Nam im lặng cúi đầu ăn nhanh rồi đáp
"Cậu nợ tôi"
Kỳ tròn mắt
"Tôi đã bảo cậu làm gì mà nợ?"
Nam điều khiển cho bánh xe lăn chạy về phía chiếc tủ lạnh, uống vài ngụm nước rồi quay xe lăn đi, gương mặt Nam không một chút gì gọi là cảm xúc, khóe môi cậu cong nhẹ và cất tiếng
"Chiếc đầm ren"
Lần này đôi mắt Kỳ không thể khép lại được, mí mắt cô căng ra, miệng cô há hốc lắp bắp nói
"Là... là sao??"
Giữa gian bếp chỉ có mỗi mình cô đứng bất động.
Chiếc đầm ren là sao? Là cậu tặng tôi sao? Vậy cậu bị tai nạn là... là do mua đầm cho tôi sao? Tại sao cậu lại mua cho tôi? Phiến Nhả biết được thì sẽ như thế nào?... hàng loạt câu hỏi quay vòng trong đầu cô.
"Cô Hàn, tôi có thể dọn được chứ?"
Người giúp việc khiến Kỳ giật mình
"À ừm, cô dọn giúp tôi" - nói rồi cô vọt chạy ra phòng khách
Nam đang ngồi trên xe lăn đọc sách, Kỳ vội chạy đến hỏi
"Là cậu tặng đầm ren cho tôi sao? Và vì đi mua đầm nên cậu bị tai nạn sao?..."
"... giúp tôi tập đi" - Nam không trả lời câu hỏi của Kỳ, cậu đánh sang chủ đề khác.
Kỳ đứng nhìn Nam, đến khi Nam ngẩng đầu nhìn Kỳ thì cô mới vịn xe lăn đẩy nó ra khu vườn.
Kỳ đỡ Nam bước xuống, dìu cậu đi tới đi lui. Tay Nam ôm chặt eo cô. Kỳ cũng thế.
Hai người cứ như thế đến hơn giờ ... dìu Nam ngồi xuống, Kỳ chạy vội lên phòng cậu lấy balo mang vội sau lưng rồi chạy xuống.
"Tôi về đây" - Kỳ mong giây phút này từ lúc trưa rồi
"... cậu đẩy tôi ra đây rồi cho tôi ngồi ngoài đây luôn à?" - Nam nhìn Kỳ
".. ừm tôi đẩy cậu vào"
Nhanh chóng đẩy Nam vào, Kỳ vội chạy nhanh ra cổng, quản gia lái xe chở cô về.
Về nhà chạy vội lên phòng, mở tủ lấy chiếc đầm ren, ngồi phịch xuống giường, chau mày nhìn nó với ánh mắt khó hiểu.
"Là cậu ta mua cho mình sao?"
Bỗng điện thoại cô có tin nhắn
Ngày mai tiếp tục
Kỳ không trả lời, buông điện thoại xuống rồi soạn đồ đi tắm.
Mấy hôm sau cũng thế. Đến hôm có người đến thăm Nam
"Honey à, cậu sao rồi" - Là Phiến Nhã
"Không sao" - Nam ngồi trên ghế sofa lạnh lùng trả lời
"Tớ đã chuyển vào lớp cậu học rồi đấy mau mau đi học nha" - Nhã nói với giọng điệu nũng nịu tay ôm choàng tay Nam
Đúng lúc đó Kỳ từ bếp bước ra
"Đồ ăn xong rồi cậu mau..."
Kỳ khựng người lại nhìn Nhã, vội nói nhanh "Đồ ăn dọn xong rồi cậu vào ăn đi"
Rồi quay lưng bước nhanh vào bếp với ánh mắt thoáng buồn
"Ơ sao nhỏ đó lại ở đây"
"... y tá riêng của tôi"
Nhã nhìn liếc Kỳ rồi đỡ Nam sang xe lăn
Vào bếp, Nam ngồi vào ăn, Nhã cũng tự ý ngồi vào và bảo Kỳ giọng khinh bỉ
"Cô lấy giúp tôi cái bát"
Kỳ vội lấy đưa Nhã rồi bước ra ngoài. Nam gọi lại
"Ninh Kỳ, vào ngồi ăn"
"Ừm... tôi không đói" - Kỳ đứng lại nói
"Tôi không cho phép cậu ra ngoài"
Kỳ vờ không nghe lời Nam nói cô đi thẳng ra ngoài sân vườn
"Này sao lại bảo nó lại ăn, mặc kệ nó đi Nam" - Nhã khó chịu nói
Ra ngoài sân, mắt Kỳ đỏ hoe. Hễ có giọt nào rơi xuống Kỳ vội lau ngay, không cho nước mắt lăn dài trên má. Đứng ngoài sân khá lâu bỗng có tiếng nói phía sau
"Cậu đang ghen sao?"
Kỳ giật mình chớp mắt trả lời
"Đâu.. đâu có, tại tôi không đói thật mà" - Kỳ cười tươi quay lại nhìn Nam
Không gian trở nên yên ắng.
Chỉ nghe tiếng mở cổng của cô giúp việc tiễn Nhã về.
"Phiến Nhã về rồi à?" - Kỳ hít thật sâu khẽ hỏi
Nam gật đầu...
Ba tuần trôi qua, ngày nào Kỳ cũng sang nhà Nam tập cho Nam đi nên Nam đã hồi phục hẳn. Bác sĩ đến tận nhà khám cho Nam
"Thiếu gia đi lại bình thường được rồi nhưng tránh vận động mạnh". Ông cuối người chào Nam rồi quay đi.
Hôm sau Nam đi học, cả trường xôn xao, mọi mắt nhìn đều hướng về Nam.
"Đi học rồi à, bài vở chép xong chưa Nam" - Nhi vội hỏi khi Nam vừa bước vào lớp
"Cậu đi đứng bình thường được rồi nên chiều nay ta đi ăn mừng đi" - Quân tiếp lời
"Đã chép xong, chiều tôi đón người" - Nam vừa trả lời vừa ngồi vào bàn.
"Vậy giờ nha" - Nhi và Quân đồng thanh nói
Nam nhẹ gật đầu.
Vài phút sau Phiến Nhã vào lớp, cô chạy ào đến bên Nam, ngồi vào chỗ Kỳ liên tục hỏi Nam
"Cậu đi được rồi hả? Tụi mình ăn mừng nha, tôi khao?..."
"... bận rồi" - Nam vừa nói vừa đọc sách
"Vừa đi học mà bận gì chứ?"
Đúng lúc Kỳ vào lớp, thấy cảnh tượng như thế, Kỳ nhìn xuống cuối đầu đi thẳng đến chỗ mình rồi để cặp trên bàn, Kỳ quay lưng đi nhanh ra ngoài..