.
Tôi cảm thấy đầu óc tôi không còn suy nghĩ được gì nữa.
Hóa ra, thím nhỏ, là có thật.
Tôi biết chị gái xinh đẹp này là Chung Đình, sáu năm trước, chị ấy cùng Yến Hoài Thu gây dựng sự nghiệp.
Thì ra, Yến Hoài Thu thích người phụ nữ như vậy.
Trưởng thành, có năng lực, nhanh nhẹn, có thể kề vai sát cánh với anh ấy.
So với Chung Đình, cô bé ngây thơ như tôi mờ nhạt đến mức không thể mờ nhạt hơn.
Khi bữa tiệc gần kết thúc, tôi vô tình gặp Chung Đình trong WC.
Cô ấy đi giày cao gót, khí chất mạnh mẽ, cười nói:
“Niệm Niệm, chúng ta từng gặp nhau rồi đó, khi đó em còn là một củ cải nhỏ, chỉ cao đến ngực chị, không ngờ giờ em đã lớn như vậy rồi.”
“Hoài Thu rất hay nhắc đến em với chị, anh ấy nói rằng em vừa ngoan ngoãn vừa không gây rắc rối cho anh ấy.”
“Anh ấy còn nói, nếu sau này có con, rất muốn có một đứa con gái như em.”
Tôi không biết cô ấy nói những lời này có phải là đang cảnh cáo tôi hay không.
Cảnh cáo rằng tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi, không có quan hệ huyết thống với Yến Hoài Thu, tôi nên tránh xa anh ấy.
Nghĩ lại, tôi cũng cảm thấy mình rất hèn nhát, lại ác ý phỏng đoán về người khác như vậy.
Tôi gượng cười, khi bước ra ngoài quán bar, Yến Hoài Thu đã đợi sẵn ở xe.
Tôi bị gió thổi lạnh đến run cả người, anh ấy lập tức cởi âu phục trên người, quấn quanh người tôi.
Áo khoác vừa mang theo hơi thở, mang cả nhiệt độ của anh ấy, khiến tôi ấm áp đến mức không biết phải làm sao.
“Niệm Niệm, bạn học của cháu về trước rồi, đã muộn rồi, đêm nay về nhà ở đi.”
Tôi thắc mắc: “Nhà?”
Đây là thành phố tôi học đại học, nhà ở đâu ra?
Yến Hoài Thu nói “Ừ” một tiếng, sau đó lấy tay quấn chặt áo vào người tôi hơn, “Tôi có mua một biệt thự ở thành phố này.”
Tôi nhớ ra, vừa nãy ở trong phòng bao Chung Đình nói rằng cô ấy là người ở đây.
Biệt thự, là mua cho cô ấy sao?
Lúc này Chung Đình đi tới, đến bên cạnh Yến Hoài Thu nói thầm, không biết đang nói gì.
Tôi thấy Yến Hoài Thu nhíu nhíu mày, sau đó Chung Đình khoác tay anh ấy nhìn tôi:
“Niệm Niệm, nhà chị mất điện, tối nay chị cùng hai người về biệt thự.”
Tôi giật mình, quay qua nhìn Yến Hoài Thu, nhưng anh đã bị Chung Đình đẩy vào xe.
Bầu không khí trầm mặc bao trùm khắp xe.
Lúc đến biệt thư, tôi phát hiện biệt thự này được trang trí rất ấm áp, có thể nhìn ra nơi đây có người ở thường xuyên.
Anh ấy và Chung Đình, thường xuyên ở nơi này cùng nhau sao?
Tôi ngồi trên ghế salon, mở tivi, cầm điều khiển bấm loạn xạ.
Chung Đình tự rót nước như đã rất quen, còn phàn nàn:
“Hoài Thu, sao cốc của em lại bị nứt một chút vậy, lần trước vẫn tốt mà.”
“Niệm Niệm, Hoài Thu và chị lên tắm rồi nghỉ ngơi trước.”
“Em cũng đừng xem TV quá muộn.”
Từ đầu đến cuối, Yến Hoài Thu không nói thêm gì.
Thân hình cao lớn của anh vẫn đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất, chỉ là tôi đột nhiên không còn dũng khí nhìn anh ấy.
Rất nhanh sau đó, Chung Đình đã kéo anh ấy lên lầu.
Tôi không biết đã ngồi ở ghế salon bao lâu, cuối cùng bị tiếng sấm sét bên ngoài làm cho giật mình.
Tôi đứng dậy đi lên lầu, tìm một phòng cho khách để ngủ.
Nhưng khi đi qua phòng đầu tiên trên tầng hai, tôi nghe thấy thanh âm kiều mị của phụ nữ.
Họ đang làm gì, không cần nói cũng biết.
Toàn thân tôi cứng đờ.
Trong lòng tràn ngập chua xót.
