Đối với lời của Tôn Thanh Hà,
Tuy rằng Gia Cát Tiểu Hoa cảm thấy tức giận, nhưng cũng có phần đồng tình.
“Từ nhỏ hắn đã như vậy.”
“Bề ngoài có vẻ điềm đạm, nhưng thực ra bên trong lại hiếu thắng hơn bất cứ ai.”
Lần này,
Đến phiên Địch Thiên Trùng tức chết.
Gia Cát Chính Ngã thật sự đứng trước mặt mình.
Nhưng nhất thời,
Hắn lại không tìm được lời nào để nói.
– không ngờ rằng lần nữa gặp mặt,
– lại là trong một hoàn cảnh như thế này.
Từ thời khắc Vô Tình tỉnh lại ở Phong Nguyệt sơn trang,
Y liền phát hiện mình bị một đám nha hoàn người hầu vây quanh.
Bọn họ không chỉ cẩn thận chăm sóc cuộc sống sinh hoạt áo cơm hàng ngày của y,
Những lúc nhàn hạ, còn kể cho y nghe đầu đuôi chuyện y đến sơn trang điều dưỡng.
– thì ra,
– mình là vì cơ thể ốm yếu nhiều bệnh nên mới bị đưa tới nơi này.
Khi những người đó đề cập đến thân phận của y, y cũng có chút giật mình.
Nhưng điều càng khiến y hoảng hốt hơn,
Là vị công tử cao quý khi cười mang theo ba phần trẻ con hai phần ngại ngùng kia.
– y nhớ rõ khi vừa tỉnh lại.
– đã thấy hắn canh giữ ở bên giường.
Tất cả mọi người đều nói với y,
Bởi vì khi phát bệnh y bị sốt cao,
Cho nên mới quên mất những chuyện trước kia.
Quên mình là ai.
Mặc kệ bọn họ nói thật hay nói dối,
Chí ít Vô Tình biết,
Giờ khắc này,
Bản thân y đang ở tại Phong Nguyệt sơn trang.
Ta mong rằng có thể dùng cách này để giữ ngươi lại.
Thế nhưng,
Khi biết ngươi thực sự đã quên hết tất cả,
Vì sao ta lại nghĩ,
Lẽ nào những thứ đã biến mất trong trí nhớ ngươi,
Cũng bao gồm cả ta sao?
Như vậy… Cũng tốt…
Nếu như cả đời ngươi vẫn không nhớ lại được,
Vậy thì ở lại chỗ này suốt đời đi.
Ít nhất… ngươi sẽ là của riêng một mình ta.
Hắn cầm lấy một vật cho y xem.
“Còn nhớ nó không?”
Đó là một bức tượng gỗ.
Vô Tình không hề động tĩnh.
Chỉ nhìn thoáng qua,
Liền lắc đầu.
“Đây là năm xưa ta đến nhà ngươi chơi, Nhai Dư đã tặng ta làm vật đính ước.”
Trong nháy mắt, mặt y ửng hồng,
Lông mày cũng nhíu lại.
Y vươn tay cầm lấy tượng gỗ kia,
Lại bị Phương Ứng Khán nhân cơ hội nắm lấy, không giãy ra được.
“Ngay cả nó cũng bị Nhai Dư quên, ta quả thật rất thương tâm.”
“…”
“Đúng rồi, ngày hôm qua ngươi đọc sách gì vậy?”
Nghe Phương Ứng Khán hỏi như vậy,
Trong ánh mắt mê man của Vô Tình có một tia dao động chợt lướt qua,
Nhưng y vẫn không trả lời.
Ngoài cửa sổ trăm hoa đua sắc,
Hoa quế vừa chớm nở, càng khiến cho hương thơm triền miên khắp vườn.
Y thấy một đôi hồ điệp bay qua,
Bèn si ngốc nhìn.
Phương Ứng Khán thấy sắc mặt y có vẻ uể oải, liền hỏi: “Nhai Dư cảm thấy mệt mỏi rồi?”
Sau đó bế Vô Tình khỏi ghế dựa,
Phương Ứng Khán chậm rãi vào phòng ngủ, đặt y nằm trên giường.
Tuy là tiết trời nắng nóng, nhưng vẫn kéo một tấm chăn lụa giúp y phủ thêm.
Động tác mềm nhẹ, hết sức cẩn thận.
Vô Tình vốn tuỳ ý để mặc hắn bế vào trong,
Nhưng lúc Phương Ứng Khán cẩn thận đắp chăn,
Y nghiêng đầu đi,
Gương mặt ửng hồng.
Ánh mắt Phương Ứng Khán khựng lại,
Tựa như bị đầu độc, kìm lòng không đậu cúi đầu, hôn lên môi y.
Ngoài ý muốn,
Không hề gặp phải bất cứ chống cự gì.
Càng thêm ngoài ý muốn,
Hắn chạm tới ánh mắt của Vô Tình,
Trong ánh mắt kia,
Có xấu hổ, uỷ khuất… lại có càng nhiều những điều không biết tên gì đó…
Phương Ứng Khán không thể kiềm chế,
Mang theo cuồng loạn và mê say từ tận đáy lòng,
Hắn kề sát bên tai y thì thầm,
Mỗi một lời đều giống như ma chú có thể trói buộc nhân tâm.
Khiến người ta mê loạn, khiến người ta không thể tự chủ.
Quần áo từng món từng món rơi xuống, chủ nhân lại không hề để ý.
Cả căn phòng đều là hương xuân kiều diễm.
…
Rất nhiều năm sau đó,
Phương Ứng Khán nhớ lại khoảng thời gian phong nguyệt vô biên kia,
Tự đáy lòng vẫn thở dài.
Bởi vì cuối cùng hắn cũng tin rằng,
Điều mình suốt đời truy tìm, suốt đời chờ đợi.
Thật ra chính là – chỉ là, một khoảnh khắc kia mà thôi.