Dạ Dương cùng Long Uyên đang áp tải lương thảo mà Tang Gia mua cho quân đội của Vệ quốc, một đường vất vả không cần phải nói, sắp tới được biên giới của Tề quốc, đi qua sơn cốc, phía trước là thành trì Tề quốc chiếm lĩnh, trên đường mệt nhọc, bọn họ nghỉ ngơi và hồi phục một phen. Sau đó đội ngũ vận chuyển lương thảo lại chậm rãi đi trên đường lớn.
“Cho ngươi.” Long Uyên đưa túi nước cho Dạ Dương. Dạ Dương tiếp nhận, uống mấy ngụm giúp nhuận nhuận tiếng nói rồi trả lại cho Long Uyên. Bọn họ đi đường xa xôi như vậy, gặp gỡ quá không ít sơn tặc, có thể nói là bọn họ giết không ít người mới đến được Tề quốc.
“Sắp vào thành trì của chúng ta, mọi người nhanh lên một chút.” Dạ Dương cao giọng hô, đề cao sĩ khí, phía trước là thành trì của mình, là có thể hảo hảo nghỉ ngơi. Vì vậy mọi người khuyến khích bản thân, cước bộ nhanh hơn một chút.
Núi non trùng điệp, cây cối xanh đậm, che giấu mọi nguy cơ. Tuy bọn hắn không nhìn thấy nguy hiểm. Nhưng chưa đến lãnh thổ Tề quốc, vẫn chưa có thể an tâm, nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào. Dạ Dương biết rõ đạo lý này, không dám thư giãn. Hắn cảnh giác động tĩnh chung quanh mình.
Bỗng nhiên trong rừng cây vang lên âm hưởng, Dạ Dương thầm nghĩ bất hảo, hô to một tiếng: “Có địch, chuẩn bị chiến đấu!”
Sĩ tốt đều rút vũ khí ra, hộ vệ đứng hai bên trái phải mã xa, những lương thảo này là Tang Gia dùng phân nửa gia sản đổi lấy, không thể có bất cứ tổn thất nào.
Từ trong rừng cây có rất nhiều hắc y nhân nhảy ra, bọn họ cầm trong tay lưỡi dao sắc bén nhằm phía đám người Dạ Dương, những người này vừa ra tay Dạ Dương liền nhìn ra bọn họ là cao thủ. Không giống như thổ phỉ, bọn họ là người giang hồ, trong nháy mắt Dạ Dương đoán ra lai lịch bọn họ, Vệ quốc mướn người trong võ lâm tới đối phó. Dạ Dương cùng Long Uyên rút binh khí ra ứng chiến những người bịt mặt này, Long Uyên rất ít khi thấy Dạ Dương vận dụng công phu thực, công phu của Dạ Dương so với hắn cao hơn rất nhiều. Một cây đao nơi tay, lập tức nhảy dựng lên, đầu ngón chân điểm nhẹ vào cỏ dại bên đường, thẳng nhằm những người bịt mặt, một người người bịt mặt bắn ra một phi tiêu, thân thể Dạ Dương mềm mại xoay người tránh thoát, hướng phía mặt của địch nhân, giơ tay chém xuống, người bịt mặt chết tại chỗ. Võ công của Long Uyên không được tốt lắm, thế nhưng hắn còn có một thị vệ là Bạch Yến. Bạch Yến thân là nữ tử, nhưng võ công cao siêu không thua gì nam nhân, thân pháp nhẹ nhàng, trong nháy mắt có thể đưa người vào chỗ chết. Bạch Yến cầm trong tay đoản kiếm, phi thân dựng lên, hướng hắc y nhân, trong nháy mắt hắc y nhân mất đi cánh tay.
Dạ Dương cùng hắc y nhân có võ công cao nhất giằng co, võ công của bọn họ chẳng phân biệt được trên dưới, Dạ Dương nhìn có vẻ tốt hơn. Người này kiến thức rộng rãi, hắn vừa đánh vừa nói: “Các hạ đã luyện thành Vô Tâm bí quyết.”