Đôi mắt cũng không khống chế được mà đỏ bừng.
Tôi thấy mình giống như một tên trộm vô liêm sỉ, tham lam mong muốn những thứ không thuộc về mình.
Tôi không cho phép bản thân tiếp tục nghe thêm nữa.
Tôi bối rối quay người đi xuống dưới, đến góc cầu thang thì ngã xuống, làm bình hoa trang trí ở bên cạnh đổ vỡ.
Bình hoa vỡ tạo nên một tiếng động lớn.
Cửa phòng lập tức được mở ra.
“Niệm Niệm? Có phải bị ngã không?”
Giọng nói của Yến Hoài Thu vẫn trầm thấp như thế, nhưng lại có thêm một chút vội vàng, sốt ruột.
Tôi nghe được tiếng bước chân đang tới gần tôi.
Tôi đột nhiên sợ hãi, vì vậy tôi đứng dậy mặc kệ vết thương ở chân và loạng choạng đi xuống cầu thang.
“Niệm Niệm!”
Yến Hoài Thu gọi tôi.
Tôi giống một tên trộm bị bắt quả tang, chạy thục mạng ra khỏi biệt thự.
Trời đang mưa rất to, tôi ướt sũng cả người, tầm mắt dần trở nên mờ đi.
Nhưng tôi chỉ muốn chạy đi.
Tôi không muốn bị Yến Hoài Thu nhìn thấy, tôi không muốn Chung Đình hiểu lầm tôi là kẻ phá hoại chuyện tốt của bọn họ. Thật ra là tôi không muốn… không muốn thấy họ ở cùng nhau.
Tôi hốt hoảng chạy ra khỏi khu biệt thự, đâm vào một người đang cầm ô.
“Xin lỗi…”
“Tiểu Niệm à! Trời ơi, cả người em ướt đẫm rồi.”
Là Trình Duệ.
Tôi ngơ ngác nhìn lên: “Tiền bối, sao anh lại ở đây…”
“Anh thấy em đi theo chú nhỏ của em ra khỏi quán bar, nhưng sắc mặt của em không tốt, hốc mắt còn đỏ bừng, anh lo lắng cho nên… đi theo.”
Trình Duệ che ô lên đầu tôi, nói với giọng điệu quan tâm.
“Tiểu Niệm, sao thế, chú nhỏ của em đánh em sao?”
“Không, tiền bối, anh có thể gọi taxi giúp em được không?”
Khi chạy đi, mắt cá chân của tôi bị đau.
Thấy vậy, Trình Duệ bỏ chiếc ô ra rồi bế tôi lên.
Chưa đi được hai bước, đã bị một người đàn ông chặn lại.
Yến Hoài Thu cầm một chiếc ô màu đen, hơn nửa người đều đã bị ướt.
Anh tiến lên giữ chặt lấy tay Trình Duệ, giọng nói lạnh lùng vang lên giữa tiếng mưa rơi:
“Bé con bị thương rồi, đưa nó cho tôi.”
“Tiền bối, em không muốn!”
Tôi run rẩy ngắt lời anh, quay đi không thèm nhìn nữa, mắt không thấy tim không đau: “Tiền bối, đi thôi, đi thôi.”
Yến Hoài Thu vươn tay ôm lấy tôi, cứng ngắc nói: “Niệm Niệm…”
“Vị tiên sinh này, tôi không biết anh là Tiểu Niệm có quan hệ thế nào, nhưng em ấy nói không muốn là không muốn, anh không nghe thấy sao?”
Trình Duệ ôm tôi xoay người rời đi, bước lên một chiếc xe taxi.
Đưa tôi về nhà của anh.
Trình Duệ nấu mì cho tôi, nhưng tôi chỉ ăn được vài miếng.
“Tiểu Niệm, hình như anh ta vẫn đang đợi ở tầng dưới… Chiếc Bentley màu xanh sẫm kia có phải của anh ta không?”
Trình Duệ cẩn thận hỏi tôi.
Tôi cuộn mình trong chăn, cả người lạnh toát, không muốn nói gì.
Tôi mơ mơ màng màng nghĩ, hôm nay tôi không hiểu chuyện như vậy, có gây ảnh hưởng đến tình cảm của Yến Hoài Thu và Chung Đình không?
Anh ấy đi lên từ hai bàn tay trắng, vất vả lập nghiệp nhưng vẫn nuôi nấng tôi.
Mấy năm này, chưa bao giờ tôi thấy anh ấy nghỉ ngơi.
Thật vất vả mới tìm được một người mình thích, có thể bắt đầu hưởng thụ cuộc sống, tại sao tôi lại có thể gây chuyện như thế.
Anh ấy đối xử tốt với tôi như vậy, thật sự tốt như vậy, tôi dựa vào cái gì mà yêu cầu anh ấy thích tôi…