Trong khoang thuyền chật kín lốp xe, mùi cao su dày đặc khiến người khác phải nhíu mày. Lý Thịnh Đông kéo Lý Hoa Mậu trốn vào một góc, che miệng Lý Hoa Mậu lại, cẩn thận dò xét tứ phía.
Thắt lưng Lý Hoa Mậu bị người nọ gắt gao siết chặt, trên miệng cũng có hương vị mồ hôi từ tay hắn. Hai người kề sát cùng một chỗ, khoảng cách gần như vậy, anh có thể ngửi được mùi máu nhàn nhạt trên người Lý Thịnh Đông. Vừa rồi vô cùng hỗn loạn, anh chưa kịp nhìn thấy gì đã bị Lý Thịnh Đông che đầu đẩy ngã. Lý Thịnh Đông hẳn là vì giúp anh nên đã trúng một côn, anh còn nhớ rõ nghe thấy tiếng trầm đục của côn thép đập vào da thịt, thanh âm ấy chắc chắn ko phải đập nhẹ. Anh sợ chạm phải vết thương của Lý Thịnh Đông, hơi hướng về phía trước một chút, lập tức bị siết càng thêm chặt.
“Đừng nhúc nhích” Lý Thịnh Đông kề sát tai anh, thanh âm nặng nề như hơi thở, thậm chí còn chạm môi vào. Hắn sẽ không trấn an người khác, chỉ có thể dùng sức ôm càng thêm chặt, để Lý Hoa Mậu không còn lo lắng. Lý Thịnh Đông chẳng có tâm tư nghĩ ngợi tình cảm nhiều, hắn đang tính toán số lượng người trên thuyền. Vừa rồi hắn gạt ngã hai người, trong chốc lát sẽ không đứng dậy được, Tiếu Lương Văn bên kia ra tay càng độc ác hơn, có lẽ mấy người ngã xuống kia đều trực tiếp hôn mê. Hắn phải nhanh chóng nghĩ cách chạy đi.
Trí nhớ Lý Thịnh Đông rất tốt, hắn đi vào một lần liền nhớ kỹ sắp xếp trên thuyền. Trong khoang thuyền khá đơn sơ, chỉ là sắt tấm đóng lại ghép thành, phương tiện chiếu sáng của loại khoang thuyền này không tốt, hơn nữa trời bên ngoài vẫn chưa sáng rõ, có lẽ có thể mạo hiểm một phen… Lý Thịnh Đông nghe được thanh âm những người đó ném côn thiết, rút súng lên đạn, nhịn không được thấp giọng mắng một câu.
Cảm giác được Lý Hoa Mậu trong lòng hơi rụt lại, theo bản năng siết chặt cánh tay, cúi đầu nhìn anh: “Không có gì, đừng sợ.”
Lý Hoa Mậu căng cứng người không dám tiếp tục cử động, chỉ cảm thấy cánh tay đang siết lấy mình càng thêm dùng sức. Nhiệt độ truyền từ cánh tay tập trung về phía trái tim, không hiểu sao nhịp tim đập lại bắt đầu sống lại, càng lúc càng nhanh.
Tình huống của Tiếu Lương Văn còn tồi tệ hơn bọn hắn, những người này ngay từ đầu đã tập trung chú ý vào bọn họ, Tiếu Lương Văn đã sớm đoán được mấy người đó có súng, không quá cậy mạnh đánh tay không. Bên người hắn còn có Đinh Húc, không phải thời điểm tỏ vẻ anh hùng, an toàn mới là quan trọng nhất. Lốp xe cao su rất dày, viên đạn bay qua mặc dù không xuyên thấu được, nhưng sẽ làm thủng lỗ xì hơi.
Tiếu Lương Văn núp phía sau, cẩn thận lắng nghe: “Có ba khẩu súng.” Hẳn là không có nhiều đạn lắm, những người đó chỉ muốn uy hiếp nên mới lôi súng, muốn bọn họ nhanh chóng ra ngoài, không muốn lãng phí đạn.
Đinh Húc và hắn chen cùng một chỗ, đèn trong khoang thuyền chỉ có thể chiếu sáng một phần trước, mặt sau chất quá nhiều hàng hóa, không dễ thấy rõ. Mũ của Đinh Húc không biết đã bị rơi ở đâu, phần tóc trên trán bết mồ hôi, nhưng thoạt nhìn là đã có chuẩn bị tâm lý, không hề bối rối: “Cố gắng kéo dài nửa tiếng nữa, bên khoa trưởng Hồ sẽ tới giúp.”