“Không sai.” Dạ Dương lạnh lùng nói.
“Hảo, có thể luyện thành loại võ công này, khắp thiên hạ có rất ít, nếu ngày hôm nay ta giết ngươi, nhất định danh dương thiên hạ.” Hắc y nhân phát sinh một tiếng cười quái dị, binh khí trong tay càng hung hiểm hơn, chiêu thu nhận mệnh. Dạ Dương không vội vàng, tư thái né tránh phiêu nhiên ưu nhã, nhưng đao trong tay lại không hề ưu nhã như hắn, chiêu thu nhận mệnh, mà không để lại đầu sẽ là chết oan chết uổng.
Long Uyên võ công không giỏi, nhưng trước mặt đông đảo cao thủ, hắn có thể tự bảo vệ mình. Hắn liếc mắt nhìn Dạ Dương ở nơi nào, Dạ Dương đang cùng một hắc y nhân võ công rất cao dây dưa, Long Uyên có điểm sốt ruột, hắn lo lắng Dạ Dương thụ thương. Lúc này lại có thêm mấy hắc y nhân đã chạy tới ám sát Dạ Dương, Long Uyên càng sốt ruột, nhìn Bạch Yến, Bạch Yến cũng đang bận giao đấu với một đám người. Nên làm thế nào! Đang lúc Long Uyên muốn bốc hỏa, thì có một hắc y nhân bỗng nhiên xuất thủ với chính đồng bọn của mình, một đao chém chết người định đánh lén Dạ Dương. Hắn cùng với Dạ Dương đưa lưng về nhau, đối mặt với những người vây quanh bọn họ.
Dạ Dương cũng tò mò, sao hắc y nhân này lại giết đồng bọn, cùng mình đứng trên một chiến tuyến.
“Xin hỏi cao tính đại danh của vị anh hùng này, người xuất thủ tương trợ, ngày khác Dạ Dương nhất định báo đáp.” Dạ Dương nhỏ giọng hỏi hắc y nhân kia.
Hắc y nhân chỉ là nhìn Dạ Dương, trong mắt bao hàm tình cảm mơ hồ khiến Dạ Dương không rõ, hắc y nhân không nói gì, giơ lên đao cùng Dạ Dương chiến đấu với địch nhân một lần nữa. Võ công và chiêu thức của hắc y nhân này, Dạ Dương nghĩ giống như đã từng quen biết. Chẳng lẽ là hắn? Trong lòng Dạ Dương hiện lên một người, nhưng lập tức phủ định.
Có hắc y nhân bang trợ, Dạ Dương dễ dàng rất nhiều, hắn liên tiếp giết vài người, thủ lĩnh hắc y nhân tức giận, cao giọng mắng: “Kẻ phản bội, sớm biết trước ta đã giết chết ngươi!”
“Hiện tại cũng không trễ, giết kẻ phản bội.” Hắc y nhân đứng bên cạnh hắc y nhân thủ lĩnh nói. Hai người trước sau áp sát hắc y nhân bang trợ Dạ Dương. Hắc y nhân thấy không địch lại, lách người né tránh, Dạ Dương giải quyết một người thích khách, lập tức qua bang trợ hắc y nhân kia.
Hắc y nhân vừa thấy hắn lại giúp, con mắt dào dạt tiếu ý, nhãn thần như vậy khiến Dạ Dương cảm thấy quen thuộc. Hắc y nhân đầu lĩnh điên cuồng huy vũ bảo kiếm, chiêu chiêu hung ác, hai mắt bốc hỏa, hận không thể giết chết bọn họ ngay lập tức.
