Vô Tình ngồi một mình trên tường thành Thái Nguyên, nhìn khói lửa ngập trời phía xa phương Bắc.
Gió cuốn theo cát vàng thổi tung vạt áo của y, giống như muốn hoà cùng một màu với hoàng hôn.
Quân đội Kim quốc được trang bị cung nỏ thiết giáp, đã từ hai hướng tây, bắc tiến tới gần thành trì này.
Đồng Quán thân là tuyên phủ sứ Thiểm Tây, Hà Đông, Hà Bắc, phụ trách toàn quyền chỉ huy quân sự ba vùng, dinh thự cũng được cất tại Thái Nguyên.
Mà nay, quân Kim đã sắp hạ thành, lão lại trốn ở trong phủ không chịu ra mặt.
– năm xưa bao vây Giang Nam diệt trừ Phương Tịch, nếu không nhờ dựa hơi thế lực của Tra Khiếu Thiên, chỉ sợ lão đã sớm chết một vạn lần.
Một trận chiến tuyệt thế, lại là kết cục của một hồi đánh cược.
– tình thế đêm đó, cho dù hai bên có phân được thắng bại, e rằng cũng chỉ là một phen cá chết lưới rách.
Cho nên,
Lúc Phương Ứng Khán khai ra điều kiện, đề xuất đánh cược, Vô Tình hầu như không suy nghĩ liền đáp ứng.
– “công tử nếu có thể trong vòng nửa tháng đánh lui quân Kim quốc, bản hầu liền cam nguyện chịu thua, giải loạn Giang Nam mà không để xảy ra thương vong đổ máu.”
…
Vùng Giang Chiết, từ xưa vốn giàu có đông đúc, nhưng lại vì bảo vật hoa thạch mà trở nên nghèo khó, lần này phát sinh bạo động, thực không thua gì loạn Phương Tịch năm xưa.
Mà người khởi xướng, tự nhiên không nói cũng biết.
– Ma Ni giáo năm xưa dù đã bị dẹp, nhưng thật ra thế lực vẫn cắm rễ rất sâu, như đám lửa âm ỉ, lại có kẻ rắp tâm khiêu khích, cho dù triều đình được Địch Thiên Trùng vùng Đông Nam tương trợ, kết cục cũng không ngoài máu chảy thành sông, tang thương thiên hạ.
Đây là điều Vô Tình không muốn nhìn thấy nhất.
Với tính cách bạc tình vô nghĩa của Phương Ứng Khán, tất nhiên sẽ không để ý máu chảy nhiều ít, chết bao nhiêu người… Hắn muốn chính là một trận công thành vạn cốt khô.
Về phần Địch Thiên Trùng, với tính tình của hắn, nhất định cũng sẽ không quan tâm.
Nhưng mà Vô Tình không đành lòng,
Chiến hoả lan tràn, sinh linh đồ thán, y thật sự không đành lòng nhìn thấy.
Huống chi, chiến trường diễn ra ngay tại vùng Giang Nam thơ mộng xưa nay vốn bình yên!
– lúc này Giang Nam mà loạn, giang sơn nhất định nguy rồi!
Vì thế, y thà rằng bỏ qua thời cơ tốt nhất để tru sát Phương Ứng Khán.
Nhưng mà, nếu so sánh với Giang Nam, việc quân Kim xâm lấn đương nhiên càng quan trọng hơn.
Bằng không, Phương Ứng Khán cũng sẽ không lấy Thái Nguyên ra để cược Giang Nam.
…
Bên môi Vô Tình hiện lên một nụ cười giễu cợt,
Cách xử sự này thật đúng với thái độ làm người của Phương Ứng Khán.
Cho dù trong tình huống phe mình không chiếm được chút thiên thời địa lợi nhân hoà, vẫn không chịu hoàn toàn thoả hiệp.
Dù rằng mình bất lợi, cũng muốn tổn hại người.
– thế nhưng,
– vì sao mình lại đồng ý canh bạc buồn cười này?
– lúc đó, Phương Ứng Khán bị Sơn Tự Kinh phản phệ, mình giết hắn dễ như trở bàn tay… Vì sao lại không giết?
– dù sao thì, giữa bọn họ, từ lâu đã là ân đoạn tình tuyệt… không, có lẽ trong mắt hắn, mình cho tới bây giờ vẫn là một kẻ vô tình…
Phong Nguyệt sơn trang lúc này vừa trống vắng vừa thê lương,
Bởi vì chủ nhân của nó đã có gần một năm không hề đặt chân tới đây.