Anh nhìn Tiếu Lương Văn, thấy đối phương gật đầu, không có phản ứng gì quá lớn, nhịn không được lại nhắc nhở thêm một câu: “Bọn họ còn nửa tiếng nữa mới đến. Tiếu Lương Văn, cậu có đem súng không?” Thấy Tiếu Lương Văn lắc đầu, không kiềm được nổi giận. Người này sao lại như vậy? Sống chết trước mắt còn lừa anh! “Tiếu Lương Văn, tôi rõ ràng đã nhìn thấy trong ngăn kéo của cậu…”
Tiếu Lương Văn nhìn anh, ánh mắt vô cùng kiên định: “Đinh Húc, đã rất lâu rồi tôi không dùng súng. Về sau cũng sẽ không dùng.”
Đinh Húc không nói gì, vài năm trước anh nhìn thấy khẩu súng lục Tiếu Lương Văn giấu trong ngăn kéo, vì thế hai người còn từng cãi nhau. Đinh Húc luôn không đồng ý Tiếu Lương Văn làm việc này, trong tiềm thức anh khó tránh khỏi đánh đồng Tiếu Lương Văn hiện tại và quá khứ. Tiếu Lương Văn quá khứ không hề tự kiềm chế mình như vậy, mà hiện tại, hắn đã im lặng vì anh mà trả giá thay đổi rất nhiều.
Mỗi lời Đinh Húc từng nói qua, hắn đều nhớ rõ. Tuy làm không tốt, nhưng vẫn luôn cố gắng thay đổi chính mình. Vì Đinh Húc đối tốt với hắn, cũng vì cuộc sống an ổn của bọn họ sau này.
Tiếu Lương Văn ôm Đinh Húc, cúi đầu hôn trán anh: “Không sao đâu, tin tưởng tôi. Tôi sẽ dẫn anh đi ra ngoài.”
Đinh Húc nắm chặt vạt áo trước ngực của hắn, ngón tay siết đến trắng bệch: “… Cậu… Cậu rõ ràng biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện! Rõ ràng đã biết hết… Vì sao hôm nay cậu lại cố tình không mang?!” Đề tài trước kia cãi nhau không biết bao nhiêu lần, trong thời khắc sinh tử tồn vong có vẻ có chút buồn cười.
“Lần tôi về thành phố X gần đây là vì tin tức nói có buôn lậu thuốc phiện từ phía Bắc. Mãi đến vài ngày trước, tôi mới xác định được hàng chuyển qua nơi này. Đinh Húc, tôi biết công tác của anh không thuận lợi, anh giỏi hơn bọn họ rất nhiều, nhưng lần nào cũng không được đề bạt… Là vì liên quan tới ba anh đúng không?” Thanh âm Tiếu Lương Văn rất nhẹ, lại khiến bàn tay Đinh Húc đang cầm vạt áo hắn dần trở nên vô lực: “Tôi muốn giúp anh lập công, lại không thể nói cho anh, quấy rầy kế hoạch của các anh. Tôi lại lo lắng cho anh… Thật xin lỗi, chỉ có thể dùng phương pháp ngốc nghếch của chính mình để giúp anh.”
Mắt Đinh Húc phiếm hồng, anh chưa từng nghe qua câu nói nào cảm động như vậy. Dù thế, anh vẫn tức giận Tiếu Lương Văn không để ý tới an nguy của bản thân, tức Tiếu Lương Văn không nói trước. Bất quá chỉ là vì chút vật ngoài thân của anh, mấy thứ ấy so với người này sao có thể sánh bằng? Nhịn không được chọc Tiếu Lương Văn một câu: “Cậu… Đến cùng tôi chịu chết sao?”
Tiếu Lương Văn ôm chặt anh, ghé vào tai anh cam đoan: “Tôi sẽ không cho anh chết, Đinh Húc.”
Thanh âm Đinh Húc nghẹn ngào, lại có vài phần hung hãn, giống như trở về bọn họ hồi trước: “Cậu cũng không được chết! Đáng giận! Bình thường chẳng bao giờ chịu nghe lời, sao hôm nay lại cố tình không mang súng theo, cậu cố tình đúng không Tiếu Lương Văn?!”
