Quãng thời gian đứt đoạn năm năm dường như chỉ nhoáng lên trong một cái nháy mắt, ngày đêm nhung nhớ tương tư, tích tụ chồng lên nhau, đến khi lại một lần nữa gặp nhau, tình yêu càng trở nên nồng đậm.
Thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, nhưng không thể làm cho tình cảm của hai người phát sinh khoảng cách.
Sở Mộ ưu tú mà điềm nhiên vượt qua năm năm ở trường học, mỗi ngày học tập nghiên cứu, truyền thụ chương trình học, ngoại trừ việc ở dị quốc tha hương mà tưởng niệm quê hương sâu sắc, thì thời gian trôi qua rất nhanh, anh còn chưa kịp tinh tế suy nghĩ, thì nó đã trôi qua, sau đó, anh quay về, Chu Niệm đến tìm anh, hai người tự nhiên mà ở bên nhau như vậy, thậm chí cũng chưa hề nói “Chúng ta hợp lại” gì, cứ thế mà khôi phục lại cuộc sống thân mật trước đây.
Giông như anh chỉ mới vừa đi một chuyến công tác, sau đó quay về nhà, là một người yêu vừa quay về nhà sau chuyến công tác…
Tất cả đều như là một chuyện đương nhiên.
Chu Niệm bận bịu nhiều việc, năm năm như một ngày, thời gian như thoi đưa, trải qua nỗi nhớ nhung ngày đêm, dừng chân lại, sau đó xoay người, tìm đến người nọ, người nọ đang đứng ở nơi đó chờ hắn.
Sự ấm áp của tình yêu vờn quanh hai người, giống như năm năm xa cách hoàn toàn không hề xảy ra, họ vẫn là họ năm đó. Dù bên ngoài có thay đổi thế nào, thì trái tim của họ vẫn nguyên vẹn như xưa.
Sở Mộ muốn đi thành phố S tham gia hội nghị học thuật, anh gọi điện thoại cho Chu Niệm trước tiên, Chu Niệm nói muốn đến sân bay đón anh, nhưng bị anh từ chối, dù sao thì, không phải chỉ có mình anh đi họp, có không ít người trong nhóm, anh cũng không phải kiểu người cố ý làm chuyện đặc biệt cho người khác chú ý.
Hội nghị mở bốn ngày, nhóm người của anh được tiếp đón ở khách sạn cách không xa hội trường.
Chiều đến, sau khi nghỉ ngơi, thì được tiếp đãi dùng cơm tối, trong đó có vài giáo sư giảng viên, phía dưới còn có vài vị tiến sĩ, mọi người đều đi một mình, thanh niên thì muốn cùng nhau đi dạo phố, họ muốn rủ Sở Mộ đi cùng, nhưng Sở Mộ cự tuyệt, nói mình đã có hẹn với bạn.
Đi ra từ khách sạn, nhìn thấy một chiếc xe hơi cao cấp màu đen có rèm che đậu bên ven đường cách đó không xa, Sở Mộ không có đặc biệt tìm hiểu gì về thị trường xe, nhưng nhìn thân xe đẹp như vậy, cũng không do dự nhìn lâu một chút.
Còn chưa bước ra nửa bước, điện thoại di động đã reo vang, bắt máy, là thanh âm trầm thấp xen lẫn ý cười của Chu Niệm, “Mộ Mộ, nhanh lên một chút, em đang ở trong chiếc xe đối diện anh khoảng một trăm thước.”
Sở Mộ nhìn chung quanh một lượt, thấy Chu Niệm bước xuống từ chiếc xe mà anh vừa ngắm nhìn hồi nãy, đứng ở nơi đó ngoắc anh lại, Sở Mộ lúc này mới chạy qua.
Lúc ngồi vào trong xe, Sở Mộ nhìn Chu Niệm ngồi ở vị trí lái xe một hồi, mỉm cười tán thán nói, “Chiếc xe này thật đẹp. Vừa nãy tôi vừa đi ra đã nhìn thấy nó rồi.”
