Nhìn tiểu đệ đệ yếu đuối có nhãn thần như thế, con ngươi sâu thẳm tràn ngập ác độc cùng cừu hận, toàn thân Đoan Mộc Kỳ giống như bị hắc ám vô hình bao phủ, Đoan Mộc Kỳ có điểm sợ, hắn lui ra sau một bước, để che giấu khiếp đảm, hắn cầm lấy sách, cố trấn tĩnh xoay người cùng thư đồng rời đi.
“Lục đệ, hà tất phải cúi đầu với người như thế, hoàng huynh cho ngươi chỗ dựa, ngươi không cần phải làm vậy.” Trong cuộc đời, Đoan Mộc Phi hận nhất chính là người như Đoan Mộc Kỳ, luôn bắt nạt những người yếu hơn mình, mẫu thân không biết dạy con, nên hài tử mới xấc láo như vậy.
“Thái tử ca ca, Dĩnh nhi không muốn cùng hắn phát sinh tranh chấp, chúng ta đâu còn là con nít, chúng ta đi thôi, buổi chiều còn có buổi học.” Đoan Mộc Dĩnh có chút làm nũng nói với Đoan Mộc Phi, khi đi qua bên người Đoan Mộc Tuyết còn đang ngủ, vỗ vỗ Đoan Mộc Tuyết, đánh thức hắn cùng nhau dùng bữa.
Quý thục phi nhàn rỗi không có việc gì làm, hoàng hậu mang thai, Quý thục phi liền làm một ít quần áo nữ hài tử, Cơ hoàng hậu cùng Đoan Mộc Thanh Lam thấy Quý thục phi đưa quầnn áo tới, vô cùng vui vẻ, bọn họ hy vọng có một nữ nhi. Quý thục phi cảm thấy đau khổ, nhưng không thể nói ra. Đoan Mộc Thanh Lam và Cơ hoàng hậu cầm lấy một bộ y phục tiểu hài tử, cùng nhau trêu đùa, Quý thục phi trở thành người dư thừa. Phu thê, trong lúc đó trêu đùa yêu say đắm, thật không nên có người thứ ba ở đó. Quý thục phi rất có nhãn lực, lập tức hành một lễ, cáo lui.
Quý thục phi ra khỏi Phượng nghi cung, hướng trở lại cung điện của chính mình, tường thành đỏ thẫm như son, bên cạnh có một cây đào vươn cành nở rộ hoa tươi, đóa hoa kiều diễm báo trước mùa xuân đến. Lại qua một năm, Quý thục phi cũng quên mất mình đã ở lại đây được hai mươi năm, nơi này giống như một cái lồng sắt lớn, giam giữ tuổi xuân, chậm rãi bào mòn nó. Quý thục phi nhớ đến hoa đào ở quê hương cũng động lòng người như thế, là thứ xinh đẹp và tự do, hoa nở trong cung chỉ chờ ngày héo rũ.
Quý thục phi tự giễu sự cảm thán của mình , đã lâu chưa đi dạo như vậy, thấy màu tường thành tưởng son, đỏ thắm, thật xinh đẹp a! Sau khi vào hoàng cung, cũng chưa một lần chú ý tới, nhìn giống như to son nga? Khi đó mình quá ngu xuẩn, trải qua thời gian dài như thế, cuối cùng minh bạch, hậu cung dùng nhan sắc để đấu, không có một chút hương khí, thì chỉ còn mùi máu tanh.
Đối diện đi tới một vị thái giám trung niên, hắn ngẩng đầu, trông thấy Quý thục phi liền cúi người hành lễ: “Nô tài Lý Hoài An bái kiến nương nương.”
“Hoài An vẫn khỏe.” Quý thục phi nhàn nhạt nói. Người này, thanh mai trúc mã, vì ta mà tiến cung làm thái giám, khiến ta quên không được tuổi thơ, cùng nhau du ngoạn tại Đào Hoa lâm, ở nơi đó chúng ta đã hẹn ước sinh tử không rời. Hiện tại ta rất muốn cùng hắn sống bên nhau, thế nhưng thân phận thay đổi, hắn là một thái giám, ta là một nương nương.
