. – vị bác sĩ nói.
-Vậy sao? Cảm ơn anh!
-Không có gì! Nhưng mà Trần tổng, tôi có thể hỏi một chút được không? – vị bác sỹ ngập ngừng hỏi.
-Anh cứ hỏi đi! – Minh Diệp gật đầu.
-Có phải dạo này cô ấy hay đau đầu choáng váng, sau đó chán ăn những món bình thường, đổi khẩu vị hay không?
-Hình như có, để tôi gọi người trình bày rõ! – Minh Diệp gật đầu, quay ra ngoài – Vú ơi! Bà vào đây một chút.
-Vâng! Thiếu gia – một bà vú lớn tuổi, đi vào trong.
-Bác sỹ, ông cứ hỏi vú này thì rõ, tôi cũng chỉ nghe báo cáo lại! – Minh Diệp nói rồi thay khăn ướt cho Thanh Ngọc.
-Vú có thể trình bày sơ về tình hình cô ấy mà vú biết cho tôi được không? – vị bác sĩ hỏi.
-À, cô ấy dạo này thỉnh thoàng đau đầu choáng váng, nghỉ ngơi lát rồi hết. Những món cô ấy thích trước đây đều không muốn ăn, lại hay thèm những món mà ngày thường không ăn đến. – vú thành thật trả lời.
-Cảm ơn vú, vú ra ngoài đi – bác sĩ gật đầu, rồi quay sang Minh Diệp – Trần tổng, tôi nghĩ, theo chuyên môn của tôi, thì tôi kết luận Giản phó đã có thai! Nhưng do cô ây không biết, làm việc quá sức nên căng thẳng. Hơn nữa phụ nữ có thai rất hay thay đổi khẩu vị, sức khỏe yếu nên cô ấy mới như thế này!
-Sao? Anh nói cô ấy có thai! – Minh Diệp ngạc nhiên.
-Theo tôi thì chính là vậy! – bác sĩ gật đầu.
-Vậy tôi…tôi..tôi phải làm thế nào? – Minh Diệp nhìn bác sĩ lắp bắp hỏi, rồi lại nhìn cô.
-Anh cứ cho Giản phó đắp khăn lạnh đi! Nếu cô ấy tỉnh lại, đưa đến bệnh viện kiểm tra ngay! Bây giờ khuya rồi, tôi nghĩ nên để cô ấy nghỉ ngơi! – bác sĩ khuyên.
-Vậy được! Cảm ơn anh! Khuya rồi, anh cứ về đi!
-Chào anh!
-Quản gia, tiễn bác sĩ giùm tôi! – Minh Diệp gọi.
-Vâng! Mời bác sĩ – Quản gia cùng mọi người ra ngoài, để Minh Diệp ngồi lại trong phòng.
Anh yêu thương, ánh mắt đầy lo lắng cho cô! Lúc nãy thấy người cô nóng rực, anh giật mình tỉnh dậy, thấy cô mê man. Anh lo muốn rớt tim ra ngoài!
Nghe được bác sĩ chẩn đoán cô có thai, anh vui mừng có, đau lòng có! Cô và anh có lẽ đã có con, kết tinh tình yêu của hai người!từ giờ họ sẽ có gia đình nhỏ, sẽ ở bên nhau mãi mãi! Nhưng mà, cô yếu đuối, mỏng manh như thế, làm sao có thể. Anh biết lúc Minh Chi mang thai hai nhóc tỳ kia, chị rất hay mệt mỏi, hơn nữa lúc sinh cực kỳ đau đớn. Vậy bảo bối của anh sẽ thế nào đây?
Anh vuốt ve làn tóc của cô, thức trông chừng cô tới sáng! Khi nào cô hết sốt, anh mới an tâm mà ngủ được.
Trong căn phòng, ánh đèn vẫn thắp sáng thâu đêm
- Siro -