Nhẫn lòng nhìn anh hùng già đi, chẳng nỡ thấy giai nhân đầu bạc.
…
Tục ngữ có câu: “Băng kết dày ba thước, không phải chỉ rét một ngày.”
Vô Tình từ nhỏ thể chất suy nhược, lại thêm nhiều năm bôn ba phá án, hành tẩu giang hồ, nếm gió nằm sương, sức khoẻ càng tổn hại.
Lại gặp Thần hầu qua đời, càng thêm lao tâm lao lực quá độ, bệnh một trận nằm hơn nửa năm.
Mỗi lần có chút chuyển biến tốt, liền muốn gắng gượng dậy, lại bị mọi người đồng lòng ngăn cản.
Lúc đó,
Toàn bộ sự vụ của Thần Hầu phủ đều do Thiết Thủ xử lý, Truy Mệnh và Lãnh Huyết hai người gánh vác toàn bộ án tử của bốn bộ.
Trong khi Vô Tình bệnh,
Thích Thiếu Thương, Tôn Thanh Hà và mọi người đều không ngừng lui tới, ngay cả Giang Nam Phích Lịch đường Lôi Quyển cũng không ngại nghìn dặm xa xôi vào kinh thăm hỏi,
Mắt thấy thân thể y suy yếu đến cực hạn, người cũng gầy gò tiều tuỵ không ít, mọi người đều không khỏi âm thầm thở dài.
Đợi cho bệnh trạng khá hơn một chút, đã là mùa hè của năm sau.
Ánh trăng như nước từ không trung vẩy xuống,
Sương mù mênh mang lại giống như cố chấp muốn giãy giụa trốn thoát khỏi ánh trăng.
Cả toà tiểu lâu đều bị sương mù ôm vào lòng.
Mà y,
Lẳng lặng ngồi bên mép hành lang.
Ánh mắt tiêu điều,
Một thân mệt mỏi.
Vừa vào sân, Thiết Thủ liền thấy bóng trắng đơn bạc cô tịch kia.
Vì vậy,
Hắn nhẹ nhàng, cẩn thận tới gần y.
“Đại sư huynh, ban đêm rất lạnh, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi mà lại ra đây.”
Hắn cầm trong tay một tấm áo choàng, lúc này liền khoác lên người Vô Tình.
Trong lòng rõ ràng rất cảm động trước tình nghĩa huynh đệ lâu năm, hoạn nạn có nhau,
Nhưng Vô Tình cũng chỉ hờ hững đáp một câu: “Ngủ không được.”
Mấy chục năm phong phong vũ vũ,
Hơn bất kỳ ai, Thiết Thủ càng hiểu rõ tính tình ngoài lạnh trong nóng của Vô Tình.
– thế thúc qua đời rồi, đại sư huynh càng trở nên trầm mặc ít lời.
Thấy Vô Tình không muốn nói chuyện, hắn cũng không nói thêm gì nữa.
“Trời trở gió, hay là để đệ đưa đại sư huynh về phòng nghỉ ngơi đi.”
…
Đặt Vô Tình nằm ngay ngắn trên giường,
Thiết Thủ thuận tiện giúp y buông màn, đang định xuống lầu,
Chợt nghe Vô Tình từ trong màn nói vọng ra: “Nhị sư đệ… Nghe nói Lạc Dương Ôn đại nhân mấy ngày gần đây đã đến kinh rồi?”
Thiết Thủ giật mình,
Đã nhiều ngày, mọi người bởi vì sợ Vô Tình lao tâm lo lắng mà bệnh tình thêm nặng, cho nên luôn tránh nhắc tới mọi động tĩnh của kinh thành trước mặt y.
Làm sao y biết được tin Ôn Vãn vào kinh?
Hắn trầm ngâm chốc lát, đang không biết trả lời như thế nào.
Lại nghe Vô Tình thong thả nói: “Ta bất quá chỉ là thuận miệng hỏi thôi… đệ đi nghỉ ngơi đi.”
…
Thiết Thủ đi.
Vô Tình nhắm mắt an tĩnh, mệt mỏi đã từ lâu lan tràn khắp toàn thân.
Y đương nhiên biết,
Với tình trạng hiện tại của mình, cứ cố miễn cưỡng, chỉ sợ sẽ như ngọn đèn trước gió, nháy mắt lụi tàn.
Thế nhưng, thời cuộc lúc này, nếu không gắng gượng, mình làm sao cam lòng?
– thế thúc thế thúc… ngài đã tự tại bên ngoài thập trượng hồng trần… Mà giang sơn Đại Tống lại là mưa gió bấp bênh, lo được lo mất…
– thân thể tàn nhược này của đệ tử… biết còn có thể chống đỡ được bao lâu…
Y rút ra ngọc tiêu bên gối,
Vuốt ve một lát,
Cuối cùng lại buông.
– các sư đệ đã lo lắng vì mình nhiều ngày nay, lúc này mà thổi tiêu, chỉ sợ càng khiến mọi người lo lắng.
– mình từ lâu đã không còn là thiếu niên “Chẳng tiếc chăn đơn dậy ba lần, mượn tiếng tiêu gửi tình bơ vơ” () ngày xưa nữa.
Đêm hè,
Chỉ có tiếng ve kêu,
Vô Tình nằm trong tiểu lâu, giống như sinh mệnh đã lụi tàn chỉ còn sót lại một chút dư quang.
Cùng ở trong kinh thành,
Cùng một đêm khuya,
Hắn lần tràng hạt, có vẻ rất yên tĩnh định tâm.
Trên môi lại không biết từ khi nào nổi lên một chút ý cười không dễ phát hiện.
Bên trong Thần Thông Hầu phủ,
Vẫn là màn trắng lụa bạch, hương khói lượn lờ.
() Trung văn: 不恋单衾再三起, 一管箫寄情无依
Câu “Bất luyến đơn khâm tái tam khởi” trích từ tác phẩm “Dạ du cung – Diệp hạ tà dương chiếu thuỷ” của Chu Bang Ngạn, nói lên nỗi lòng bất an.