“Mao Qua, để mạng lại!” Hắc y nhân thủ lĩnh hét lớn một tiếng, một phi tiêu bắn về phía hắc y nhân kia, hắc y nhân không đề phòng, bị phi tiêu bắn trúng ngực, hắn dừng một chút, lưu luyến nhìn Dạ Dương, sau đó ngã trên mặt đất.
Mao Qua! Dạ Dương vừa nhìn Mao Qua té trên mặt đất, mày kiếm dựng thẳng, mắt hổ trợn tròn, phi thân công hướng hắc y nhân thủ lĩnh, vung đao lên cao cố sức đánh xuống, hắc y nhân thủ lĩnh bị chém thành hai. Các thích khách vừa nhìn thấy đầu lĩnh chết, huynh đệ bằng hữu đã chết không ít, đều mất chiến ý, nhất thời không biết làm sao. Có hắc y nhân thẳng thắn buông tha, cầm binh khí chạy trốn, ở lại bọn họ sẽ bị giết chết.
Dạ Dương chạy đến bên người Mao Qua, ôm lấy Mao Qua, tháo khăn bịt mặt xuống. Mao Qua đã hấp hối, phi tiêu có độc găm đúng vị trí tim của hắn. Trong nháy mắt Dạ Dương rơi lệ, “Sư huynh, ngươi thế nào.”
“Ta vẫn tốt… Có chút lạnh… Ôm chặt ta…” Mao Qua tựa ở trong lòng Dạ Dương, vẻ mặt thỏa mãn, “Trước kia ta… Nghĩ một việc… Được chết ở trong lòng ngươi… Ta thỏa mãn.”
“Ngươi ngu ngốc, ngươi không phải rất thông minh sao, lúc ngươi đặt bẫy ta thông minh tài trí như thế, vì sao bây giờ phải làm như vậy, ngươi nói cái gì muốn chết trong lòng ta, ta không tin, ngươi đang dối gạt ta!” Dạ Dương muốn nói hắn tin tưởng Mao Qua, nhưng Long Uyên đang đứng bên người hắn, Dạ Dương đành nuốt những lời này trở vào, bây giờ không giống như trước. Nếu như không có Long Uyên bên người, Dạ Dương cũng có thể sẽ tin tưởng Mao Qua một lần.
“Ta… Đối đãi thất bại… Không thấy rõ chính mình muốn cái gì… Ta nợ ngươi nhiều lắm… Ta trả lại cho ngươi.” Mao Qua an tâm nằm ở trong lòng Dạ Dương, hắn liếc nhìn Long Uyên, rồi mỉm cười. “Bọn họ tìm ta cho ta bạc… Muốn ta cùng bọn đánh cướp lương thảo… Ta nghĩ cùng ngươi gặp mặt lần nữa, nên ta… Đáp ứng. Ngươi xem … Ta cố ý cạo sạch sẽ râu mép… Có phải rất tuấn tú hay không.”
“Tuấn tú cái gì, một chút cũng không tuấn tú, ngươi phải sống, khiến ta ghét ngươi ghi hận ngươi, ngươi phải sống biết không.” Dạ Dương ức chế không được, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mặt Mao Qua.
Mao Qua nở nụ cười, tay xoa xoa khuôn mặt tuấn lãng của Dạ Dương, phác thảo lại đường viền của người hắn yêu, thâm tình nhìn Dạ Dương, “Sư đệ, … Ngươi tin tưởng ta, ta thực sự thích ngươi… Không có lừa ngươi, rất thích rất thích… Ngươi hãy… Tin tưởng. Trước kia ta làm chuyện sai lầm… Bỏ qua rất nhiều, nếu như có kiếp sau, ta phải bắt được ngươi… Ta phải bắt được ngươi… Nắm ngươi…” Tay Mao Qua rơi trên mặt đất, đình chỉ hô hấp.
