Tuý Tinh Lâu nằm bên bờ hồ Tây, là tửu lâu lớn nhất thành Lâm An.
Lâu có ba tầng,
Lầu một xe như nước chảy,
Lầu hai khách tựa mây bay,
Lầu ba lại là một năm bốn mùa lạnh lẽo u tĩnh,
Vĩnh viễn chỉ có một vị khách…
…
Phương Ứng Khán vẫn duy trì tư thế lười biếng tựa vào góc lầu của hắn,
Không hề liếc mắt nhìn hai người khách có mặt trên lầu lấy một cái.
Giống như chỉ có mỹ cảnh mờ ảo khói sương của Tây Hồ trước mắt mới đáng giá cho hắn nhìn.
Trên thực tế,
Ánh mắt hắn đã sớm xuyên qua Tây Hồ, không biết đang nhìn nơi nào.
Người đời ai có thể ngờ,
Phương tiểu hầu gia Thần Thương Huyết Kiếm, phong thần như ngọc ngày xưa lại có một ngày thất ý đến như thế này?
Đối diện,
Địch Thiên Trùng vẫn như cũ mặc bạch y, một tay cầm chén, cười như không cười.
Trong bễ nghễ thiên hạ, vẫn mang theo một thoáng tịch liêu.
…
Phương Ứng Khán không thể không bội phục Gia Cát Chính Ngã.
Gừng, quả nhiên là càng già càng cay.
Một người đã chết,
Nhưng vẫn có thể trong U Minh thao túng đại thế thiên hạ.
Nếu không,
Năm đó quân Kim đánh tới, tôn thất Tống triều bị bắt làm tù binh nhiều như vậy, vì sao lại để sổng một con cá lớn như Khang Vương Triệu Cấu?
Chỉ là,
Tất cả những chuyện này đã không liên quan gì với hắn.
Địch Thiên Trùng từng hỏi hắn,
– ngươi thực sự đã mất tâm tranh thiên hạ?
Hắn lười trả lời.
– người quan trọng nhất đã không còn…
– dù cho toạ ủng giang sơn, lại có ai cùng hưởng?
Nhìn Phương Ứng Khán luôn một dạng mọi sự không liên quan đến mình,
Địch Thiên Trùng nghiêng người cười nói: “Xưa kia có Lý Bạch ‘ngủ trong quán rượu tại Trường An’, ngày nay có Phương tiểu hầu ‘mãi say tuý luý giữa Lâm An’ Xem ra cũng phong nhã lắm…”
Bên cạnh hắn còn có một người nữa,
Áo xanh tay áo trắng, tướng mạo tuấn tú, chỉ là một bên ống tay áo trống trơn rũ xuống, đứng trên lầu cao mỗi khi có gió thổi qua lại nhẹ nhàng lay động.
Địch Thiên Trùng nói xong, liền quay sang người bên cạnh: “Tích Triều, chúng ta đi thôi…”
Lời còn chưa dứt,
Đã nghe cầu thang truyền lại một giọng nói,
“Thế nào vừa mới đến đã muốn đi?”
Giọng nói còn rất trẻ, cũng rất êm tai, lại mang theo một loại vừa sắc bén vừa ôn nhu như lưỡi kiếm.
Địch Thiên Trùng không cần xoay người cũng biết là ai.
Hắn nhíu mày,
Ghé vào bên tai Cố Tích Triều nói thầm mấy câu.
Cố Tích Triều vội vã xuống lầu,
Khoảnh khắc đi qua bên người áo trắng tuyết kia,
Người nọ cười hắc hắc,
Trong tay đang ôm một vò rượu cấp tốc nhét vào tay Cố Tích Triều.
“Một vò rượu ngon, tặng người cộng ẩm cùng tri kỷ.”
Cố Tích Triều ngẩn ra,
Người nọ lại chỉ về hướng ngoài lầu,
Theo hướng tay gã, chỉ thấy một người áo trắng tuấn dật, đứng thẳng dưới lầu, đang mỉm cười nhìn lên.
Trong nháy mắt Cố Tích Triều sửng sốt, sau đó khoé miệng y cong lên, rốt cuộc xuống lầu.
Một màn kịch có thể xem là khôi hài trình diễn trước mặt hắn.
Nhưng hắn vẫn thờ ơ.
Hắn cũng từng giống như bọn họ,
Những năm tháng tuổi trẻ phù phiếm lông bông từng có yêu quá, hận quá, cười quá, khóc quá…
Nhưng mà,
Sự cho đến hôm nay,
Mỗi người dường như đều có được thứ mà họ muốn,
Mà người nọ để lại cho hắn, chỉ là một đoạn ký ức vỡ nát.
Người,
Quả nhiên là không thể quá tham lam.
Cái gì cũng đều muốn có, cái gì cũng muốn nắm giữ… Kết quả lại là cái gì cũng không giữ được…
Trong men say mông lung,
Tượng gỗ trong tay dần dần biến thành gương mặt của người nọ…
Sau một khắc,
Cảnh vật lại thay đổi,
Hai đứa trẻ ở trong một cái sân nhỏ nào đó lặng lẽ không tiếng động rượt đuổi nhau…
Là mộng? Hay không phải mộng?