Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam lạnh lùng nhìn thần thức của các tiên tri này ở trong mộng hóa thành tro tẫn, Đoan Mộc Dĩnh nói: “Bọn họ xâm nhập cảnh trong mơ là vì muốn giết nhi thần, bọn họ cho rằng nhi thần cái gì cũng không có, đơn giản là có thể bị bọn họ giết chết.”
“Đã không mạnh lại càng không biết thực lực của đối phương, vọng tưởng muốn giết người, ngu xuẩn.” Đoan Mộc Thanh Lam mắng một câu, trong lòng tức giận thở phì phì. Muốn tiêu diệt linh hồn của Dĩnh nhi, muốn hài tử ta yêu nhất chết đi, đáng chết.
“Kỳ Duyên nói, linh hồn bị giết chết trong ảo cảnh trọn đời không thể chuyển sang kiếp khác, hơn nữa không có linh hồn, thân thể cũng chậm rãi tiêu vong.” Đoan Mộc Dĩnh vung tay lên, khung cảnh hỏa diễm biến mất, bọn họ đang đứng tại nơi cánh hoa tử đằng bay toán loạn, Đoan Mộc Dĩnh còn chưa kịp thả lỏng đã bị Đoan Mộc Thanh Lam ôm lấy, Đoan Mộc Dĩnh lại càng hoảng sợ.
“Phụ hoàng, người làm cái gì.”
“Phụ hoàng làm cái gì, ngủ a, trẫm ôm Dĩnh nhi mới có thể ngủ.”
“Gạt người, lúc trước phụ hoàng chưa yêu Dĩnh nhi, không ôm Dĩnh nhi, phụ hoàng vẫn ngủ đó thôi.”
“Khi đó phụ hoàng mỗi ngày dựa vào là việc phê duyệt tấu chương mệt mỏi, mới có thể chậm rãi đi vào giấc ngủ. Dĩnh nhi, ngươi biết ngươi có bao nhiêu quan trọng không.”
“… Gạt người.” Đoan Mộc Dĩnh không tin chuyện ma quỷ của Đoan Mộc Thanh Lam. Hắn dùng ngón tay trạc trạc trên mặt Đoan Mộc Thanh Lam, bướng bỉnh nói rằng: “Da mặt trạc mãi không động, quá dầy.”
“Ha ha ha ha…” Đoan Mộc Thanh Lam cười ôm lấy Đoan Mộc Dĩnh, đi đến dưới giàn hoa tử đằng, chậm rãi tiêu thất không còn thân ảnh…
—————————————————-
Nghiêm Thạch nhìn mười vị tiên tri nằm trên giường, quần áo chỉnh tề, hầu như không có gì tiếng hít thở, xem bọn hắn tựa hồ là đã chết, thế nhưng chú ý cảm nhận, vẫn còn có một hơi thở. Bọn họ đã như vậy hai ngày, quân y kiểm tra qua, thân thể mười người này rất khỏe mạnh, nhưng bọn họ không tỉnh lại, đây là quái bệnh gì?
“Tướng quân, nên làm thế nào cho phải, chúng ta có cần đưa bọn họ trở lại kinh thành thỉnh ngự y.” Quân y nhỏ giọng hỏi.
Lông mi của Nghiêm Thạch thiếu chút nữa ninh thành bánh quai chèo (), những tiên tri điều không phải đến giúp chúng ta, bọn họ tới là để gây thêm phiền! Nghiêm Thạch nói với thân binh bên cạnh mình: “Bảo một đội nhân mã tống bọn họ trở lại Tố Vân cung, những phế vật này còn có gì mà dùng.”
“Vâng, tướng quân.”
Nghiêm Thạch bước đi thong thả trở lại doanh trướng của mình, ngồi xuống xử lý quân vụ, trong đầu hắn lại xuất hiện thân ảnh thiếu niên mỹ lệ kia, phải quên đi, Nghiêm Thạch liều mạng điều chỉnh tình tự, thế nhưng càng bảo mình không nên nghĩ thì càng không thể quên. Trong lòng đứng ngồi không yên, phiền toái bất an, Nghiêm Thạch đi ra doanh trướng, bước nhanh đến đài cao. Đứng ở trên đài cao, hắn nhìn đại doanh Tề quốc đối diện, hắn mong muốn có thể thấy thân ảnh thiếu niên kia.