Dạ Dương ôm thi thể của Mao Qua, thất thanh khóc rống, nước mắt vẫn rơi trên mặt Mao Qua. Long Uyên lạnh lùng nhìn Mao Qua, ngươi điên rồi, ngươi muốn cho Dạ Dương cả đời cũng quên không được ngươi, nhớ tới ngươi sẽ nghĩ thẹn với ngươi sao. Ngươi chết, còn muốn vướng bận chúng ta sao, ngươi, hỗn đản! Lập tức Long Uyên lại mỉm cười, ngươi nghĩ làm thế có thể nắm được Dạ Dương sao, nằm mơ!
Mai táng cho Mao Qua xong, Dạ Dương cùng Long Uyên đả khởi tinh thần đi về phía trước. Long Uyên kéo lấy tay Dạ Dương, bá đạo nói rằng, “Dương, kiếp sau chúng ta cùng một chỗ, ai cũng không thể cướp đi ngươi.”
“Ngươi nha, lo lắng cái gì, kiếp sau có bộ dáng gì còn chưa thấy, nắm chặt kiếp này là hay nhất.” Dạ Dương vừa cười vừa nói, hắn quay đầu lại nhìn mộ phần của Mao Qua một chút, tựa hồ như đại hồ tử nhếch miệng cười hài lòng. Mao Qua, ngươi cũng là một kẻ ngu si a. (^o^ bó tay)
———————————————
Trong hoàng cung của Vệ quốc, một cảnh ca múa thái bình, Hạng Thiên Khải muốn Dực Cánh mặc vào y phục hoa mỹ nhất vì chính mình khiêu vũ, vũ đạo của tiên tri ưu mỹ hoa lệ, đây là lễ vật kính hiến cho thần. Vũ kỹ (kỹ thuật múa) của Dực Cánh có thể nói là thiên hạ vô song, Hạng Thiên Khải uống từng chén rượu, cung nữ bên người rót một chén lại một chén.
Tiểu thái giám vội vã khom người đi vào, quỳ trên mặt đất bẩm báo: “Hoàng thượng, thừa tướng đại nhân cầu kiến.”
“Chuyện gì, lúc này còn phiền trẫm, tuyên!” Hạng Thiên Khải có chút say, híp mắt nói rằng.”Dực Cánh, được rồi, lại bên người trẫm.”
Nghe được Hạng Thiên Khải nói, Dực Cánh cước bộ mềm mại tiêu sái đến bên người Hạng Thiên Khải, hắn tiếp nhận bầu rượu trong tay cung nữ, chậm rãi rót quỳnh tương ngọc dịch vào chén rượu trống trơn, Hạng Thiên Khải ôm lấy Dực Cánh, nhượng hắn ngồi trên đùi mình, Dực Cánh thuận theo tựa ở trên vai Hạng Thiên Khải, hai tay ôm lấy cổ Hạng Thiên Khải, hiện tại nam nhân này thuộc về hắn.
Lão thừa tướng cước bộ vội vã tiến đến, hướng Hạng Thiên Khải hành lễ, “Hoàng thượng, hiện tại quốc nạn vào đầu, người không nghĩ biện pháp lui binh còn ở chỗ này uống rượu mua vui, Vệ quốc lâm nguy!”
“Lão thừa tướng, ngươi đứng lên đi.” Hạng Thiên Khải không kiêng kị, ôm Dực Cánh, cánh tay di chuyển trên người Dực Cánh, thừa tướng xem tại trong mắt, buồn bực trong lòng.
“Bệ hạ, hiện tại ba nước liên minh đã chiếm nửa giang san Vệ quốc, người không nghĩ biện pháp, lại ôm tiên tri mua vui. Tấn quốc nói chỉ cần Tố Vân cung bị hủy bọn họ sẽ lui binh, vì sao người không chủ động giết chết tiên tri biểu thị thành ý chứ.” Lão thừa tướng đứng lên, nội tâm bi thương, trong giọng nói không khỏi kích động, Hạng Thiên Khải tức giận nhíu mày.
