Ký túc xá nam phòng , Khâu Tòng Quân quen thói lại một lần nữa leo lên giường Dư Hành.
“Thầy Niên Niên… Có phải đã tỏ tình với cậu vô số lần? Còn sờ khắp toàn thân cậu phải không? Đậu hủ của cậu cũng bị ăn sạch hả?!”
Dư Hành ngây người ba giây, sau đó chui vào chăn: “Tôi muốn đi ngủ, cậu xuống dưới đi.”
“Ai nha, cậu ngủ cái gì mà ngủ! Lúc này hẳn cậu rất hưng phấn rất ‘cứng’ chứ, mau dậy đi!”
Ánh mắt Dư Hành trầm xuống: “Cho cậu ba giây, xuống dưới.”
“Tớ nói này Dư Hành, cậu yếu quá, thầy Niên Niên…”
“Một, hai…”
Dư Hành còn chưa đếm tới ba, Khâu Tòng Quân đã kinh sợ chít chít leo xuống.
Nhưng mà vừa nãy Dư Hành nói buồn ngủ, nhưng nghĩ tới Nhâm Niệm Niên nào có thể ngủ được?
Nhâm Niệm Niên tặng hắn T-shirt vẽ chó hoạt hình, bình thường Dư Hành mặc bên trong đồng phục học sinh; Nhâm Niệm Niên tặng hắn lục lạc, hắn vẫn luôn cất kỹ, lúc này đang giấu dưới gối, hơi vươn tay một chút là có thể sờ được.
Mỗi lần mua nước khoáng, Dư Hành cũng sẽ nhìn sang phần đồ uống bên kia theo bản năng, nhưng không phải nhìn nước chanh coca hay sprite, cũng không phải hồng trà lạnh hay trà xanh ướp lạnh, mà là một chai trà bưởi.
Nhớ lại lời vừa rồi của Khâu Tòng Quân, Dư Hành chỉ cần nhắm mắt là hiện lên mặt của Nhâm Niệm Niên.
Nhâm Niệm Niên cười rạng rỡ với hắn, dịu dàng nắm tay hắn, ôm hắn còn sờ soạng cái mông của hắn.
Đêm nay, không hiểu sao Dư Hành cảm thấy nóng ran, khó ngủ một lúc lâu.
Trận bóng rổ với lớp lần trước là Khâu Tòng Qân thua, Khâu Tòng Quân ngoài miệng vui đùa đanh đá chọc Viên Khoa tức đến xanh mặt, nhưng hắn vẫn yên tĩnh một thời gian, không dám quấy nhiễu Kiều Minh, hàng ngày chỉ ở rất xa nhìn trộm Kiều Minh.
Nhưng qua lâu như vậy, Khâu Tòng Quân thực sự quá nhớ Kiều Minh.
Cho nên hôm nay, rốt cuộc hắn không nhịn được tiến lên tiếp cận, nhưng vẫn không dám quá thẳng thừng nên cầm vở bài tập nhờ Kiều Minh giúp đỡ làm toán.
Thấy Kiều Minh cúi đầu đọc đề, Khâu Tòng Quân thử thăm dò hỏi: “Hôm nay trời thật đẹp, Minh Minh, cậu còn nhớ ——”
“Gọi tên của tôi, cảm ơn.”
Khâu Tòng Quân vội vàng sửa lời: “Kiều Minh, Kiều Minh, cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Lúc đó cậu dịu dàng với tớ như vậy, dịu dàng như nước, sao bây giờ lại lạnh lùng thế?”
Kiều Minh liếc mắt một cái: “Lúc đó không biết cậu mặt dày như vậy.”
“Không, không, da mặt tớ tuuyệt đối không dày, Kiều Minh, cậu hôn một cái sẽ đỏ.” Khâu Tòng Quân cười lém lỉnh, Kiều Minh nghe đến ngẩn người.
“Này Khâu Tòng Quân, làm gì vậy? Chơi bóng không?” Lúc này mấy nam sinh lớp đi ngang qua, vừa nhìn thấy Khâu Tòng Quân liền vẫy tay với hắn.
Khâu Tòng Quân bị cắt ngang dứt khoát xua tay: “Đi đi đi, các người đi chơi đi, không thấy tôi đang bận à.”
“Bận cái gì?”
“Nói yêu đương!”
Những nam sinh khác: “…..”
Bạn học Khâu thật ngay thẳng!
“Quá trình giải hai đề này đều được viết trong đây, cậu quay về từ từ xem.”
Kiều Minh nhanh chóng viết cách giải một cách cẩn thận, sau khi trả bài tập toán cho Khâu Tòng Quân liền xoay người đi.
