Từ lúc xảy ra “chuyện đó”, Phương tiểu hầu gia vẫn chưa gặp lại Vô Tình công tử.
Lần vụng trộm chạy tới Tiểu lâu nghe đàn kia đương nhiên không tính. Bởi vì lúc hắn trúng Thiết Liên Tử phải hét lên “vì Gia Cát Thần Hầu mà đến” xong, Thiết Thủ Truy Mệnh Lãnh Huyết đã đồng loạt xuất hiện áp giải hắn đi rồi.
Sau đó, bọn họ chính thức tiếp kiến Phương Ứng Khán tại Ngũ Nguyệt Phi Sương tiểu trúc.
“Bọn họ” đương nhiên không bao gồm Vô Tình.
Vì vậy, Phương Ứng Khán chỉ có thể mang bộ mặt vừa sưng vù vừa nhăn như trái khổ qua vừa buồn rầu như đưa đám ma nói rõ mục đích viếng thăm lúc nửa đêm của hắn cùng với toàn bộ sự tình cho ba tên bộ đầu vẻ mặt đáng ghét đang cố nín cười mà rõ ràng là sung sướng khi người gặp hoạ kia.
Tóm lại, từ đầu tới cuối hắn vẫn chưa được gặp mặt đại công tử của Thần Hầu phủ.
Hắn chỉ nhớ lúc đó mặt vừa đau vừa rát, đến nỗi hắn đã nói những gì hắn cũng quên hết sạch rồi.
Nhưng mà hắn vẫn nhớ dường như Thiết Thủ có nói một câu khách sáo đại loại như: “Thì ra là vậy, đa tạ tiểu hầu gia đã nhắc nhở đúng lúc”, mà Truy Mệnh Lãnh Huyết thậm chí không hề tỏ vẻ cảm ơn.
Như vậy là sao?!
Hắn đường đường là “Thần Thương Huyết Kiếm Tiểu Hầu Gia”, vậy mà không xứng được một câu cảm ơn của “Tứ Đại Danh Bộ” bọn họ hay sao?
Huống chi hắn tới còn là vì việc của Thần Hầu phủ, Tự Tại môn của bọn họ!!!
Vô Tình không để ý tới hắn thì thôi, nhưng ba tên đó là cái đinh gì chứ!!!
(Khuynh Thành: “Tiểu Phương nha~ Lần này là ngươi không đúng~ Rõ ràng ngươi sai trước, dám bắt nạt Tình Tình~ Hơn nữa, Tình Tình người ta cũng không phải không để ý tới ngươi nha, nếu không mặt ngươi sao thành như vậy? Lại nói tiếp, ngươi tới Tiểu lâu vì cái gì thì bản thân ngươi rõ ràng nhất nha~.” Phương Ứng Khán: “Người đâu, mang cô ả này ra ngoài hài hoà đi… A~ không đúng~ mang ả ra ngoài chém đầu cho ta!!!” Khuynh Thành: “Thằng nhãi chết tiệt! Ngươi dám giết mẹ ruột của ngươi sao!!!” Phương Ứng Khán: “Mẹ ruột là cái gì? Ta không có khái niệm đó!” Bát Đại Đao Vương: “|||||||||||||||||”)
Phương Ứng Khán nổi giận đùng đùng ra khỏi Thần Hầu phủ, liền gặp phải Gia Cát Chính Ngã vừa mới từ trong cung trở về.
Phương tiểu hầu gia thông minh lanh lợi lập tức đổi vẻ mặt, cười tươi chào hỏi.
Gia Cát Thần Hầu (vẻ mặt nghi hoặc): “Phương tiểu hầu gia, mặt của ngươi làm sao vậy?”