Hạng Thiên Khải ngả về phía sau, cả người Dực Cánh nằm trên người hắn, Hạng Thiên Khải nói rằng: “Thừa tướng, ngươi cho là trẫm thuận theo ý tứ của Tấn quốc, Tấn quốc sẽ lui binh sao, sẽ không! Đó chỉ là cái cớ để bọn hắn chiếm đoạt Vệ quốc mà thôi, tiên tri chết hay không chết, đã không còn quan hệ.”
“Lẽ nào bệ hạ cứ như vậy nhìn cơ nghiệp của tổ tiên hủy hoại chỉ trong chốc lát sao?” Thừa tướng oán giận hỏi.
“Thừa tướng có diệu kế gì để lui binh? Tề quốc cùng chúng ta có thù hận, bọn họ sẽ không lui binh. Lương quốc nhìn chằm chằm vào lãnh thổ của ta, Tấn quốc vừa lúc tìm được cớ, bọn họ đã sớm muốn đánh chúng ta. Ba con lang cắn xé cùng một chỗ, âm thầm kết minh, các bộ tộc của phương Bắc bị người Tề quốc giết chết quá nhiều, nay không dám hành động thiếu suy nghĩ, chúng ta tứ cố vô thân, chỉ có thể chờ chết. Cho dù Lương quốc và Tấn quốc lui binh, thì Tề quốc cũng sẽ không lui binh, chúng ta và Tề quốc thù hận rất sâu, huống chi người của Đoan Mộc gia đều là độc xà, càng mỹ lệ thì càng độc, thừa tướng, ngươi cũng chỉ có thể nhìn quốc thổ bị chiếm lĩnh, ai thán không ngớt, còn có thể làm cái gì.” Hạng Thiên Khải đơn giản nói ra vấn đề, nắm lấy cơ hội hưởng thụ vui sướng cuối cùng. Mắt thấy chính mình nước mất nhà tan, nhưng hắn có thể làm thế nào.
Thừa tướng không nói gì một lát, sau đó run rẩy nói rằng: “Bệ hạ, thần xin cáo lui.”
“Thừa tướng tự chăm sóc chính mình a, không nên lo lắng cho trẫm.” Hạng Thiên Khải khoát khoát tay, hắn nhìn theo lão thừa tướng rời đi, trong lòng trận trận bi thương.
“Dực Cánh, ngươi sẽ bồi trẫm đến cuối cùng sao?” Hạng Thiên Khải ôm lấy Dực Cánh, hôn lên môi hắn, miễn cưỡng hỏi.
“Sẽ, thần vẫn cùng hoàng thượng, bất luận là kiếp này hay kiếp sau.” Dực Cánh ôm lấy Hạng Thiên Khải, dứt khoát ưng thuận.
“Trẫm tin tưởng ngươi.”
Hạng Thiên Khải giải khai y phục của Dực Cánh, hắn cuồng bạo lưu lại ấn ký trên người Dực Cánh, chứng minh Dực Cánh hoàn toàn là của mình, Dực Cánh phối hợp cùng hắn dây dưa một chỗ…
Tẩm cung của hoàng đế, không che lấp được thanh âm ngâm nga, xuyên thấu qua cửa truyền ra, hoàng thượng ở bên trong đã bao lâu, không ai biết. Hộ vệ đi tuần nghe được thanh âm, mắt, mũi, tâm không khỏi có có chút rung động, có một chút dục niệm, nếu như không quen, sẽ là dục hỏa đốt người.
“A… Không… Nhanh lên một chút… Hảo sâu…”
Dực Cánh nằm trên long sang rộng lớn, hai chân trắng nõn bị người nâng lên, hưởng thụ từng đợt công kích mãnh liệt, thân thể rắn chắc thon dài, mồ hôi đọng đầy người. Thân thể mềm dẻo chỉ có lúc này mới biểu hiện ra ưu thế, ngày hôm nay hắn cùng Hạng Thiên Khải đặc biệt điên cuồng, bọn họ đã làm bao lâu, hắn không nhớ rõ nữa.