“Đinh Húc, tôi…”
“Câm miệng! Đến lúc về sẽ xử lý cậu sau!”
Khẩu khí vẫn hung ác như trước, nhưng lần này lại là tâm ý tương thông. Tiếu Lương Văn cọ loạn cổ anh, cười nói được được. Hắn đã từng trải qua vài lần như thế này, nhưng chưa có lần nào đáng giá khắc ghi như thế, thậm chí… Mang theo chút ấm áp. Hắn đã bắt đầu chờ mong chuyện sau khi về nhà: “Đến lúc về, tôi sẽ không bao giờ chọc anh tức giận nữa, Đinh Húc tôi…”
Lời nói kế tiếp bị cắt đứt bởi tiếng động cơ tàu khởi động, sắc mặt Đinh Húc không tốt lắm, Tiếu Lương Văn cũng nhíu mày. Thuyền khởi động, có nghĩa nhóm người này đang chuẩn bị chạy trốn, mà khi đến giữa biển, tỷ lệ bọn họ đào thoát sống sót càng trở nên nhỏ bé.
Đinh Hạo vốn đang đứng trên bến tàu, giờ phút này cũng bị người ta chĩa súng vào đầu, đi từng bước một bức lên thuyền. Hai tay Đinh Hạo giơ lên cao, một bộ ‘tôi rất phối hợp.”
“Đại ca, ừm, tôi thật sự không quen biết bọn họ… Nếu không hay anh thả tôi ra trước đi? Tôi trở về tuyệt đối không báo án, thật sự! Tôi thề… Được được được, tôi không nói nữa!” Đầu bị huých súng vào, Đinh Hạo trầm mặc một lát, nhịn không được lại nhắc nhở: “… Anh cầm súng chắc vào, tôi cảm thấy nên lắp chốt lại trước, mở ra như vậy rất không an toàn… Được được được! Tôi câm miệng, câm miệng!”
Người dùng súng chỉ vào Đinh Hạo chính là nhân viên công tác trên bến tàu kia, hắn nghe Đinh Hạo lải nhải liên miên cũng mất kiên nhẫn, lại dùng súng đẩy đẩy đầu Đinh Hạo, bảo cậu đi nhanh hơn: “Nhanh lên! Khởi động thuyền!”
Đinh Hạo thầm chửi rủa trong lòng! Mẹ nó chính là khởi động thuyền mới muốn càng chậm càng tốt mà?! Thật sự nghĩ cậu ngu ngốc sao, một khi hắn khởi động thuyền chạy trốn, cậu chắc chắn bị bắt làm con tin phối hợp?! Đầu ai bị lừa đá mà mà chí công vô tư giúp hắn chứ!!
Đinh Hạo đụng phải tảng đá cứng, đang vô cùng buồn bực, vẫn giữ nguyên tư thế giơ hai tay lên cao không dám chọc giận kẻ bắt cóc. Mạng của cậu rất quý giá, còn chờ cùng Bạch Bân sống cả đời cơ mà! Đang nói thầm, chợt nghe tiếng gào rú của động cơ từ xa xa truyền đến. Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn vật lơ lửng trên không trung gì đó kia, há hốc mồm.
Người cầm súng phía sau cũng lắp bắp: “Này, này mẹ nó là cái gì?!”
Đinh Hạo nuốt nước miếng: “Không, không biết…”
Người phía sau nóng nảy, súng trong tay không cầm chắc, run rẩy chọc vào lỗ tai Đinh Hạo, sợ tới mức thay đổi cả ngữ điệu: “Mẹ nó… Máy bay trực thăng, máy bay trực thăng…!!”
Người Phan Phong mang tới nhận mệnh lệnh đầu tiên, khống chế thuyền đi về một phía. Hiện giờ hàng thuốc phiện buôn lậu đã bị phát hiện trên thuyền, trong tình huống thuyền bỏ trốn, cam đoan nghĩ cách cứu viện thành công, điều kiện hàng đầu chính là khống chế thuyền. Máy bay trực thăng có đầy đủ các phương tiện, nhận mệnh lệnh gây nhiễu tín hiệu, bay vòng quanh tầng trời thấp, quả nhiên thuyền không thể đi đúng phương hướng được.