Chu Niệm nghe anh nói như vậy, nhìn gương mặt vì chạy mà có chút mồ hôi thoáng ửng hồng của anh, liền kéo tay anh một cái, chồm qua hôn lên gương mặt anh, vừa cười vừa nói, “Anh thích là tốt rồi, nếu không, sau này sẽ mua cho anh một chiếc, chiếc xe này an toàn, chạy rất tốt.”
Sở Mộ trừng mắt liếc hắn, “Để xem, tôi không cần đâu.”
Chu Niệm bị dáng vẻ bĩu môi trừng mắt của Sở Mộ nhìn đến toàn thân ngứa ngáy, đưa tay mở dây an toàn vừa thắt, Sở Mộ bị ánh mắt đột nhiên trở nên sâu thẳm thậm chí còn lưu động vài tia sáng ám muội của Chu Niệm hù dọa, muốn rút bàn tay đang bị hắn nắm lấy ra, nói, “Lái xe đi! Làm cái gì…”
Thế nhưng, sức lực của anh chưa bao giờ có thể chống cự nổi Chu Niệm, Chu Niệm thoáng một cái đã nghiêng người qua hôn lên môi anh, vừa liếm vừa mút một hồi, rồi lại mở khớp hàm của anh vói đầu lưỡi đi vào trong dây dưa một trận, đến khi hơi thở không ổn định mới thả anh ra, Sở Mộ đỏ mặt, thở hổn hển, hung hăn trừng mắt Chu Niệm, “Này…. Đang ở trên đường cái a, cậu làm….cái gì?”
Nhưng Chu Niệm chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn anh, mỉm cười, rồi lại liếm lên lỗ tai anh vài cái, hô hấp mới dần dần bình ổn, thanh âm khàn khàn trầm thấp mà nói, “Mấy ngày nay nhớ anh muốn chết.”
Sở Mộ bị hô hấp nóng rực của hắn phả lên lỗ tai, cũng không biết nên nói thế nào, chỉ có thể rũ mắt xuống, bàn tay bị Chu Niệm nắm chặt đã không còn sức để giãy dụa.
Chu Niệm nhìn anh một hồi, nhẹ cắn lên hai cánh môi kiều diễm bị hôn đến ướt át của anh vài cái, sau đó mới buông anh ra.
Ngồi thẳng người, thắt dây an toàn lại lần nữa, vừa cẩn thận cho xe chạy, vừa hỏi Sở Mộ, “Anh có muốn đi nơi nào không?”
Sở Mộ lắc đầu, “Chưa nghĩ đến.”
Chu Niệm nói, “Vậy mấy ngày nay để em an bài, được không?”
“Tôi đi dự hội nghị, chứ không phải hẹn hò, với lại, cậu cũng bận việc, có bao nhiêu thời gian trống chứ…”
“Có thời gian rảnh là được rồi. Anh đến họp, tiện thể hẹn hò, cứ như vậy đi!” Chu Niệm nghe thanh âm Sở Mộ trầm thấp dịu dàng, trong lòng vô hạn vui mừng.
Sở Mộ cười, “Là vậy à. Vậy chúng ta đi đâu hẹn hò? Tôi không quen nơi đây….”
Chu Niệm quay đầu qua, cười dịu dàng, trong đôi mắt tất cả đều là sự cưng chiều cùng thần sắc vui sướng, “Không quen cái gì, anh quen em là được rồi, em rất quen thuộc nơi này. Mộ Mộ này, anh phải ở sát bên em đấy nhé.”
“Tập trung lái xe, đừng xoay qua nhìn tôi nhiều như vậy.” Sở Mộ nói với Chu Niệm.
“Được, anh yêu của em.” Chu Niệm cười nói, ngay sau đó đã thực sự chuyên tâm lái xe.