Nghiêm Thạch đứng ở trên đài nhìn kỹ phía xa xa, trong đại doanh của Tề quốc tiếng động lớn xôn xao náo nhiệt, binh sĩ tựa hồ đang tiến hành thi thố, đấu lực, ném đá, nâng đá, kiếm thuật. Binh sĩ Tề quốc nhàn lai vô sự tiến hành các loại hoạt động như bình thường, “Trong đại doanh Tề quốc vì sao náo nhiệt như vậy.”
“Mỗi ngày bọn họ đều náo nhiệt như vậy, ngoại trừ thao luyện binh mã, họ vẫn thường so tài, thám tử báo lại, Kính thân vương Đoan Mộc Tuyết của bọn họ rất nháo, mỗi lần thi thố trong đại doanh hắn đều tham gia.” Thân binh bên người Nghiêm Thạch nói.
“Nghe nói Hiếu thân vương Đoan Mộc Dĩnh ở đại doanh, vị Vương gia này thế nào?” Nghiêm Thạch hỏi.
“Hiếu thân vương rất được sủng, hầu như người hoàng tộc đều thích hắn. Quân chủ của Tề quốc càng đối với tiểu nhi tử này ái như trân bảo, tướng quân hỏi cái này làm gì?” Thân binh hiếu kỳ, cẩn cẩn dực dực hỏi.
“Không có gì, tò mò mà thôi.” Nghiêm Thạch che giấu tâm tình của mình, một hoàng tử được ái như trân bảo, phải làm thế nào mới có được hắn.
“Triệu tập các đại tướng!” Nghiêm Thạch bất ngờ nói.
Thân binh lập tức cầm dùi trống lên. Tiếng trống ù ù, các đại tướng lập tức tụ tập đến đại trướng, bọn họ đã sớm muốn khai chiến.
Cùng lúc đó trong đại doanh của Tề quốc Đoan Mộc Thanh Lam nhận được thám tử báo lại, Vệ quốc muốn phát động tiến công! Trong quân doanh của bọn họ vang lên tiếng trống, Đoan Mộc Thanh Lam liền ra lệnh triệu tập các tướng quân thương lượng đối sách.
“Chiến tranh giữa chúng ta và Vệ quốc chính thức bắt đầu, các vị tướng quân có cao kiến gì.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.
Các bộ nhân mã đã sớm nôn nóng muốn nghênh chiến với người Vệ quốc, “Vệ quốc là một lũ điểu nhân, nên sớm thu thập bọn họ.” Một vị lão tướng quân, xuất thân điển hình vũ phu, lời nói thật là thô lỗ.
“Chắc chắn bọn họ phát động toàn diện công kích chúng ta, chúng ta dựa vào hàng rào phòng ngự chống đối một trận, chính diện xung phong bọn họ không phải là đối thủ của chúng ta, chỉ sợ tiên tri quấy rối.” Đoan Mộc Du nói. Hắn nhớ lần trước cùng Vệ quốc giao chiến, Tề quốc sắp thắng lợi trong nháy mắt, bỗng nhiên tiên tri đi ra, dùng ảo thuật giết chết nhiều binh sĩ Tề quốc.
“Chút tài mọn của bọn chúng, ta đơn giản có thể phá giải.” Trong lòng Kỳ Duyên rõ ràng những khả năng của những tiên tri này, bản thân Kỳ Duyên là người xuất thân từ Tố Vân cung, hắn có khả năng phá ảo thuật của tiên tri.
“Chỉ sợ tiên tri nhân số đông đảo, chúng ta ứng phó không nổi.” Đoan Mộc Du lo lắng.
“Có gì đâu, lão nhân gia ta có thể dùng dược độc chết tiên tri.” Bạch phát ma y đứng ở phía sau Đoan Mộc Dư, nói. Đoan Mộc Dư cười ha hả không nói lời nào, chiến tranh hắn ít tham gia, nói lời bất hảo chỉ gây thêm rắc rối.
“Lão tiên sinh, vạn nhất lúc người phát tán độc hướng gió nghịch chuyển, chính ngươi không phải gây tai ương sao?” Trầm Luyện nghiêng đầu nhìn Bạch phát ma y, hắn phát hiện có người còn ngu ngốc hơn lão ngũ, thực sự là kẻ dở hơi.
“Nhi thần có một cách. Nghiêm Thạch mang binh toàn lực đánh với chúng ta, số nhân mã ở những thành trì xung quanh hắn sẽ giảm thiểu. Chúng ta phân binh, một đạo nhân mã chiếm lĩnh thành trì bên trái, một đạo nhân mã đánh thành trì bên phải, một đạo nhân mã đi đường vòng áp sát đại doanh Tề quốc. Nếu như Vệ quân đại bại, tất đi con đường này, một đội nhân mã ở chỗ này phục kích tàn binh của bọn họ.” Đoan Mộc Dĩnh vạch ra những thành trì cần đánh và lộ tuyến Vệ quân có thể tháo chạy trên bản đồ, mọi người đều thán phục, thiếu niên này thông minh tuyệt đỉnh, thảo nào đại thần trong triều muốn hoàng thượng giết Hiếu thân vương, mà hoàng thượng giận giết chết đại thần kia, Hiếu thân vương mới thực là nhân tài.