Máy bay trực thăng phối hợp nhịp nhàng với đội buôn lậu, mấy chiếc thuyền nhỏ lao tới vây quanh thuyền. Người trên thuyền không nhiều, nhưng trong tay có con tin, khiến nhân viên cứu viện không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Người trong khoang thuyền cũng có hành vi chống trả, nổ súng cảnh báo lên không trung.
Bạch Bân đứng ngoài vòng cảnh giới nghe tiếng súng nổ, ngẩng đầu liếc nhìn, mày gắt gao nhíu chặt. Anh dùng thân phận đặc biệt đi vào cùng Phan Phong, họ Phan đã chuẩn bị kỹ càng, bố trí nhân lực cả không trung lẫn trên biển. Còn phối hợp với đội buôn lậu, chỉ thiếu nước ép người ta lặn xuống biển thôi!
Mấy người Phan Phong đã quen trong quân đội, tại đó nói chuyện đều dựa vào thực lực, hơn nữa cảnh sát buôn lậu của thành phố D nhân lực không đầy đủ, trang bị cũng không tốt bằng bọn họ, liền theo thói quen muốn bắt nạt người khác.
Mấy người thành phố D tính tình tốt, nhìn bọn họ mở đầu bằng dấu hiệu đặc thù vẫn nhẫn nhịn.
Phan Phong không ở trên máy bay, bọn họ hành động theo từng nhóm, để lại vài người trên bến tàu dự phòng. Nếu không phải đội chống buôn lậu đã khởi động thuyền, nhìn ánh mắt của bọn họ có lẽ cũng phải cướp một chiếc cho mình dùng. Có liên quan đến huấn luyện chuyên môn bọn họ từng chịu qua, cùng với tác phong bộ đội hun đúc. Bọn họ gan lớn dám ra tay như vậy, đều do quân đội hun đúc mà ra!
Trong quân đội từ lâu đã có một câu nói: Cậu muốn khởi động máy kéo sao? Khởi động đi, đã khởi động rồi, vậy để tôi dùng!
Quân nhân lăn lộn khắp nơi, chỉ cần sở hữu một bảng điều khiển đơn giản nhất, sẽ dám khởi động gần như mọi phương tiện chuyên chở. Máy bay, ca nô, xe tăng… Không phải đều cần một bảng điều khiển sao! Nếu đang trong thời kỳ chiến tranh, nhân tài tố chất cao đều được rèn luyện ra như vậy.
Phan Phong mặc quân trang màu tối, đứng trên hải đăng bến tàu quan sát tình huống. Nhìn hắn không quá khẩn trương, tình huống nguy cấp như vậy với hắn chỉ như bữa ăn sáng. Vài năm không gặp, hắn vẫn như trước một bộ dáng cong khóe miệng mỉm cười lưu manh, làn da phơi nắng thành màu đồng cổ, lộ một mảng ngực, điều duy nhất thay đổi có lẽ là huân chương trên vai hắn.
Năm đó trung úy Phan biến thành trung tá Phan. Hắn khác với Bạch Bân, không phải đệ tử gia tộc đưa ra rèn luyện bên ngoài, thật sự chính mình giành lấy quân công. Bộ đàm trước ngực phát ra thanh âm tín hiệu, Phan Phong nhận được lập tức nhắn bước tiếp theo của nhiệm vụ: “Tổ trinh sát khống chế tọa độ, tùy thời cung cấp tin tức chính xác!”
“Tổ xạ kích, hạ thang dây, tập trung trọng điểm vào khoang chứa hàng ! Tổ xạ kích chiếm lĩnh tọa độ, để tổ tiếp cận hiện trường nghĩ cách cứu con tin! Có thể dùng phương pháp biệt động! Lặp lại một lần, có thể dùng phương pháp biệt động!”
Nói xong câu này, hắn lại chuyển sang bên Bạch Bân. Không quân đến rất đột ngột, khiến người ta nguyên bản đã thiết lập bố cục trở nên hoảng sợ, Phan Phong không hơi sức đâu đi cãi cọ với bọn họ, cho Bạch Bân một thiết bị chuyên dụng liên lạc, đều giao cho Bạch Bân giải thích: “Bạch Bân, bọn họ nói tụi buôn lậu là trách nhiệm của họ.”
Bên kia trầm mặc một chút: “Trên thuyền có con tin.”