“Mong nương nương vạn phúc, Hoài An vẫn tốt, vài ngày nữa hoàng thượng sẽ hạ chị bảo Hoài An hầu hạ nương nương.” Lý Hoài An mỉm cười chờ đợi, tiến cung làm thái giám chính là vì nữ nhân này, nhịn hai mươi năm, cuối cùng cũng có thể bên cạnh chăm sóc, khổ cực bao năm nào có đáng gì.
“Thật vậy sao, thật tốt quá. Ta sẽ bảo Lý Phúc chuẩn bị vài thứ, thiếu cái gì ta cho ngươi, ngươi nhất định phải tới Cẩm viện, ta đợi ngươi.” Trong lòng Quý thục phi nhảy nhót vui mừng, liều mạng đè nén cảm tình, nhịn xuống nước mắt muốn rơi. Trong cung nước mắt là thứ vô ích, lưu lại nước mắt, để đến cuối cùng khóc to.
“Nô tài nhất định đến Cẩm viện tìm người.” Lý Hoài An hành lễ, chậm rãi đi lên phía trước.
Quý thục phi xoay người, quay đầu lại nhìn Lý Hoài An, sau đó tiếp tục đi. Đi tới nửa đường đụng phải Dương quý phi, thực sự là oan gia ngõ hẹp.
Dương quý phi cùng hoàng hậu bất đồng, Dương quý phi thích dùng son phấn và trang phục hoa lệ, mỗi ngày đều tỉ mỉ trang điểm, càng khiến dung mạo quốc sắc thiên hương thêm mỹ lệ. Hoàng hậu lại là một mỹ nhân đẹp tự nhiên, không chút phấn son nhưng cũng kiều mị động nhân như nhau.
“Thục phi nương nương, tỷ tỷ đang muốn đi tìm ngươi, lại gặp được trên đường, vậy tỷ tỷ không cần đi nữa.” Dương quý phi phi thường hòa khí nói.
Quý thục phi cũng cười hiền lành ôn nhu: “Tỷ tỷ có cái gì cần nói, thì sai người đến, không cần phải tự mình đến, chúng ta đều là tỷ muội với nhau a.”
Dương quý phi cười đáp: “Muội muội nhìn xem, trong cung tỷ tỷ có nuôi hai con gà, nhưng chúng nó đánh nát vật phẩm hoàng thượng ngự ban, thực sự là đáng chết. Tỷ tỷ rất giận, giết bọn nó hầm thuốc bổ đưa tới cho muội muội.”
Quý thục phi minh bạch điều Dương quý phi muốn nói, cũng rất tức giận, nhưng giả giả không biết bảo cung nữ tiếp nhận canh gà, cười nói tạ ơn: “Tỷ tỷ có ý tốt với muội muội, muội muội sẽ không quên thành ý của tỷ tỷ.”
“Minh bạch là tốt rồi, tỷ tỷ cáo từ, muội muội bảo trọng thân thể.” Dương quý phi cao ngạo cười, cùng cung nữ thái giám rời đi.
Hai con gà, ý chỉ Quý thục phi cùng Cơ hoàng hậu, Quý thục phi sao lại không nhìn ra điều này cơ chứ. Quý thục phi nhéo mình một cái, cho đến khi rơi nước mắt, khóc sướt mướt xoay người đi Phượng Nghi cung.
Cơ hoàng hậu cùng Đoan Mộc Thanh Lam còn đang nói chuyện phiếm, chợt nghe có người khóc sướt mướt tiến đến, vừa nhìn thì thấy Quý thục phi, lúc nãy còn tốt như vậy, sao bây giờ lại khóc to thế.
“Ái phi, sao ngươi khóc sướt mướt như vậy, ai dám khi dễ ngươi.” Đoan Mộc Thanh Lam không rõ xảy ra chuyện gì.
Cơ hoàng hậu cũng nghĩ, lúc đi ra lúc còn tốt mà, sao lúc về lại khóc thảm thiết như vậy ni.”Muội muội, có người khi dễ ngươi sao.”
“Hoàng thượng nương nương giúp thần thiếp làm chủ a.” Quý thục phi nghẹn ngào nói, “Thần thiếp quay về Cẩm viện, trên đường gặp Dương quý phi, nói hai con gà cùng nàng đối nghịch, nên giết mang tới cho thần thiếp. Còn muốn thần thiếp cẩn thận một chút, cùng nàng đối nghịch không có kết cục tốt. Thần thiếp cũng nghĩ Dương quý phi không có nói suông, hiện tại tính mệnh thần thiếp thật nguy hiểm.”
