Trên đỉnh Chiết Hồng phong,
Phương cự hiệp nhanh nhẹn lùi về phía sau,
Khi dừng bước, ý nghĩ vẫn chưa dừng, nhưng người đã sát mép vực.
Hắn đã không có đường lui.
Mây sầu,
Chiều nghiêng,
Sát ý nồng đậm.
Mặc dù hắn bị thương nặng, nhưng càng nghiêm trọng hơn là các loại độc tính xâm nhập tâm mạch.
Huống chi, hắn đã sớm đau lòng muốn chết.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ,
Sương chiều mênh mông,
Lá phong bay loạn,
Mây mù thổi mạnh,
Đàn nhạn kêu sầu.
“Ta đã hiểu. Các ngươi muốn ta chết.” Hắn nói: “Được, ta chết.”
Vì vậy,
Tất cả bỗng nhiên an tĩnh,
Phương Cự hiệp lùi về sau, xoay người, rơi xuống…
Vĩnh không dừng lại.
– giống như là một cuộc ước hẹn với tử vong.
Ai có thể vô địch thiên hạ?
Người người đều có kẻ địch trong thiên hạ!
…
Phương Cự hiệp được người trong võ lâm ngưỡng mộ, được khắp thiên hạ công nhận “thiên hạ vô địch”, lại trong lần vào kinh tế điện vong thê, gặp phải đạo chích ám toán, truỵ nhai mà chết.
Tin tức vừa ra, mọi người đều bàng hoàng.
Bất Giới trai, vốn đã bày sẵn điện đường để tế điện Phương phu nhân,
Hôm nay điện đường lại biến thành linh đường,
Cự hiệp và phu nhân tế điện trong cùng một ngày, thật ra cũng rất tiện lợi.
…
Ngày hôm đó,
Vốn là Trung thu,
Vốn là ngày nâng cốc đoàn viên.
Nhưng lại thành ngày nghìn người đưa tang, vạn người bái tế, vô cùng thê lương bi lãnh.
Đưa mắt thấy lệ rơi như mưa, mãn tai nghe thanh âm khóc rống,
– cái khó cho thuộc hạ của Phương Ứng Khán chính là làm sao để ứng phó với người đến tế điện đông như vậy.
Trong linh đường,
Phương Ứng Khán mặc áo gai để tang, phủ phục trên mặt đất, khóc rất thảm thiết, hai mắt đẫm lệ.
Người đến linh tiền dâng hương càng ngày càng nhiều,
Người đến bái tế, Phương Ứng Khán đương nhiên là phải dập đầu hoàn lễ.
Chưa đến nửa ngày, không biết đã dập đầu mấy nghìn lần,
Sắc mặt hắn tái nhợt như giấy, trước mặt mọi người khóc chết đi sống lại.
Có vài lần, hầu như ngất đi, may mà có người hầu theo sau đỡ lấy.
Đang lúc hắn diễn kịch vô cùng đầu nhập,
Chợt nghe người xướng lễ bên ngoài đại môn xướng lên: “Thần Hầu phủ Thành Nhai Dư đến phúng viếng vong nhân-”
Phương Ứng Khán khẽ giật mình, đứng dậy nhìn lại, một thân ảnh trắng từ lâu không thấy đi vào phòng.
Bàn tay trắng thuần của Vô Tình châm hương trên ngọn nến, ngồi trên luân y bái ba lần.
Từ góc nhìn của Phương Ứng Khán, theo khói hương lượn lờ bay lên, một nửa bên mặt của y trở nên mơ hồ.
Phương Ứng Khán dời ánh mắt khỏi gương mặt Vô Tình, chuyển tới bức hoạ vợ chồng Phương cự hiệp trên bàn thờ.
Chỉ thấy nụ cười của người trong tranh thật vặn vẹo quỷ dị, giống như đang cười nhạo hắn trước linh đường làm ra vẻ…
Vô Tình bái tế xong, đem hương cắm vào trong lư hương.
Phương Ứng Khán vừa muốn mở miệng,
Lại nghe người xướng lễ không thức thời xướng lên: “Khách nhân lễ tất- hiếu tử hoàn lễ.”
Phương Ứng Khán chỉ phải một lần nữa quỳ xuống, cung kính hoàn lễ dập đầu ba lần.
Chợt nghe Vô Tình lạnh nhạt nói: “Thành mỗ cử động bất tiện, không thể thành lễ, thỉnh thứ lỗi.”
Phương Ứng Khán đứng dậy lau lệ: “Thâm tình hậu ý của công tử và Thần Hầu, gia phụ trên trời có linh, chắc cũng sẽ rất cảm động.”
Ánh mắt Vô Tình lãnh liệt mà sâu không thấy đáy,
“Phương đại hiệp suốt đời quang minh lỗi lạc, khắp thiên hạ đều kính ngưỡng, hôm nay buông tay về cõi tiên, tự có võ lâm hậu bối kế thừa tín niệm suốt đời của người, sẽ không để gian nịnh hoành hành, khiến người chết bất an.”
Hương khói lượn lờ,
Phương Ứng Khán chống lại ánh mắt Vô Tình, cuối cùng không khỏi vì ánh mắt của y mà chấn động.
Ánh mắt kia kiên định không gì sánh được, lại trong trẻo không gì bì được.
Mặc dù không đến mức uy nghiêm lãnh khốc, cũng không đến nỗi khiến người ta toàn thân phát lạnh, nhưng bầu không khí thâm trầm khó dò vẫn khiến người sợ hãi.
Hôm nay,
Ánh mắt vô bi vô hỉ kia xuyên thấu qua khói hương mê mông nhìn Phương Ứng Khán.
Hai người đối diện, không để người ngoài vào mắt,
Phảng phất giống như đã trải qua nghìn lần hoa nở hoa tàn, nhìn thấu vạn lần mây hợp mây tan,
Liếc mắt vạn năm.