Đình viện và góc tường bởi vì không người quét tước mà giăng kết rất nhiều mạng nhện.
Tiện tay đẩy ra cửa phòng đầy bụi, Phương Ứng Khán đi thẳng vào trong.
– nếu nói hắn tới đây hoài niệm,
– không bằng nói hắn tới đây để tưởng niệm.
Phòng này, là nơi ngày xưa người nọ từng ở.
Một bàn một ghế một thư một hoạ, đều phảng phất lưu giữ tàn mộng năm xưa.
Nhưng mà,
Mộng này cuối cùng đã vỡ,
Giống như tâm tình của hắn.
Nhặt lên mảnh giấy phủ đầy bụi trên bàn, nét chữ uốn lượn, đều là người nọ lúc nhàn hạ đã để lại.
Nghĩ đến người nọ lúc này đang ở giữa chiến hoả Thái Nguyên,
– canh bạc này, mình đã thắng chắc.
Thế nhưng,
Điều duy nhất không thể hiểu được chính là, lúc đầu vì sao y lại đồng ý đánh cược với mình?
Cho dù y không đành lòng thấy Giang Nam rơi vào chiến loạn, cũng đâu cần phải… tự bức bản thân vào tuyệt lộ như vậy?
– nửa tháng lui binh? Nói dễ vậy sao?
– lấy bệnh trạng lúc này của Vô Tình mà nói, đi đến Thái Nguyên chẳng khác nào tự sát.
“Xem ra, an nguy của thiên hạ trong mắt ngươi quả nhiên còn quan trọng hơn tính mệnh…”
“Bản hầu chỉ có thể ở đây tiễn Nhai Dư một đoạn cuối cùng…”
Hắn vứt bỏ tờ giấy trong tay, đang định rời đi, nhưng lại vô ý đụng vào bàn làm một mảnh giấy đã bị vo tròn rơi xuống đất.
Lòng Phương Ứng Khán khẽ rúng động,
Cúi người nhặt lên,
– mảnh giấy hầu như đã bị vò nát,
– hẳn là lúc đó người viết đang rất không yên lòng.
…
Hắn mở tờ giấy ra, chỉ thấy nét chữ mơ hồ nhưng còn có thể đọc được: Duy nguyện tụ thủ ỷ lan can, Ứng chiết mai hoa độc tự khán. (chỉ nguyện ngồi yên tựa lan can, hái nhánh hoa mai một mình ngắm)
– duy nguyện tụ thủ ỷ lan can, ứng chiết mai hoa độc tự khán!
Trong thoáng chốc, Phương Ứng Khán như ngừng thở, trong đầu “ầm” vang một tiếng, vẻ mặt cũng trong nháy mắt cứng lại.
… Năm năm tháng tháng… Ngày ngày đêm đêm… Xa xa tương vọng…
Giống như cái xác không hồn ra khỏi cửa phòng, lại thấy trên mặt ươn ướt, cứ nghĩ vùng núi non ẩm thấp, đưa tay lên chạm phải, không ngờ là nước mắt.
Nỗi sợ hãi chưa từng có giống như bão tố ập tới,
Chỉ thấy hắn quần áo trắng bệch, mặt mũi tái nhợt… Ngày xưa một đôi mắt tính tẫn cơ mưu tiếu ngạo hồng trần… Cuối cùng dần dần trở nên không rõ.
– Nhai Dư… Nhai Dư!
– Phương Ứng Khán ta phụ cả thiên hạ… Không ngờ… lại phụ ngươi nặng nhất!
Một tiếng huýt sáo dài, dường như xé rách vô tận thống khổ, khiến cho núi vang khe vọng.
Một cái bóng trắng bay đi như tên rời cung… lao băng băng xuống chân núi.
Gió phất qua con đường núi gồ ghề, thổi vào đình viện hoa cỏ um tùm, nhẹ nhàng nâng lên một mảnh giấy viết hết nhân gian tình ái.
Mảnh giấy trong phòng, như hoa bay… như bạch hạc…
Trong sơn trang, bóng cây dập dìu, hoa ảnh đong đưa…
Tất cả tất cả, đều đang lẳng lặng che chở cho một mối tương tư gần trong gang tấc mà như cách trở thiên nhai…
Nhân sinh vốn hữu tình si, hận này đâu phải bởi vì gió trăng…