Phương Ứng Khán: “Ứng Khán nửa đêm vội vàng vào phủ, nhất thời nhìn không rõ đường đi…”
Gia Cát Chính Ngã (nhìn vào trong phủ): “Vậy sao… Ai? Sao ta thấy hình như cửa sổ Tiểu lâu bị hỏng rồi? Tiểu hầu gia, chắc không phải là ngươi ngã trúng cửa sổ chứ? Thật là phiền toái, Nhai Dư nhà ta sức khoẻ luôn luôn không tốt, bị gió thổi chốc lát là ngã bệnh ngay, phải nhanh chóng cho người sửa lại cửa sổ mới được, nếu không…” (Khuynh Thành: “Ta nói, Gia Cát tiền bối, Gia Cát tiên sinh, Gia Cát Thần Hầu, ngài không phải là vội vàng đi cứu Thiên Y cư sĩ sao? Sao còn có thời gian đứng đây tán gẫu vậy???”)
Phương Ứng Khán: “… Ứng Khán về phủ sẽ lập tức cho toàn bộ thợ mộc giỏi nhất Biện Lương đến giúp Nhai Dư… A… Không đúng… Là Vô Tình công tử… sửa… cửa sổ.”
Gia Cát Chính Ngã: “Lão hủ sớm nghe đồn trong phủ của tiểu hầu gia có vô số công nhân thợ giỏi. Nay mới biết, không chỉ ‘Hữu Kiều Tập Đoàn’ tàng long ngoạ hổ, Thần Thông Hầu phủ càng là nơi thu hút nhân tài, so với đại nội hoàng cung quả thật không hề thua kém!”
Lão nheo mắt cười: “Thì ra là vậy.”
Hoàn toàn không để ý tới Phương Ứng Khán đối diện đã đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Cái lão hồ ly Gia Cát Tiểu Hoa rốt cuộc tính toán cái gì trong bụng vậy?
Nhất là cái câu “Thì ra là vậy” của lão thật là ý vị thâm trường, thật là ý tứ sâu xa…
Về đến Thần Thông Hầu phủ, Phương tiểu hầu gia bị lời của Gia Cát Thần Hầu kích thích đi lòng vòng trong phòng, lo lắng không yên.
Vòng trái, vòng phải, cũng không biết lòng vòng bao nhiêu lâu.
Càng đi càng phiền, càng nghĩ càng muộn.
Vừa đi vừa nghĩ, vừa nghĩ vừa đi.
Đột nhiên nhớ tới một việc.
Buổi tối ngày hôm đó, trước khi hắn và Vô Tình này này nọ nọ, hình như có người ở Phá Bản Môn cũng vừa này này nọ nọ Lôi Thuần xong. Sau đó, Lôi Tổn tiêu đời. (Khuynh Thành: “Liên quan ở chỗ nào vậy???”)
Hôm đưa ma Lôi Tổn hắn cũng có đi. Lúc đó, Lôi Thuần ở trước mặt hắn khóc cứ như là toàn thân đều làm bằng nước mắt, có thể nói là thương tâm nha~
(Khuynh Thành: “Nói thừa! Cha người ta chết làm sao mà không đau lòng được? Ngươi tưởng thiên hạ này ai cũng giống như ngươi sao?” Phương Ứng Khán: “Bát Đại Đao Vương đâu rồi!” Khuynh Thành: “Lại chiêu này nữa~ Người ta tránh đi là được chứ gì?”)
Lúc đó hắn cũng không suy nghĩ nhiều, hiện tại nhớ lại, Lôi đại tiểu thư nọ cũng thật đáng thương, chuyện xui xẻo gì cũng trút lên đầu nàng ta hết…
(Khuynh Thành: “Ôi chao? Lạ à nha? Hôm nay là ngày mấy vậy? Trời sắp có bão sao? Tiểu Phương ngươi cư nhiên cũng biết thông cảm với người khác?” Phương Ứng Khán: “Ta thật sự rất hối hận. Nếu sớm biết như vậy ta đã ra tay trước Bạch Sầu Phi rồi.” Khuynh Thành: “…”)
Giữa lúc Phương tiểu hầu gia đang phiền muộn, đột nhiên có người đến cửa bái kiến.
Người đến là một vị so với Phương Ứng Khán còn muốn công tử. (Mọi người đừng hiểu lầm, người tới tuyệt đối không phải Tình Tình.)
Phương Ứng Khán vừa nhìn thấy người, liền không khỏi “giận từ trong ruột, ghét tận trong gan”.