“Hảo!” Đoan Mộc Thanh Lam bắt đầu phân phối nhiệm vụ.
“Đoan Mộc Du chỉ huy sáu vạn nhân mã, thu thập Vĩnh thành.”
“Thần tuân chỉ.”
“Trầm Thanh Dung chỉ huy sáu vạn nhân mã, thu thập Võ thành.”
“Thần tuân chỉ.”
“Hạ Pháp chỉ huy sáu vạn nhân mã, áp sát phía sau đại doanh Vệ quốc, nghe được trống trận thì cùng chúng ta trước sau công kích.”
“Thần tuân chỉ.”
“Đoan Mộc Tuyết chỉ huy bốn vạn nhân mã, đến lộ tuyến Tam Môn cốc chặn đương rút của tàn quân Vệ quốc.”
“Nhi thần tuân chỉ.”
“Đoan Mộc Ngọc Hàn cùng trẫm chính diện nghênh chiến Vệ quân.”
“Nhi thần tuân chỉ.”
Được, nhiệm vụ phân phối xong, Đoan Mộc Dĩnh không giống như lần trước mở to đôi mắt – trông mong nhìn Đoan Mộc Thanh Lam, muốn hắn phân cho mình nhiệm vụ. Đoan Mộc Tuyết vừa nhìn đệ đệ không nháo nhào giống lần trước, liền trêu chọc, “Tiểu lục, sao lần này không có hướng phụ hoàng làm nũng đòi nhiệm vụ, như vậy đi, ngươi lấy lòng ca ca, ca ca mang ngươi thượng chiến trường.”
Đoan Mộc Dĩnh không tức giận, ngồi ở ghế rung đùi đắc ý. “Không cần, ta muốn ở lại chính diện nghênh địch, Ngũ ca mau nhanh chuẩn bị ăn cơm thừa rượu cặn của chúng ta a.”
“Ân…” Đoan Mộc Dĩnh nói một câu, Đoan Mộc Tuyết chết khiếp, nghẹ họng, chặn đương lui của tàn quân Vệ quốc khác gì ăn cơm thừa rượu cặn, mặt Đoan Mộc Tuyết trề xuống. Bỗng nhiên Đoan Mộc Tuyết đè lại đầu Đoan Mộc Dĩnh, cười lớn dùng sức nhu, cố sức nhu, “Ngươi một phôi tiểu tử, khi dễ ca ca!”
“Đau, ngươi buông tay!” Đoan Mộc Dĩnh để giải cứu đầu mình, cùng Đoan Mộc Tuyết đánh thành một đoàn. Đoan Mộc Ngọc Hàn buồn cười nhìn thoáng qua huynh đệ hai người, nhớ kỹ lúc lão ngù còn nhỏ thích đuổi theo mình ngoạn kỵ mã, lão lục đi theo phía sau bọn họ, chảy nước mũi nãi thanh tức giận muốn bọn họ cho mình ngoạn, hôm nay bọn họ đều thượng chiến trường, mình không thể thua bọn hắn.
Trình Thu Vũ cũng nhìn bọn họ, bình thường cảm tình huynh đệ đều là như vậy sao, hắn chưa từng biết, hắn lại nghĩ tới Trình Thu Bình, huynh đệ duy nhất cũng không thân thiết cùng mình, mình cũng chưa bao giờ chủ động gọi đệ đệ tham gia bất luận sự vụ gì của Trình thị, thậm chí sau khi đệ đệ mất, cũng không được chôn cất tại Trình thị, chỉ tại bãi tha ma tìm một địa phương mai táng. Hiện tại, chính mình không cha không mẹ không huynh đệ tỷ muội, cô đơn một mình. Ai! Trình Thu Vũ thở dài một tiếng, Đoan Mộc Ngọc Hàn âm thầm cầm tay hắn, muốn hắn yên tâm.
“Ngươi là lần đầu tiên xuất chiến, không nên sợ, có ta.” Đoan Mộc Ngọc Hàn nói.
