Kim Ngọc Mãn đường,
Trong nhã các,
Kim Minh Diễm dùng một giọng điệu khó tin hỏi lại: “Lúc đầu ngươi cố ý lưu lại hương trong miếu? Cố ý để lộ manh mối của chúng ta?”
Người đối diện với nàng trầm ngâm,
Sự trầm ngâm của y thật ra cũng là một loại lãnh đạm,
Một loại lãnh đạm cố ý kéo dài khoảng cách giữa hai người.
– tuy rằng miễn cưỡng cũng có thể nói đây là nơi y đã lớn lên,
– nhưng y trở lại nơi này, hoàn toàn không phải xuất phát từ ý muốn của bản thân.
Im lặng một lúc lâu,
Rốt cuộc y mở miệng, cũng không để Kim Minh Diễm truy vấn nguyên do.
Bởi vì y biết, nàng cũng rất rõ ràng,
– y và nàng, hay có lẽ nói y và bọn họ, ngay từ đầu đã không cùng chung một đường,
– thay vì bận tâm thân phận đối phương, không bằng gọn gàng dứt khoát, nói cho rõ ràng.
Huống hồ,
Y bây giờ,
Cũng không phải là một người sẽ bận tâm tới thân phận đối phương.
“Ta chỉ là nhận ân tình của người ta, được người ta nhờ cậy, theo dặn dò của người ta mà thôi, ta không phải là người của các ngươi, càng không muốn có bất cứ liên hệ nào với các ngươi.”
“Không muốn có liên hệ?”
Kim Minh Diễm nở nụ cười, rồi đột nhiên nghiêm mặt.
“Ngươi tưởng không muốn thì sẽ không có sao? Chuyện trên đời này, có thể giản đơn như vậy? Ngươi đừng quên… Người nào?!”
Lời còn chưa dứt,
Nàng đã tung người khỏi ghế,
Nhưng mục tiêu không phải là người đối diện với nàng,
Mà là ngoài cửa sổ,
Trên nóc nhà.
Nếu như không phải vì một đạo kiếm khí vô hình trong bóng tối kia,
Y tin chắc mình tuyệt đối sẽ không bị phát hiện.
Ngay vừa rồi,
Y đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng,
– đó là một loại điềm báo.
Lập tức,
Một đạo kiếm khí giống như trường giang liền ập về phía y.
– không có kiếm,
– chỉ có kiếm khí,
Khí thế hung hãn mà lại đột ngột,
Y không tránh được,
Không thể làm gì khác hơn là rút kiếm.
Kiếm của y màu xanh biếc,
Ánh kiếm đương nhiên cũng vậy.
Ánh kiếm xanh biếc, phảng phất như một thoáng tiêu hồn, một mảnh tương tư, đón kiếm khí mà lên, lập tức chuyển thành sát khí.
– tự nhiên có người không nói tiếng nào đã muốn giết y, y cũng chỉ có thể xuất thủ.
Nhưng người này dường như cũng không muốn giết y,
Một kích không trúng liền thu tay lại.
– kiếm khí bị cắt đứt,
– nhưng kiếm quang vẫn chưa biến mất.
Mà người nọ lại mượn thế một kiếm này, nhanh nhẹn chạy trốn.
Y nương ánh trăng nhìn theo,
Chỉ thấy bóng lưng người nọ nhẹ nhàng uyển chuyển.
Trong không khí, phảng phất còn thoang thoảng một mùi hương.
Kim Minh Diễm đuổi theo người nọ cho đến bìa rừng rậm.
Nàng đã động sát khí,
– những lời nàng nói ra trong phòng tối nay, vạn lần không thể để người ngoài nghe được.
Nhưng người này hiển nhiên đã nghe được,
– vậy tuyệt đối không thể để hắn sống.
Nàng vừa truy đuổi, vừa âm thầm vận lực,
Đã rất lâu không dùng “Phi Hoa Cộng Vũ Thần Công”, vừa định xuất thủ,
Đã thấy người nọ đột nhiên dừng lại, xoay người, mở miệng.
“Nhan di, nhiều năm không gặp, ngài vẫn phong độ như xưa.”
Kim Minh Diễm sửng sốt,
Lại thấy người nọ lười biếng ngáp một cái,
Nàng không khỏi giậm chân quát lên: “Thì ra là ngươi.”
Một cảm giác khó tả thành lời bỗng nhiên tràn ngập trong lòng.
Thần Thông Hầu phủ,
Lôi Mị thừa dịp bóng đêm lặng lẽ lẻn vào Phật đường trong nội viện.
Dưới ánh nến,
Phương Ứng Khán ngồi ngay ngắn,
Bàn tay như ngọc lần một chuỗi Phật châu làm bằng ngọc dương chi tinh xảo.
– trong nhất thời Lôi Mị phân không rõ đâu là tay hắn đâu là hạt châu.
“Thế nào?”
“Quả thật là y… Vì sao y lại đột ngột vào kinh?”
Mười hai ngọn nến thơm thật lớn chiếu rọi bên trong Phật đường, sáng đến không gì sánh được.
Nhưng mà chiếu lên gương mặt Phương Ứng Khán, lại lờ mờ, hôn ám khó phân biệt.
“Vô luận như thế nào… Ta cũng muốn gặp y một lần.”
Giọng nói vô bi vô hỉ,
Giống như từ miệng một pho tượng Phật phát ra.