Sở Mộ thích nơi an tĩnh, đồng thời rất yêu sách, Chu Niệm dẫn anh đi nhà sách, hai người đi dạo trong nhà sách rất lâu, khi đi ra, trên tay Chu Niệm cầm theo không ít sách, trên tay Sở Mộ còn cầm vài quyển, Chu Niệm nói, “Nhìn anh thế này, có lẽ nên mở cho anh một cái thư viện, như vậy thì anh có thể cả đời ở bên trong mà cũng không thấy nhàm chán.”
“Cũng sẽ nhàm chán chứ! Tôi còn muốn đi nơi khác chơi! Đọc sách chỉ để tiêu khiển mà thôi.” Sở Mộ trả lời, rồi hảo hảo liếc mắt đến bìa sách đang cầm trong tay, cười nói, “Quyển này không thấy ở nơi nào bán, ở chỗ này gặp được thực sự là rất may mắn.”
Chu Niệm cười nhìn Sở Mộ không nói lời nào, vừa nãy, đi theo sau Sở Mộ nhìn anh tìm sách đọc sách cũng là một loại hưởng thụ.
Đi ra từ nhà sách, để mọi thứ vào xe, Chu Niệm lại đưa Sở Mộ đến một quán cà phê có bầu không khí yên tĩnh tao nhã uống trà dùng bánh.
Sở Mộ nhìn thời gian đã gần đến mười một giờ, liền nói cần phải trở về.
Chu Niệm không chạy xe đưa Sở Mộ quay lại khách sạn, mà đi trên con đường khác.
Sở Mộ không hề thắc mắc gì về điều này, chỉ gọi điện thoại cho người bạn được sắp xếp ở chung phòng trong khách sạn, “Phải, tôi ở trong nhà bạn, đêm nay không về…. Sáng mai tôi sẽ về lấy tài liệu, không cần anh giúp, vâng, tôi biết địa điểm hội trường rồi… Thời gian là chín giờ rưỡi… Cảm ơn.”
Chu Niệm nghe Sở Mộ nói chuyện điện thoại, trong lòng vô cùng hài lòng, hắn còn nghĩ không chừng phải tốn một phen khí lực mới ở thể thuyết phục Sở Mộ ở cùng hắn mấy ngày này, không nghĩ tới Sở Mộ cũng nghĩ giống hắn, muốn mỗi một phân thời gian trong mấy ngày này đều có thể ở bên đối phương.
Xe chạy vào một khu nhà cao cấp, dừng lại trong bãi đậu xe.
Sau khi xuống xe, Chu Niệm cầm sách của Sở Mộ trong tay, nói với Sở Mộ, “Ở lầu mười bốn, lầu không quá cao, nhưng tầm nhìn ở bên trong rất tốt, có thể nhìn thấy hồ nước bên ngoài, còn có ngọn núi đối diện, em nghĩ, anh sẽ thích.”
Sở Mộ nghe ra sự dịu dàng cùng chờ mong trong thanh âm của hắn, ngây người một lúc, giống như căn nhà này là Chu Niệm cố tình chọn theo ý thích của anh.
Sở Mộ không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.
Đi qua đại sảnh, anh đi ở bên cạnh Chu Niệm, còn có vài nam nữ bộ dạng như cũng vừa trở về, bước chân linh hoạt, dáng vẻ rất giỏi giang, tuy đi qua Chu Niệm và Sở Mộ, nhưng cũng không có đặc biệt quan sát hai người.
Hảo hảo quan sát phong cách thiết kế trong thang máy, đơn giản mà sang trọng, Sở Mộ nghĩ, những hộ gia đình ở đây hẳn đều là thành phần trí thức thượng lưu.
Bên trong thang máy Sở Mộ và Chu Niệm đi không có ai khác, Chu Niệm cười đưa tay ôm trọn eo của anh, còn giải thích, “Nhà ở nơi này được thiết kế dành bán riêng cho bộ phận trí thức tinh anh, ở chỗ này, mọi người sẽ không quá chú ý đến cuộc sống cá nhân của người khác, dù anh có thế nào, người khác cũng sẽ không đến tìm hiểu hay can thiệp…”
Sở Mộ giật mình, có lẽ đã đoán được ý của Chu Niệm.