“Aiz, Kiều Minh à, chờ tớ nữa!” Khâu Tòng Quân lập tức đuổi theo, nhét một phong thư màu hồng nhạt vào tay Kiều Minh, còn chớp mắt phóng điện với Kiều Minh.
Kiều Minh mặt lạnh tanh, còn làm như không phát hiện, chỉ là cũng không vứt thư trong tay xuống.
Trước khi biết Kiều Minh, Khâu Tòng Quân chưa bao giờ viết qua thư tình, bây giờ lại viết từng bức từng bức thư phòng, đáng tiếc mỗi một lá đều là đá chìm đáy biển.
Hắn đoán rằng, có thể Kiều Minh cũng không thèm nhìn.
Thấy Kiều Minh đi xa, Khâu Tòng Quân ở phía sau gào to: “Kiều Minh, cậu nhớ xem đó! Liếc một cái, liếc một cái là được rồi.”
Tối nay sau khi Dư Hành quay lại ký túc xá thấy Khâu Tòng Quân ngồi thẳng lưng, cũng ngồi cực kỳ nghiêm túc viết cái gì đó trên laptop màu xanh, trong lòng Dư Hành không tránh được nghi ngờ.
Vừa thấy Dư Hành đã về, Khâu Tòng Quân liền cười hì hì nói: “Dư Hành, tớ vừa sửa lại châm ngôn cuộc sống này! Cậu tới xem cái đi.”
Dư Hành ngẩn người, có khi không theo kịp mạch não của Khâu Tòng Quân. Hắn đi tới nhìn một chút, trên laptop của Khâu Tòng Quân có hai hàng chữ ——
(Ta không liêu B uổng suất A
Một lòng một dạ làm Kiều Minh!)
“…..” Dư Hành trầm mặc hồi lâu mới mở miệng: “Trường học quy định không được yêu sớm.”
“Quy định của trường học quá nhiều, một khi tình yêu tới, ai cũng không cản được! Bọn họ không quản được lòng tớ, tớ cũng không thể kiềm chế, càng không muốn kiềm chế. Hơn nữa Dư Hành, sao cậu có thể nói tớ? Đôi ta cùng chung mặt trận Đảng yêu sớm, cậu còn nguy hiểm hơn tớ, cậu đang chơi tình yêu thầy trò đó!”
Dư Hành: “…..”
“Khâu Tòng Quân, vì sao cậu thích Kiều Minh?”
“Bởi vì hắn…” Khâu Tòng Quân muốn nói lại thôi, lắc đầu: “Aiz, có nói cậu cũng không hiểu. Loại chuyện gặp lần đầu đã yêu, gặp lần hai ái khuynh tâm, có đôi khi không vì lý do gì, hoàn toàn dựa vào cảm giác.”
Dư Hành: “…..”
“Dư Hành, chẳng lẽ cậu không hiểu? Hay là tớ hát cho cậu một bài, yêu chỉ là một chữ, anh chỉ nói một lần, em biết anh chỉ dùng hành động biểu thị… Aiz! Dư Hành cậu muốn đi đâu? Nghe… Nghe tớ hát xong đã!”
Khâu Tòng Quân muốn kêu Dư Hành ở lại, đáng tiếc Dư Hành đã sớm chạy mất.
Lẽ vào vị Khâu tiểu thiếu gia chưa từng ý thức được, hắn ca thực sự rất khó nghe?
Buổi tối sau khi tan học, hai giáo viên chung văn phòng với Nhâm Niệm Niên đã tan tầm từ lâu, nhưng Nhâm Niệm Niên vẫn còn ở văn phòng, đang nhìn chằm chằm các học sinh đọc thuộc lòng.
Ban ngày lên lớp Nhâm Niệm Niên cho viết thơ, nội dung đều là thi từ ca phú kinh điển, các cuộc thi lớn thường cho ra câu hỏi kiểu này, mà lần này các học sinh viết chính tả không được, sau khi tan học phải đến phòng làm việc của Nhâm Niệm Niên, đọc thuộc lòng trước mặt anh.
Ngoại trừ mấy học sinh quanh năm đứng cuối lớp, Dư Hành cũng tới. Sau khi ba bốn học sinh vất vả đọc thuộc xong, Nhâm Niệm Niên cho bọn họ về nhà.
Dư Hành là người xếp cuối, lúc này trong văn phòng cũng chỉ còn lại hai người là hắn và thầy Nhâm Niệm Niên.
Tháng trước Dư Hành lần đầu tiên thi đứng đầu lớp, nhưng lại không viết được thứ đơn giản này?