“Giỏi! Ngươi cư nhiên còn dám xuất hiện trước mặt ta! Ngươi có biết ngươi hại ta thê thảm thế nào không!!! Nhai Dư nhà ta (Khuynh Thành hắc tuyến như mưa: Nhai Dư của nhà hắn từ khi nào vậy?) ngay cả gặp cũng không chịu gặp ta nữa!!! ô@æ&Œ@æ&… (lược bớt một vạn chín nghìn tám trăm bảy mươi lăm chữ chửi rủa)”
Cuối cùng, Phương tiểu hầu gia bổ sung một câu.
“Cái cây cải trắng (ý nói Bạch Sầu Phi) của nhà ngươi cứ đối đầu với ta. Độc chết thuộc hạ Trương Bộ Lôi của ta không nói, hành hạ Tô lão đại đến nỗi mất tích không nói, ngay cả Lôi Thuần cũng bị hắn XX luôn rồi, hắn cố ý phải không? Muốn đối đầu với ta phải không? Được lắm, ngươi bảo hắn chờ đi, chờ xem Vương Tiểu Thạch trở về làm sao trừng trị hắn!!!”
(Khuynh Thành: “Thật mất mặt… Tiểu Phương, ngươi sao có thể mất mặt đến như vậy… Ngươi không thể nói một câu ‘chờ xem ta làm sao trừng trị hắn’ hay sao?” Phương Ứng Khán: “Ngươi thấy như vậy giống với phong cách của bản hầu sao? Lời thoại như vậy giống với Phương Ứng Khán có thể nói ra giữa ban ngày ban mặt à?” Khuynh Thành: “… Quả thật không giống… Nhưng mà, hiện tại là ban ngày hay ban đêm vậy?”)
Người tới chỉ lắng nghe, lúc này mới nói một câu: “Ta đến báo cho ngươi biết, Vương Tiểu Thạch sắp về tới rồi.”
Phương Ứng Khán nghe xong, lập tức choáng váng. (Khuynh Thành: “Ngươi không phải ngóng trông cho Vương Tiểu Thạch trở về sao?” Phương Ứng Khán: “Ta chỉ là muốn hăm doạ cái tên Bạch Sầu Phi kia thôi, ai trông cho tên Vương đại ngu ngốc đó trở về chứ! Hắn mà về, nói không chừng lại có người YY cúp-pồ Vương Vô nữa~”
Người nọ nói tiếp: “Thật không ngờ lòng dạ tiểu hầu gia lại nhỏ như vậy, chẳng lẽ ngươi đối với Lôi Thuần vẫn còn tình cũ chưa nguôi, ái cũ khó dứt? Tô Mộng Chẩm người ta còn chưa có nói gì, đâu đến phiên ngươi ở chỗ này tức giận bất bình?”
Hắn lại chuyển đề tài: “Nói đến bất bình… Thần hầu phủ có cả đám người chân chính bất bình kìa…”
Phương tiểu hầu gia vừa định trả đũa lại, lại nghe hắn nói: “Ta cũng thắc mắc, vì sao ‘y’ không thèm để ý đến ngươi. Thì ra là vậy.”
Lại là thì ra là vậy!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Phương Ứng Khán cảm thấy trời đất quay cuồng, tiếp theo trước mắt tối sầm, ngửa mặt lên trời ngã chổng vó, bất tỉnh nhân sự.
Sau đó, nghe thiếp thân nha hoàn tỳ nữ thị thiếp hầu hạ Phương tiểu hầu gia trong Thần Thông Hầu phủ nói lại, kể từ hôm té xỉu, Phương tiểu hầu mắc chứng nói mớ suốt một tháng trời.
Về phần nội dung nói mớ, lặp đi lặp lại chỉ có ba câu:
“Nhai Dư~ Ta thật sự không cố ý~ Ngươi tha thứ ta đi~”
“Gia Cát thế bá, ngàn vạn lần đừng nghe lời dèm pha, tiểu chất bị oan mà~”
“Địch Thiên Trùng! Ngươi là đồ trời đánh! Ta tuyệt đối không tha cho ngươi!!!”