“Ta không sợ, thực sự không sợ, chỉ là có chút không biết làm sao.” Trình Thu Vũ khẩn trương giải vây cho mình. Đoan Mộc Ngọc Hàn lôi kéo hắn hướng Đoan Mộc Thanh Lam xin cáo lui, Đoan Mộc Thanh Lam phất tay ý bảo bọn họ có thể đi.
—————————————————-
Đoan Mộc Dĩnh dò xét hàng rào phòng ngự mà binh sĩ xây dựng, rất nặng giống như thành tường, khí giới được xếp ngay ngắn trong lỗ châu mai, nghe được tin tức Vệ quốc muốn khai chiến, binh sĩ đã khẩn trương chuẩn bị chiến đấu. Người Vệ quốc và Tề quốc kết thù hận rất sâu, người Tề quốc rất giỏi võ, bình thường bọn họ hay cùng nhau thi thố nâng đá, một loại huấn luyện thể lực gián tiếp, Đoan Mộc Dĩnh không lo lắng bọn họ sẽ thất bại, hắn chỉ lo lắng có thể có tiên tri xuất hiện nhiễu loạn quân tâm, hắn sợ các chiến sĩ đối diện với ảo thuật của tiên tri mà sợ hãi mà không dám đi tới. Đoan Mộc Dĩnh cầm Trảm Nguyệt đao, trong lòng cầu khẩn tổ tiên phù hộ chúng ta thành công.
“Hiếu thân vương.” Trình Thu Vũ dò xét doanh địa, hắn đến chỗ Đoan Mộc Dĩnh đang đứng, Trình Thu Vũ hướng Đoan Mộc Dĩnh hành lễ, Đoan Mộc Dĩnh cười khách khí với Trình Thu Vũ một chút.
“Trình tiên sinh, ngươi cũng đi dò xét đại doanh.” Đoan Mộc Dĩnh phi thường khách khí nói.
“Ta có chút lo lắng, lần đầu tiên thượng chiến trường, cũng là lần đầu tiên mặc khôi giáp.” Trình Thu Vũ xấu hổ.
“Ta nhớ đệ đệ của Trình tiên sinh là một vị tướng quân chết trận sa trường, nếu linh hồn của hắn trên trời thấy ngươi cũng mặc khôi giáp, trong lòng sẽ cỡ nào vui mừng.” Đoan Mộc Dĩnh giả vờ vô ý nhắc tới chuyện này, sắc mặt Trình Thu Vũ trong nháy mắt trắng bệch, Đoan Mộc Dĩnh ngăn chặn hận ý trong lòng, mỉm cười đối mặt với Trình Thu Vũ.
“Đúng vậy… Hắn hẳn là thật cao hứng.” Trình Thu Vũ chột dạ nói.
“Trình tiên sinh không cần lo lắng, tứ ca ta sẽ bảo hộ ngươi.” Đoan Mộc Dĩnh vừa cười vừa nói.
“Không có gì, chỉ là ta nhìn thấy điện hạ thì muốn thân cận, có đôi khi ta nghĩ điện hạ giống như là chuyển thế của đệ đệ ta. Lúc người vì hoàng thượng bày mưu tính kế, biểu tình rất giống Bình nhi.” Trình Thu Vũ nhớ tới đệ đệ, trong ấn tượng của hắn lời nói và việc làm của đệ đệ sao mà giống Đoan Mộc Dĩnh đến thế.
“Trình tiên sinh, kỳ thực chỉ cần ngươi thành tẩu tử của ta, ta không phải là đệ đệ của ngươi sao.” Đoan Mộc Dĩnh le lưỡi, trêu ghẹo Trình Thu Vũ.
“Ngươi rất giống Bình nhi, thế nhưng ngươi cười không bằng Bình nhi, Bình nhi cười thực hài lòng, trong mắt đều là tiếu ý, còn mắt của điện hạ không hề cười.” Trình Thu Vũ nghĩ có phải mình quá phận hay không, giương mắt nhìn Đoan Mộc Dĩnh. Đoan Mộc Dĩnh không nói gì, hắn chỉ là lẳng lặng nhìn kỹ Trình Thu Vũ, khiến Trình Thu Vũ trong lòng bất an.
Đột nhiên Đoan Mộc Dĩnh cười khúc khích, cười mạc danh kỳ diệu (^o^ không rõ nguyên nhân), Đoan Mộc Dĩnh vừa cười vừa nói: “Trình tiên sinh, ngươi thực có tuệ nhãn, có thể thấy lòng người, Dĩnh nhi bội phục ngươi.”