“Hai con gà, hai con gà không chỉ có muội muội a, thần thiếp cũng họ Cơ, không phải là nàng cũng muốn hại ta.” Cơ hoàng hậu lập tức nói, cầm lấy khăn tay, cũng bắt đầu rơi lệ, “Hoàng thượng, thần thiếp ở trong cung sinh nở, thập phần không thích hợp, thần thiếp muốn xuất cung về nhà mẹ đẻ, nhỡ đâu ở trong cung bị Dương quý phi hại, công chúa trong bụng thần thiếp phải làm sao ni.”
“Lớn mật!” Đoan Mộc Thanh Lam triệt để bị chọc giận, hiện tại hắn nghĩ đến không riêng gì thê tử của chính mình, còn có hài tử thần bí kia, ta còn chưa chiếm được tâm hắn, nếu như hắn bị hại chết, ta còn cái gì để ngoạn chứ. “Ái phi không nên lo lắng, trẫm xem ai dám hại ngươi, trẫm sẽ ngũ mã phanh thây!”
Đoan Mộc Thanh Lam nổi giận đùng đùng rời đi, Quý thục phi cùng Cơ hoàng hậu lau khô nước mắt, nhìn nhau cười, Cơ hoàng hậu thoả mãn nói: “Muội muội thực sự là thông minh, tỷ tỷ sẽ không quên công lao của muội muội.”
“Tỷ tỷ, chúng ta là tỷ muội, vinh nhục cùng hưởng, tỷ tỷ không nên khách khí như vậy.” Quý thục phi nói, “Muội muội cũng là mượn hoa hiến phật, không thể lãng phí sinh mệnh của hai con gà a.”
Cơ hoàng hậu vừa nghe, cười to nói, “Lời này cũng đúng, hai người huynh đệ của ngươi tỷ tỷ đã đã bảo người an bài vào kinh nhậm chức, ngươi yên tâm đi.”
“Cảm tạ tỷ tỷ, tỷ muội chúng ta ở trong cung đã lâu, ai biết sau này hoàng thượng có thể sủng ái người khác hay không, chúng ta phải thật đề phòng.” Quý thục phi nói.
“Điều này cũng đúng, gần đây trong cung có rất nhiều người mới, có nhiều người đưa thiếu niên xinh đẹp tiến cung, để lấy lòng hoàng thượng, Dương quý phi cũng tặng một thiếu niên, lớn lên rất giống Phi Oánh thái hậu, chúng ta càng phải thêm cẩn thận a.” Cơ hoàng hậu nói, lại nghĩ đưa một nam nhân tiến cung, hắn có thể sinh hài tử sao? Bất quá được sủng ái một thời gian là xong. Cơ hoàng hậu sờ sờ bụng mình, hi vọng sinh một công chúa, đó cũng là nguyện vọng của hoàng thượng.
——— —————— ——————
Các hoàng tử đều phải tập võ, người có võ công tốt nhất chính là thái tử, kém cỏi nhất chính là lục hoàng tử. Đây là lần đầu tiên Đoan Mộc Dĩnh cầm kiếm từ khi sống lại, Đoan Mộc Dĩnh cầm bảo kiếm, kiếm phong dưới ánh mặt trời lóng lánh phát quang. Trong nháy mắt Đoan Mộc Dĩnh thấy chính đứng ở trên chiến trường, mọi người trước mắt đều là địch, người trước mặt là những người muốn giết chết hắn, đùa cợt hắn. Đây là điều Đoan Mộc Dĩnh không thể dễ dàng tha thứ, ngươi hại chết ta, tha thứ thì ta là đứa ngốc! Đoan Mộc Dĩnh nắm chặt tay, khớp xương phát ra thanh âm, toàn thân nổi gân mạch, nhãn thần sâu thẳm càng trở nên tăm tối. Đối diện với hắn là đại nội thị vệ, bị nhãn thần của hắn làm cho không thể động đậy. Nhìn nhãn thần của Đoan Mộc Dĩnh khiến người khác cảm nhận như đang bị hỏa thiêu trong địa ngục, tất cả thị về đều đã chuẩn bị tư thê nhưng không ai dám nhúc nhích, bọn họ đang chờ thời cơ để chiến thắng.
