Niệm Niên Hữu Dư

chương 27: nhâm niệm niên, em yêu anh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dư Hành tiếp tục dùng ngón tay thâm nhập về phía trước, hắn không có kinh nghiệm, như một học sinh hiếu học từ từ tìm hiểu học tập, mà theo sự thăm dò của hắn, Nhâm Niệm Niên cũng tự động phân bố ra chất lỏng.

Trong chốc lát, Dư Hành đã thêm ngón thứ hai rồi thứ ba, ba ngón tay của hắn ở bên trong hoặc vuốt ve di chuyển, hoặc xoay chuyển khuấy động. Khuôn mặt Nhâm Niệm Niên ửng hồng, há to miệng, tiếng thở dốc cũng càng ngày càng lớn.

Thấy vật nhỏ phía trước của Nhâm Niệm Niên từ từ ngẩng đầu lên, Dư Hành chần chừ mấy giây, suy nghĩ có nên xoa nắn hay không?

Lúc này Nhâm Niệm Niên trong ngực hắn đã sớm động tình, liên tục vặn vẹo thân thể, bắt đầu nhẹ nhàng liếm cổ của Dư Hành. Bụng dưới của hắn căng chặt, quyết đoán cầm lấy đồ vật non mềm ở phía trước Nhâm Niệm Niên.

Đều là đàn ông, Nhâm Niệm Niên còn lớn hơn hắn bảy tuổi, nhưng dù sao cũng là Omega nên không thể đánh đồng vật nhỏ của hai người bọn họ.

Đồ chơi của Dư Hành vừa dài vừa thô, so ra thì Nhâm Niệm Niên có vẻ non mịn xinh xắn.

Sau khi xác định bản thân yêu Nhâm Niệm Niên, mỗi khi nhìn Nhâm Niệm Niên, Dư Hành đều cảm thấy toàn thân anh không có chỗ nào không xinh đẹp động lòng người, hắn không ghét bất cứ chỗ nào của Nhâm Niệm Niên, mỗi một chỗ đều yêu thích.

Cứ như vậy, Dư Hành hôn Nhâm Niệm Niên, khi ngón tay hắn đột nhiên ấn vào điểm nào đó thì Nhâm Niệm Niên hét ầm lên: “A a!”

Dư Hành biết mình tìm đúng chỗ, Nhâm Niệm Niên cũng bắn ra ngoài.

Bởi vì tình huống thân thể bản thân cùng với nguyên nhân về gia đình, Nhâm Niệm Niên không phải loại người ôm hy vọng về tình yêu và hôn nhân.

Sống hai mươi lăm năm, mỗi lần phát tình Nhâm Niệm Niên đều cố gắng khống chế, một năm này lại cố tình gặp được Dư Hành, đồng thời lần đầu tiên của mình lại là bị học sinh dùng ngón tay lên đỉnh.

Đây là chuyện trước đây anh chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Nhìn Nhâm Niệm Niên xụi lơ trong ngực bị mình làm cho bắn, chiều hôm nay trước khi đến đây, Dư Hành chưa hề nghĩ hắn sẽ thân cận da thịt với Nhâm Niệm Niên đến mức này.

Sau khi giúp Nhâm Niệm Niên bắn một lần, Dư Hành vốn định buông anh ra, giúp Nhâm Niệm Niên tắm rửa.

Thế nhưng Omega phát tình chỉ bắn một lần làm sao có thể thỏa mãn? Huống hồ từ sau khi Nhâm Niệm Niên thành niên đã bị dồn ép nhiều năm như vậy.

Nhâm Niệm Niên vừa tiết ra lại bắt đầu khó chịu, bộc phát trống rỗng, rõ ràng khát vọng thứ gì đó vừa cứng vừa lớn hơn nữa.

Đại não hoàn toàn mất tự chủ, Nhâm Niệm Niên dựa vào bản năng sinh lý của Omega sờ về phía đũng quần của Dư Hành…

Bởi vì mắt Dư Hành vẫn luôn bị ruy băng che lại, anh không thấy rõ phía trước, tất cả cảm giác đều tập trung ở phía sau, cảm giác sung sướng càng thêm rõ ràng.