Nhâm Niệm Niên rất kinh ngạc, nhưng càng nhiều hơn là lo lắng: “Tiểu Dư, có phải hai ngày nay em có tâm sự?”
Từ sau khi Nhâm Niệm Niên đứng ra để dì Dư Vân Anh đồng ý cho Dư Hành trọ học ở trường, Dư Hành đã đổi một hoàn cảnh mới càng an nhàn thoải mái, dần dần, hắn và Khâu Tòng Quân chung phòng ký túc xá càng ngày càng thân thiết.
Nhâm Niệm Niên đang suy nghĩ, có phải Dư Hành bị Khâu Tòng Quân nghịch ngợm làm hư, trở nên ham chơi?
Dư Hành lắc đầu: “Em không sao đâu thầy.”
“Thật sự không sao?”
Nhâm Niệm Niên vẫn bán tín bán nghi, từ khi anh đảm nhiệm dạy văn cho lớp - đến nay, Dư Hành học tập càng ngày càng ngoan, lúc trước vẫn luôn tốt như thế, tại sao lần này lại không nghiêm túc, ngay cả câu thơ đơn giản như thế cũng quên? Nhất định là có nguyên nhân gì đó.
Nhâm Niệm Niên cũng không phê bình Dư Hành, trái lại là kiên trì nói: “Tiểu Dư, kỳ thực nhiều câu thơ như vậy, còn có thể có cổ văn, nếu như em chỉ học qua hai lần đương nhiên dễ quên, cho nên em nhất định phải học thuộc nhiều lần, ôn tập củng cố mới được. Không chỉ là môn ngữ văn của tôi, môn lịch sử và chính trị em cũng phải học như vậy.
Được rồi, Tiểu Dư, bình thường em học thuộc từ vựng tiếng anh thế nào? Tôi có chút bí quyết có thể dạy em, em có thể tách phát âm từ vựng ra thành nhiều từ nhỏ, sau đó ——”
Dư Hành cắt ngang lời anh, nhìn chăm chú vào mắt Nhâm Niệm Niên: “Thầy, em muốn đứng trước mặt thầy, khi học thuộc lòng có thể thấy thầy.”
Lời còn chưa dứt, Nhâm Niệm Niên đã ngẩn ngơ.
Bình thường học sinh một mình đối mặt với giáo viên hẳn đều có áp lực, sẽ lo lắng, chẳng lẽ là tính tình của anh quá tốt, thoạt nhìn rất hiền lành sao?
Nhâm Niệm Niên vẫn không hiểu nổi ý tứ chân chính trong lời nói của Dư Hành, Dư Hành cũng đã bắt đầu đọc: “Lạc hoa nhân độc lập, vi vũ yến song phi ()…”
Tiếng nói của Dư Hành vẫn quanh quẩn bên tai Nhâm Niệm Niên, hắn liên tục đọc thuộc rấr nhiều câu, từ ‘ Chích nguyện quân tâm tự ngã tâm, định bất phụ tương tư ý’ (), ‘ Tự thử tinh thần phi tạc dạ, vi thùy phong lộ lập trung tiêu’ () đến ‘ Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tụy’ (), lại tiếp tục ‘ Thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông’ (), ‘ Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết; chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão’ ()…
Thái độ Dư Hành vô cùng chăm chú, nhìn Nhâm Niệm Niên không chớp mắt.
Lúc này Nhâm Niệm Niên mới phát hiện rất nhiều câu thơ đều là thơ tình, hơn nữa vì sao Dư Hành cứ nhìn chằm chằm mặt anh? Trên mặt anh cũng không viết chữ.
“Được… Được rồi, em đọc không tệ, không cần tiếp tục nữa.” Nhâm Niệm Niên cười gượng hai tiếng, không biết tại sao nhưng anh lại không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng lại thẳng thừng của Dư Hành.
“Tiểu Dư, em về trước đi.” Nhâm Niệm Niên nói, nhưng anh vừa nói xong, Dư Hành đã lấy bài tập vật lý và toán học từ trong cặp ra, còn mở ra trước mặt Nhâm Niệm Niên, làm anh hơi sửng sốt một chút.
“Tiểu Dư, em đang?”
“Thầy, em không biết làm những đề này, thầy có thể dạy em không?”
Nhâm Niệm Niên ngây ngẩn đến choáng váng: “Tôi? Tôi là giáo viên văn mà.”
“Thầy, lúc trước thầy cũng đã dạy em vài lần.” Dư Hành dứt lời liền tìm một cái ghế, trực tiếp ngồi cạnh Nhâm Niệm Niên.