Một trận gió thổi qua, một cánh hoa nhỏ bay xuống, cánh hoa rơi vào khoảng không giữa hai người. Cánh hoa vừa chạm đất, Đoan Mộc Dĩnh phi thân lao tới, đại nội thị vệ võ công cũng không tầm thường, đơn giản tránh thoát, trở tay đâm lại một kiếm. Đoan Mộc Dĩnh giống như biết trước kiếm của hắn sẽ đâm lại, sớm đề phòng nên dễ dàng né tránh. Hai người giao thủ qua lại, người tiến người lui. Đoan Mộc Dĩnh phát hiện thân thể của hài tử này không tốt như thân thể trước đây, thời gian càng lâu hắn lại càng lực bất tòng tâm, võ công học ở kiếp trước không thể triển khai, hơn nữa nội lực cực kì thấp! Muốn thắng, muốn báo thù, muốn xoay chuyển số phận, muốn phá vỡ tiên đoán, không có sức mạnh có thể làm được gì.
Tâm Đoan Mộc Dĩnh tràn ngập lo lắng buồn rầu, tiến công trở nên không chặt chẽ, giống như người điên chém lung tung, Đoan Mộc Dĩnh nhớ tới lúc Trình Thu Bình tuyệt vọng giãy dụa, chết lặng chém giết đối thủ, hắn phảng phất đặt mình trong chiến trường Tu La kia, giết người, giết người, lại giết người. Thị vệ thấy Đoan Mộc Dĩnh trở nên điên cuồng, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hắn không dám thương tổn hoàng tử, thế nhưng trong tình cảnh này, hắn rất khó bảo chứng mình sẽ không sơ ý đả thương người. Ở phía sau, một cục đá ném về bảo kiếm trên tay Đoan Mộc Dĩnh, Đoan Mộc Dĩnh không đề phòng khiến bảo kiếm rơi xuống đất, một người phía sau tung chưởng khiến Đoan Mộc Dĩnh hôn mê. Đoan Mộc Thanh Lam ôm lấy Đoan Mộc Dĩnh, thị vệ vừa thấy hoàng thượng giá lâm, lập tức quỳ trên mặt đất hành lễ.
“Ngươi đã nhân nhượng với hắn, trẫm đều thấy, xuống phía dưới lĩnh thưởng, ngươi làm rất khá.” Đoan Mộc Thanh Lam dùng thanh âm lạnh nhạt nói.
Mọi người đều hướng Đoan Mộc Thanh Lam hành lễ, Đoan Mộc Thanh Lam nói: “Đứng lên đi, trẫm chỉ đến xem võ công nhi tử của trẫm rốt cuộc thế nào, quả nhiên các ngươi không làm trẫm thất vọng, nỗ lực lên a.”
Mọi người nghe được Đoan Mộc Thanh Lam khích lệ, trên mặt đều mặt lộ vui mừng, được phụ thân mình khẳng định, nhi tử nào lại mất hứng a. Đoan Mộc Phi thấy Đoan Mộc Thanh Lam ôm Đoan Mộc Dĩnh đang bất tỉnh trong tay, có chút lo lắng hỏi: “Phụ hoàng, thân thể của lục đệ không tốt phải không.”
“Không sao, thân thể Dĩnh nhi có chút uể oải, dù sao bệnh nặng mới khỏi. Trẫm đưa hắn đi nghỉ ngơi, các ngươi cứ tiếp tục, trẫm muốn nhìn thấy mỗi nhi tử của mình đều ngang dọc chiến trường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.” Đoan Mộc Thanh Lam tiếp tục cổ vũ nhi tử của mình, đều là các hài tử khả ái, phải luôn khích lệ bọn họ. Đoan Mộc Thanh Lam vừa đi vừa nghĩ, tiểu lục, vì sao ngươi cuồng loạn như thế. Rõ ràng lúc mới bắt đầu, kiếm pháp của ngươi thành thục cùng lãnh tĩnh ngoài sức phán đoán, tựa như một người lão luyện trên sa trường. Ngươi giấu ta chuyện gì phải không, ta thật muốn tìm ra cho được.