Tới tầng mười bốn, để vào nhà, phải dùng hệ thống mật mã phân biệt dấu vân tay, Chu Niệm cầm bàn tay của Sở Mộ đặt lên trên mặt đưa dấu vân tay vào, rồi đọc mật mã cho Sở Mộ, bảo anh sau này phải nhớ kỹ.
Sở Mộ ngây ngốc làm theo hắn, lúc bị Chu Niệm đẩy vào nhà, mới hồi phục tinh thần lại.
Thiết kế trong nhà lại một lần nữa làm anh chấn động, bên trong lấy màu trằng và màu xanh nhạt làm màu sắc chủ đạo, huyền quan() bên cửa là một bích họa bờ sông xanh mượt, bên tủ giày cách đó không xa có đặt một gốc mai tràn đầy sức sống, màu sắc ấm áp, trong phòng khách bày một rạp chiếu gia đình, còn đặt một vòng sô pha, giá sách màu xanh nhạt, giá sách được thiết kế dọc theo đường cong bờ tường, chiều rộng bằng cả một mặt tường, mặt trên bày không ít sách, còn có một khoảng không dùng làm ngăn tủ, đặt vài bộ ly cùng vài chiếc bát đĩa xinh đẹp tinh xảo vô cùng có giá trị…
Trên chiếc bàn bên cạnh đặt một máy điện thoại phục cổ màu trắng sữa, ở đó còn để một khuông ảnh, trong khuông là tấm ảnh anh và Chu Niệm ngồi trên bãi cỏ, trong ảnh, một bàn tay Chu Niệm ôm vai anh, hình ảnh rất trong sáng, cảm giác như một người em tốt, Sở Mộ còn nhớ rõ, đó là vào một buổi chiều mùa đông nắng sáng, anh ngồi đọc sách trên bãi cỏ, khi đó Chu Niệm đang nói chuyện với con mèo nhỏ Tiểu Đoàn, anh thì đang say mê đọc sách, đột nhên bị Chu Niệm ôm vai, anh ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy điện thoại di động của Chu Niệm đang ở trong tay một nữ sinh, sau đó phát hiện bị chụp ảnh, khi đó anh có chút giận Chu Niệm, giữa ban ngày ban mặt có không ít người trên bãi cỏ mà lại nhờ người khác chụp ảnh hai người.
Thế nhưng, khi Chu Niệm cầm lại di động đưa bức ảnh cho anh xem, hình ảnh trong sáng ấm áp thế này, anh vừa nhìn đã nói không nên lời.
Không nghĩ tới, bức ảnh khi đó lại được đặt ở nơi đây.
Sở Mộ ngẩn ngơ nhìn bức ảnh, Chu Niệm sắp xếp sách xong liền ôm lấy bờ vai của anh, hôn lên mặt anh một cái, cũng nhìn về phái bức ảnh, trong mắt tràn ngập sự hoài niệm, còn có nồng đậm tình yêu, nhẹ nói, “Thầy, em yêu thầy, vẫn luôn như vậy…”
Sở Mộ ngẩng đầu nhìn đôi mắt Chu Niệm, trái tim kích động, phi thường xúc động, song anh không hề dùng lời gì để đáp lại hắn, nhưng thâm tình chan chứa trong hai mắt anh đã có thể nói rõ tất cả.
Chỉ cần nhìn phòng khách, anh đã biết, nơi đây, có lẽ là Chu Niệm bài trí, ngôi nhà của anh và Chu Niệm.
Qua một hồi lâu, anh đột nhiên xoay người ôm chầm lấy lưng eo của Chu Niệm, tựa đầu lên hõm vai của hắn, thanh âm có chút nghẹn ngào, “Chu Niệm…. Chu Niệm…”
__
Chú giải
() Huyền quan: là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách. Đây là nơi làm giảm những xung đột từ bên ngoài vào trong nhà và cũng là nơi bảo vệ sinh khí bên trong của ngôi nhà. Huyền quan là con đường mà các luồng khí phải đi qua trước khi vào nhà