Thẩm Trường Thanh cùng Khương Mặc Ngọc kia, đôi tiện nhân này đã lâu không gặp.
Tô Li câu cáu môi châm chọc cười.
...….…..
" Xin lỗi! Xin lỗi!" Lúc Bạch Cần xuống xe không để ý, chẳng may đụng phải một nha hoàn, nàng liền xin lỗi nhưng đối phương có vẻ không buông tha.
" Một câu xin lỗi là xong? Hôm nay ta mang giày tân xuyên.
Ngươi phải làm gì bây giờ?!" Nha hoàn kia nói to, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
" Vậy...!Vậy ta bồi thường cho ngươi." Bạch Cần chưa bao giờ bị nhiều người nhìn đến vậy, trong lòng có chút sợ hãi, rụt rụt đầu mình.
" Đây là làm sao vậy?" Một thanh âm ôn thuận vang lên.
Bạch Cần quay đầu lên liền thấy Thẩm Trường Thanh tay ôm Khương Mặc Ngọc bụng lớn tiến về phía bên này.
Nháy mắt sắc mặt Bạch Cần trở nên khó coi, Thẩm Trường Thanh hiện giờ là đại hồng môn trong kinh, có không ít người biết đến hắn.
Hầu gia!” Kia nha hoàn vừa nhìn thấy chủ tử của mình, lập tức liền càng thêm khó lường, nàng ngẩng đầu mình lên, nói:
" Được, ngươi đưa ta hai mươi lạng bạc.
Chuyện này ta liền bỏ qua."
Hai mươi lượng bạc!
Bạch Cần trợn tròn mắt.
Nàng là nha hoàn nhất đẳng bên người Tô Li, tiền tiêu hàng tháng cùng lắm cũng chỉ có hai mươi lượng, người này mở miệng một cái lại đòi hai mươi lượng bạc.
"Thẩm huynh tới rồi!" Bên kia, lại một thanh âm vang lên, Tô Niệm Nga giương mắt, liền thấy được thân ảnh Hoài Vương, trên mặt nàng tức khắc hiện lên một mạt thần sắc, lần này nàng nhìn xem, Tô Li kia như thế nào thái độ!
"Hoài vương bệ hạ." Thẩm Trường Thanh buông lỏng eo Khương Mặc Ngọc ra, cung cung kính kính mà đối người tới hành lễ.
Nhưng mà liền ở ngay lúc này.....!
"Bang!"
"A!" Tiếng thét chói tai, khiến cho mọi người chú ý.
Thẩm Trường Thanh vừa mới đến bên cạnh Hoài Vương, đều nhịn không được hướng nơi phát ra thanh âm mà nhìn.
Liếc mắt liền nhùn thấy nha hoàn vênh váo lúc nãy trên mặt có dấu một bàn tay đỏ hỏn.
Tô Li đứng ở trước mặt Bạch Cần, trên mặt cười như không cười.
Ngươi, ngươi……" Nha hoàn kia bị nàng tát cho phát ngốc, tức giận ngẩng đầu lên định mắng một câu nhưng vừa nhấc mắt, thấy Tô Li ăn mặc thế kia cũng không dám nói tiếp nữa.
Ăn mặc như này chắc chắn là chủ tử, nàng là nha hoàn nhìn đương nhiên biết.
"Hai trăm lượng bạc!" Tô Li thấy nàng giận mà không dám nói gì, liền cười khẽ một tiếng, vươn tay, hướng trước mặt nha hoàn kia xoè ra.
"Cái gì?!" Nha hoàn cả người đều trợn tròn mắt, không rõ Tô Li có ý tứ gì.
Không chỉ mỗi nàng, ngay cả người xung quanh nhìn, cũng đều xem không hiểu.
"Li ca ca, ngươi làm gì vậy?" Tô Niệm Nga ngay lúc này, đi tới bên người Tô Li, làm bộ muốn khuyên bảo nàng.
Một tiếng Li ca ca này, nhưng thật ra gợi lên kí ức của người nào đó.
Đặc biệt……
Là Hoài Vương.
Người bên cạnh Tô Niệm Nga, lại lão ái xuyên một thân y phục màu trắng, ngoài Tô Li ra thì còn ai nữa!
Chỉ là Tô Li kia, như thế nào sẽ biến thành cái dạng này?
Một khuôn mặt kia……
Update: //..