Đoan Mộc Dĩnh cười to, đi dò xét các góc đại doanh. Trình Thu Vũ mạc danh kỳ diệu, vì sao Đoan Mộc Dĩnh cho hắn cảm giác thần bí, nhất là biểu hiện quái lạ đối với mình. Trình Thu Vũ không quá chú ý nữa, cũng đi tuần doanh.
————————————————-
Đoan Mộc Dĩnh ở trong doanh trướng của mình, cầm lấy cung giật lại, buông tay, lại giật lại, lại buông tay, như vậy nhiều lần. Đoan Mộc Thanh Lam ngồi ở một bên nhìn nhất cử nhất động của Đoan Mộc Dĩnh.
“Dĩnh nhi, sắc trời đã tối, muốn luyện tập cung tiễn cũng phải chờ tới hừng đông.”
“Trong loạn quân bắn chết một người, hẳn là không khó.” Giọng nói Đoan Mộc Dĩnh lạnh như băng, tràn ngập sát ý.
Đoan Mộc Thanh Lam trầm ngâm một hồi, nói rằng: “Tại loạn quân bắn chết một người rất đơn giản, thế nhưng vạn nhất người khác thấy, tứ ca ngươi sẽ tha thứ ngươi sao.”
“Phụ hoàng, nhi thần sẽ không vì tứ ca mà buông cừu hận.” Đoan Mộc Dĩnh nói.
“Huynh đệ tương tàn, phụ hoàng không muốn thấy cái này nhất.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.
“Người nói nhi thần nên làm cái gì bây giờ, người cơ trí như vậy, vì nhi thần nghĩ một biện pháp, nhi thần nên xử trí Trình Thu Vũ như thế nào.” Đoan Mộc Dĩnh nghiêng đầu, ánh mắt chất vấn, Đoan Mộc Thanh Lam cũng trầm ngâm, liên tiếp vuốt cái mũi của mình. Cừu hận kiếp trước, kiếp này dây dưa không rõ. Ai, thiên ý trêu người.
————————————————–
Sắp sửa bình minh, Đoan Mộc Thanh Lam bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, ngồi dậy, vỗ vỗ Đoan Mộc Dĩnh bên cạnh, “Dĩnh nhi, mau dậy, chúng ta nghênh chiến Vệ quốc.”
“Địch nhân còn chưa phát động công kích mà.” Đoan Mộc Dĩnh mơ mơ màng màng tỉnh lại, mơ mơ màng màng được Đoan Mộc Thanh Lam giúp mặc khôi giáp.
“Ngày hôm qua trong đại doanh Vệ quốc giống trống, nhưng hết lần này tới lần khác không có động tĩnh, trẫm nghĩ thời gian bọn họ tiến công là ngay rạng sáng.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.
“… Mong rằng phán đoán của phụ hoàng là chính xác.” Đoan Mộc Dĩnh chậm rãi hoàn toàn tỉnh táo lại, bắt đầu để ý chuyện chính.
Bỗng nhiên Đoan Mộc Thanh Lam hạ lệnh chuẩn bị nghênh chiến Vệ quốc, tướng sĩ của Tề quốc đều bị gọi dậy, bắt đầu ăn cơm chán chê chuẩn bị nghênh địch.
———————————————-
Lúc bình minh, không có trống trận, Vệ quân im ắng vây quanh đại doanh Tề quốc, cờ hiệu cùng xiêm y màu đỏ, nhìn xa giống như hừng đông nơi chân trời, đang bao phủ pháo đài đen kịt. Bỗng nhiên trước pháo đài của Tề quốc phát cuộn từng đợt vũ tiễn, dũng mãnh hướng quân đoàn Vệ quốc. Hồng sắc quân đoàn hơi lui bước, rồi lại anh dũng tiến lên. Mắt thấy đoàn quân hồng sắc (màu đỏ) không tránh vũ tiễn mà vẫn áp sát đại doanh của hắc sắc quân đoàn, trong chiến hào liền dựng thẳng lên một đạo ngân sắc, trọng giáp bộ binh của Tề quốc đã sớm mai phục, bọn họ đều là những dũng sĩ cao tráng tinh nhuệ, năng lực nâng đá nghìn cân. Trong tay bọn họ là những tấm chắn cực đại, trọng giáp bộ binh cầm trường thương vọt tới trước mặt địch nhân. Đoàn quân hồng sắc đều lui bước đi, lập tức lại lần nữa ngóc đầu trở lại… Nửa canh giờ, không biết có bao nhiêu binh sĩ Vệ quốc ngã xuống, thi thể nằm lung tung trên mặt đất.
Đại môn của quân doanh Tề quốc mở rộng, từng người từng người tuôn ra….