“Thoải mái sao?” Hạng Thiên Khải nhẹ giọng hỏi, khóe miệng cười, nhưng trong mắt không có một tia ôn nhu, khéo léo vuốt ve thù du tinh tế của Dực Cánh, khéo tay vỗ về chơi đùa dục vọng đã đứng thẳng từ lâu, móng tay cố sức đâm vào nhũ tiêm.
“Đau… Thoải mái… A… Hoàng thượng… A… Điểm nhẹ… A ân…” Dực Cánh liều mạng giãy dụa thắt lưng, đón ý nương theo động tác của Hạng Thiên Khải.
“Dực Cánh, ngươi rất thoải mái sao?” Hạng Thiên Khải gian tà hỏi, hạ thân vẫn mãnh liệt không lưu tình chút nào.
Tiếng thân thể va chạm vang lên không dứt, cúc huyệt chăm chú hấp thụ dục vọng, quá nhiều bạch dịch vì dục vọng cắm vào cúc huyệt mà bị đè ép chảy ra, lưu thành dòng, giường chiếu đã mất trật tự từ lâu, chỉ còn lại một mảnh ngượng ngùng.
Hai chân Dực Cánh bị áp chế trước ngực, hạ thân Hạng Thiên Khải càng ra sức chạy nước rút trừu sáp, rất nhiều trọc dịch tiếp tục chảy ra, lúc Hạng Thiên Khải đè thấp thân thể, dục vọng ẩm ướt của Dực Cánh lại ma sát trên bụng hắn.
“A… A… Hoàng thượng… A a a…” Âm điệu của Dực Cánh đột ngột cất cao, Hạng Thiên Khải tìm được điểm mẫn cảm của hắn, đồng thời cố sức đánh tới. Đang lúc Dực Cánh xụi lơ thành một bãi xuân thủy, hận không thể bám trên người Hạng Thiên Khải, bỗng nhiên Hạng Thiên Khải rút dục vọng ra, hai mắt Dực Cánh không giải thích được nhìn hắn. Hắn hảo khổ sở, cúc huyệt co rụt lại, trống trải khó chịu, hắn muốn càng nhiều vui vẻ.
“Bài khai cái mông của mình, nhượng trẫm nhìn một cái, không phải sẽ không cho ngươi.” Hạng Thiên Khải tà tà liếm liếm môi, hạ đạt mệnh lệnh.
Dực Cánh nhịn xuống thân thể đau nhức, thuận theo, trụ trên giường, đưa lưng về phía hắn, quyết khởi cái mông, hai tay thật to giật lại mông, cúc huyệt đỏ bừng đẹp như hoa đào, mị thịt bên trong cũng bị nhảy ra, Dực Cánh cắn môi, ngượng ngùng, thân thể trắng noãn nhiễm thượng hồng sắc.
“Hoàng thượng, ngươi nhanh lên một chút.” Dực Cánh quay đầu, mị nhãn như tơ câu dẫn, khát cầu nói.
Hạng Thiên Khải vươn hai ngón tay chạm vào, ngón tay lập tức bị cúc huyệt hút đi, nhìn cúc huyệt co rụt lại như muốn nuốt chửng ngón tay, Dực Cánh bất mãn oán giận, “Thần muốn hoàng thượng, cầu người, nhanh một chút…”
“Không nên gấp gáp, Dực Cánh, ngươi thật đẹp, nhất là lúc nghe lời trẫm.” Hạng Thiên Khải rút ngón tay ra, hung hăng xông vào hoa huyt của Dực Cánh. “Trẫm vì ngươi mà điên cuồng…”
Dực Cánh nghe được Hạng Thiên Khải nói, thỏa mãn nở nụ cười, mặc kệ lời này thật hay giả…