“…..” Nhâm Niệm Niên bật cười, đoạn thời gian tự học buổi tối đợt trước, anh đã nhiều lần phụ đạo toán học và vật lý cho Dư Hành, còn dạt dào đắc ý khoe lúc học cấp ba mình còn làm ủy viên học tập, thành tích các môn đều dẫn đầu, hiện tại xem ra…
Hình như anh tự đào hố cho mình
“Thầy, sau này em không biết làm câu nào, thầy có thể dạy em không?” Dư Hành lại hỏi.
Nhâm Niệm Niên: “…..”
Tối nay đứa nhỏ này làm sao vậy, sao lại không giống bình thường?
Nhưng cũng hiếm khi Dư Hành có lòng học hỏi như vậy, cũng ra sức học tập trên những môn khác. Nhâm Niệm Niên cũng không thể từ chối đành cười gật đầu: “Yên tâm, chỉ cần thầy biết, nhất định sẽ dạy em.”
Hôm nay Nhâm Niệm Niên hứa hẹn như vậy, thế cho nên một đoạn thời gian sau này anh thường hay ra vào văn phòng của các giáo viên khoa học tự nhiên, cười cười nhờ bọn họ giúp đỡ giải đề, sau đó dạy lại cho Dư Hành.
Các giáo viên đều rất kinh ngạc, quả nhiên thằng nhóc dạy văn này rất đặc biệt.
Buổi tối trước khi ngủ Dư Hành thường lắc lắc lục lạc Nhâm Niệm Niên cho hắn, sau đó liếc xuống giường dưới có Khâu Tòng Quân đang trầm tư suy nghĩ viết thư tình, khóe miệng vô ý thức cong lên.
Mỗi lần Khâu Tòng Quân đều cầm đề đi nhờ Kiều Minh giúp đỡ, mượn cơ hội tiếp cận thân thiết với Kiều Minh. Dư Hành nhìn nhiều, bây giờ cũng học theo chiêu này, hiệu quả… Hình như không tệ.
() Trích trong bài thơ Lâm Giang Tiên của Yến Cơ đạo, riêng hai câu này được tác giả mượn dùng trong bài Xuân tàn của Ông Hoành
Hán việt:
Lạc hoa nhân độc lập,
Vi vũ yến song phi
Dịch nghĩa:
Hoa rụng đầy và riêng mình đứng trong sân tĩnh lặng,
Trong cơn mưa lất phất, đàn én bay sóng đôi với nhau.
Dịch thơ:
Hoa rơi, người riêng đứng
Mưa nhỏ, én bay chung
() Trích trong Bốc toán tử của Lý Chi Nghi thời Bắc Tống
Hán Việt:
Chích nguyện quân tâm tự ngã tâm,
Định bất phụ tương tư ý
Dịch nghĩa
Chỉ mong lòng chàng như lòng thiếp,
Nhất định không phụ nỗi niềm nhớ nhau.
Dịch thơ:
Chỉ mong lòng chàng như lòng thiếp,
Sẽ không phụ ý nhớ mong.
() Tự thử tinh thần phi tạc dạ, vi thùy phong lộ lập trung tiêu: Như là sao sáng rơi đêm ấy, vì ai sương gió đợi giữa khuya
() Trích trong Điệp luyến hoa của Liễu Vĩnh
Hán việt:
Y đái tiệm khoan chung bất hối
Vi y tiêu đắc nhân tiều tụy
Dịch nghĩa:
Đai áo rộng dần (người gầy đi), cuối cùng cũng không hối tiếc.
Vì chàng đáng khiến mình tiều tuỵ.
Dịch thơ:
Rượu đầy ca hát đều vui gượng,
Tiều tuỵ vui chăng, một bóng hồng.
() Trích trong Vô Đề (Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong) của Lý Thương Ẩn
Hán việt:
Thân vô thải phượng song phi dực
Tâm hữu linh tê nhất điểm thông
Dịch nghĩa:
Thân ta không có đôi cánh phượng lộng lẫy bay cao
Nhưng trong lòng có điểm sừng tê để cảm thông
Dịch thơ:
Thân không đôi cánh phượng linh
Sừng tê tụ điểm tâm tình cảm thông
() Kích cổ của Khổng Tử
Hán việt:
Tử sinh khiết thoát,
Dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ,
Dữ tử giai lão.
Dịch nghĩa:
Chết sống hay xa cách,
Đã cùng nàng thành lời thề ước.
Ta nắm tay nàng,
(Hẹn ước) sẽ sống chung với nhau đến tuổi già.
Dịch thơ:
Dẫu sinh, dẫu tử, dẫu li biệt
Đã cùng thề nguyện mãi bên nhau
Tay nắm tay, ta cùng hẹn ước:
Mãi mãi bên nhau tới bạc đầu.