Thời gian từng phút trôi qua, sắc trời dần tối, cảm giác khó chịu khi mới bị tiến vào hoàn toàn chuyển hóa thành khẩn cầu sâu hơn. Từng cơn sung sướng lấp đầy đại não Nhâm Niệm Niên, nước mắt của anh đã thấm ướt ruy băng từ lâu, bên mép cũng chảy ra nước bọt không kịp nuốt.

Thân thể Nhâm Niệm Niên trần truồng, bị che hai mắt còn chảy nước bọt như vậy, toàn thân đều lộ ra vẻ đẹp bị giày vò – chà đạp, ánh mắt Dư Hành ngày càng sâu thẳm…

Phía dưới không ngừng đỉnh vào, hai tay phía trên của Dư Hành cũng không nhàn rỗi, hắn vuốt ve lồng ngực của Nhâm Niệm Niên, miệng mập mờ ma sát ở cằm và bên môi Nhâm Niệm Niên.

“Nhâm Niệm Niên, em có thể hôn anh không?”

Giờ phút này, giọng nói của Dư Hành đặc biệt khàn khàn, nhưng Nhâm Niệm Niên vẫn nghe được là hắn.

Lúc Dư Hành mới bắt đầu xông tới nâng Nhâm Niệm Niên dậy, bởi mắt bị che lại nên Nhâm Niệm Niên không biết là Dư Hành. Nhưng đến sau này, từ mùi đàn ông trên người hắn, tiếng thở dốc, mỗi một động tác Nhâm Niệm Niên đã cảm giác được đó là Dư Hành.

Lý trí nói cho anh biết phải cự tuyệt, phải đẩy Dư Hành ra, nhưng thân thể lại chống đối ý chí của Nhâm Niệm Niên. Dưới sự kích thích tiết dục tố Alpha, Nhâm Niệm Niên không kiềm chế được nghênh hợp với Dư Hành.

“Nhâm Niệm Niên, em có thể hôn anh không?” Dư Hành hỏi một lần nữa.

Suy nghĩ của Dư Hành rất ngây thơ, hắn cho rằng nụ hôn quấn quýt nồng nhiệt giữa hai người cũng là một loại hứa hẹn quan trọng, hắn muốn chờ đợi sự hứa hẹn của Nhâm Niệm Niên, khi anh vẫn còn tỉnh táo, hôn môi nồng nhiệt với hắn.

Thấy Nhâm Niệm Niên đỏ mặt lắc đầu, Dư Hành cũng không cố chấp, chỉ hạ một nụ hôn êm ái xuống trán Nhâm Niệm Niên.

Nụ hôn rất dịu dàng cẩn thận, nhưng dưới thân Dư Hành cũng rất nhanh lại có lực. Dư Hành dùng sức xuyên thủng chỗ sâu nhất của Nhâm Niệm Niên, lần này đỉnh đến lớp thịt non mềm bên trong Nhâm Niệm Niên, chạm đến khoang sinh sản.

Đúng vậy, chính là tử cung sinh sản của Nhâm Niệm Niên, trải qua mấy lần bắn lúc trước, lần này đã mở rộng ra.

Nhâm Niệm Niên khóc lóc, gương mặt xinh đẹp nhăn tít lại, thân thể run rẩy kịch liệt làm rơi ruy băng xuống đất, rốt cuộc anh cũng thấy rõ trước mặt mình là Dư Hành.

Kỳ thực trong quá trình giao hợp Nhâm Niệm Niên đã đoán được là Dư Hành. Song sau khi chính mắt nhìn thấy, nội tâm Nhâm Niệm Niên vẫn co rút, trong lòng tràn đầy rối rắm cùng đau khổ.

Anh không muốn sai lầm này tiếp diễn, nhưng khi phát tình thân thể quá mức đói khát, một lần nữa dục vọng che mất lý trí của anh.

Lông mi ướt đẫm của Nhâm Niệm Niên chớp chớp, trong mắt đều là sương mù mông lung tâm trí, lại lắc mông cắn chặt dương vt của Dư Hành bên trong thân thể mình.

Dư Hành cắn vành tai trắng trắng mềm mềm của Nhâm Niệm Niên: “Em có thể tiến thêm chút nữa không?”

Theo Dư Hành hà hơi thổi khí, tai Nhâm Niệm Niên càng trở nên đỏ hơn, anh muốn nói gì đó nhưng mở miệng đều là tiếng rên rỉ khó thể kiềm chế.