Đoan Mộc Thanh Lam đưa Đoan Mộc Dĩnh đi tới Phi Oánh cung, Phi Oánh cung là nơi gần nhất với tẩm cung của hoàng đế, hiện tại là chỗ ở của Đoan Mộc Dĩnh. Đoan Mộc Thanh Lam đặt Đoan Mộc Dĩnh ở trên giường, tiểu cẩu Khuynh Thành vẫy đuôi chạy tới, đứng bên chân Đoan Mộc Thanh Lam làm nũng.
“Tiểu gia khỏa này, đã trưởng thành một chút a.” Đoan Mộc Thanh Lam ôm lấy tiểu cẩu, xem xem nặng nhẹ, cười nói: “Còn nhẹ, còn chưa đủ thịt, tạm thời buông tha ngươi.”
Tiểu thái giám Thập Lục lập tức tiếp nhận tiểu cẩu từ tay Đoan Mộc Thanh Lam, thập phần lấy lòng nói: “Hoàng thượng, lục hoàng tử rất thích tiểu cẩu này, bình thường nô tài luôn giúp nó tắm.”
“Rất có nhãn lực, lục hoàng tử thích thì ngươi phải chăm sóc cho tốt, lục hoàng tử vui vẻ, trẫm sẽ hảo hảo ban thưởng cho ngươi.” Đoan Mộc Thanh Lam nói, “Hiện tại đưa tiểu cẩu đi ra ngoài chơi, biết không.”
Thập Lục lập tức ôm lấy tiểu cẩu, hoàng thượng thực sự là hỉ nộ vô thường, ta chạy mau thôi! Thập Lục chạy nhanh ra bên ngoài, thầm nghĩ, lúc lục hoàng tử không được sủng, ta luôn lo lắng đầu khó mà giữ được, hiện tại được sủng quá, ta lại sợ. Gần vua như gần cọp, vô cùng nguy hiểm.
Đoan Mộc Thanh Lam dọa tiểu thái giám chạy, nghĩ cũng thú vị. Ai! Tiểu lục a, khi nào ngươi sẽ nói bí mật của ngươi cho trẫm đây, trẫm đang có thứ võ công ngươi muốn, có thể trao đổi với bí mật của ngươi hay không. Ngươi là một hài tử hư, ngày hôm nay làm ra chuyện nguy hiểm như thế, dùng kiếm như kẻ điên, ngươi muốn giết người sao.
Đoan Mộc Thanh Lam cúi người hôn môi Đoan Mộc Dĩnh, ta giúp ngươi cũng phải được hưởng lợi tức a. Đoan Mộc Dĩnh lại một lần nữa ở trong tình huống hôn mê, bị hôn đến thất điên bát đảo. Đoan Mộc Thanh Lam thực thích biểu hiện của Đoan Mộc Dĩnh , dụ dỗ hắn đáp lại chính mình, hai má Đoan Mộc Dĩnh dần dần trở nên hồng nhuận, tay ôm lấy Đoan Mộc Thanh Lam, cọ cọ trên người.
“Ngươi, tiểu yêu tinh, ngươi đang dụ dỗ trẫm sao.” Đoan Mộc Thanh Lam cướng chế dục vọng của mình, ôm lấy Đoan Mộc Dĩnh, hạ giọng, ở bên tai Đoan Mộc Dĩnh nói, “Nếu ngươi lộn xộn, xảy ra chuyện gì đừng nên trách trẫm a.”
Đoan Mộc Dĩnh ở trong lòng Đoan Mộc Thanh Lam tìm được một vị trí thích hợp, bắt đầu tiến nhập mộng đẹp. Đoan Mộc Thanh Lam vừa tức vừa buồn cười, kéo chăn qua đắp cho hai người, đành ngủ trưa một lúc vậy. Đoan Mộc Thanh Lam ôm Đoan Mộc Dĩnh, tiến nhập mộng đẹp.
Dương quý phi trở lại cung điện, chợt nghe có người báo lại, “Nương nương, Quý thục phi hướng Hoàng thượng cáo trạng, hoàng thượng rất tức giận.”
“Đồ tiện nhân! Xem ta xử lý ngươi thế nào!” Dương quý phi quăng xuống một cái chén, hung hăng nói. Ngươi ỷ vào đứa con, ỷ vào địa vị có được do nịnh bợ hoàng hậu mà chống lại ta, xem ta thu thập ngươi thế nào