“Nhâm Niệm Niên, anh sẽ mang thai sao?”

Hai chữ ‘Mang thai’ trong miệng Dư Hành nhất thời kích thích Nhâm Niệm Niên, anh lắc đầu, đáng tiếc còn chưa kịp nói, Dư Hành đã bùng phát, rót một lượng lớn tinh dịch của mình vào trong khoang của Nhâm Niệm Niên, làm bụng anh hơi căng lên.

Tinh hoa nóng hổi Dư Hành tích đã nhiều năm, hương vị của riêng hắn, chất lỏng đầy ắp mầm mống của hắn đều đút cho Nhâm Niệm Niên.

Nước mắt lại một lần nữa tràn ra, cũng xẹt qua viên lệ chí nâu nhạt ở khóe mắt phải Nhâm Niệm Niên.

Sau đó trước mắt Nhâm Niệm Niên tối sầm, hoàn toàn hôn mê. Mà Dư Hành thì lại ngậm lấy vành tai Nhâm Niệm Niên, giọng nói chân thành tha thiết mà kiên định: “Nhâm Niệm Niên, em yêu anh.”

Trong quan niệm và nhận thức của Dư Hành, người đàn ông không thể dễ dàng nói ‘Yêu’, một khi nói ra chính là hứa hẹn cả đời không phai.

Trọn đời này, chỉ yêu một người.

Đến giữa trưa ngày hôm sau Nhâm Niệm Niên mới dần tỉnh tại, hơn nữa còn là thân thể trần truồng, nằm trong lòng Dư Hành mở mắt.

Sau khi Nhâm Niệm Niên tỉnh, vật đầu tiên đập vào mắt chính là Dư Hành.

Đồng thời còn là khuôn mặt tươi cười của Dư Hành.

Trước đây Dư Hành nói hắn không biết cười, có lần bị Nhâm Niệm Niên nắm kéo hai bên khóe môi, cố gắng nhếch lên mới miễn cưỡng làm ra một ‘Khuôn mặt tươi cười’.

Nhưng vào lúc này, nụ cười trên gương mặt anh tuấn của Dư Hành là xuất phát từ tấm lòng của hắn, chân thực mà ấm áp.

Nhâm Niệm Niên nhìn đến hoảng hốt, nếu đổi lại bình thường, khẳng định anh cũng sẽ đáp trả một nụ cười thật rực rỡ, khen Dư Hành cười rộ lên lại đẹp trai đến một trình độ mới.

Nhưng dấu hôn khắp người, thắt lưng đau nhức cùng với thân dưới sưng đỏ đều đang nhắc nhở Nhâm Niệm Niên chuyện tình xảy ra tối hôm qua. Ánh mắt Nhâm Niệm Niên thay đổi, trở nên rối rắmphức tạp.

Dư Hành nhìn Nhâm Niệm Niên ngẩn người, cảm thấy anh rất đáng yêu, không nhịn được đưa tay sờ mặt anh một cái: “Nhâm Niệm Niên, kỳ phát tình của anh kéo dài bao lâu? Có phải em nên ở cùng anh thêm vài ngày?”

Dường như bắt đầu từ tối qua, xưng hô trong miệng Dư Hành đã thay đổi, hắn không hề gọi Nhâm Niệm Niên là ‘Thầy’ nữa.

Nhâm Niệm Niên quay đầu đi, né tránh Dư Hành vuốt ve: “Cảm ơn, đã xong rồi.”

Vốn anh dựa vào thuốc ức chế, đáng lẽ ba ngày là kết thúc, năm nay lại ngoài ý muốn kéo dài đến bốn năm ngày.

Dư Hành, chính là ngoài ý muốn lớn nhất.

Nghe vậy, nụ cười bên môi Dư Hành cứng đờ. Hắn cảm thấy tiếng ‘Cám ơn’ của Nhâm Niệm Niên nghe có chút lãnh đạm và xa cách.

“Là em làm không tốt sao? Anh không thích?” Dư Hành muốn kéo Nhâm Niệm Niên lại nhưng anh đã đứng dậy, nhanh chóng mặc quần áo của mình.

“Dư Hành, tôi… Hôm qua, từ ban đầu tôi không biết là em…”

Nhâm Niệm Niên không tiếp tục nói nữa, bởi vì nụ cười trên mặt Dư Hành đã hoàn toàn biến mất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio