Bước vào giữa tháng năm, mật thư Chúc Dư đưa đến hầu như một ngày một phong, Lăng Tiêu nhìn tin tức trong Hoàng thành truyền đến nhẹ nhàng nhíu lông mày, sự tình có chút không thể khống chế.
“Đỗ Thư Bác bỏ tù…”
“Cận Trác Quốc bỏ tù…”
“Tư Quang, Thương Bội bỏ tù…”
“Hoàng Thượng bây giờ đêm không thể chợp mắt, sai người ở Thừa Càn Cung ngày đêm đều đốt cây cánh kiến trắng, mỗi khi ngủ say lại sẽ bị ác mộng làm thức tỉnh, mồ hôi lạnh tràn trề vẫn chưa hết sợ hãi…”
“Tướng Quốc Công khởi tấu xin mau sớm đem chuyện của Tuyên Đức Môn kết án, bị Hoàng Thượng trách cứ, tước một đẳng Công tước vị…”
“Hoàng thành đã có lời đồn đãi, kim thượng tính tình đại biến là bị quỷ mị quấn người gây nên…”
Lăng Tiêu nhu nhu mi tâm, chiêu này của Chúc Dư quá ác, hiện tại trạng thái của Hoàng Thượng chỉ sợ chuyện gì hắn cũng dám làm nhưng điều này không phải Lăng Tiêu muốn. Lăng Tiêu chỉ muốn lấy mạng của hắn, nhưng hiển nhiên Chúc Dư không vừa lòng lấy tính mạng của hắn đơn giản như thế, y muốn Hoàng Thượng chết vô cùng khó coi, chết vì bị mất mặt.
Hoàng Thượng lo lắng hết lòng giết nhiều người như vậy mới leo lên vị trí này, hẳn là có không ít kế hoạch lớn, Chúc Dư chính là muốn hắn hoài bão gì cũng không thi triển ra được. Lăng Tiêu không phải là người nhẹ dạ nhưng hắn vẫn phái người truyền cho Chúc Dư một lời nhắn, chỉ một câu nói: “Chừa cho người một con đường sống, để người cho ta.”
Có điều mấy ngày sau Chúc Dư phái người hồi âm đến, cũng chỉ có một câu nói: “Tiên Hoàng năm đó khởi nghĩa thì thủ hạ không tới một trăm người, vẫn thành tựu đại nghiệp, Vô Song so với Tiên Hoàng thế nào?”
Lăng Tiêu than nhẹ: Tự nhiên là không sánh được…
Lăng Tiêu biết Chúc Dư hận đến thấu xương, cũng không xoắn xuýt nữa, chỉ liệt ra một danh sách để người Chúc Dư mang về Hoàng thành, căn dặn đối với người bên trong này phối hợp nhiều một chút. Mật thám đáp lại, Chúc Dư sau này cũng không có hồi âm, Lăng Tiêu biết là y đã có chút thu liễm, thiên hạ sau này sẽ là của Chử Dịch Phong, Lăng Tiêu không cho Chúc Dư vì báo thù đem hết quần thần loại trừ, đến lúc đó trong triều đình còn lại chỉ có Hoàng Thượng và vài thư sinh, thì làm nên chuyện gì?
“Làm gì vậy?” Chử Dịch Phong từ trong quân trở về, hưng phấn sức lực còn chưa phát ra hết, ngồi ở cạnh Lăng Tiêu vừa cười nói, “Những thợ thủ công kia đều rất lợi hại, làm được bàn máy nỏ càng ngày càng tinh xảo, hiện tại đã thay đổi được rồi, thật chuẩn…”
Lăng Tiêu thả sách xuống ôm Chử Dịch Phong, Chử Dịch Phong theo ngồi trên đùi Lăng Tiêu, cười nói: “Huynh không nhìn thấy, xe nỏ kia một khi phóng tên ra nhìn thật là lợi hại, thật là đẹp mắt.”
“Một nhóm của chúng ta hôm nay làm được bao nhiêu mũi tên?” Lăng Tiêu thấy Chử Dịch Phong hôm nay tóc hơi bị siết chặt, đem bạch ngọc trâm trên đầu y rút ra rồi đem tóc của y tản ra, dùng ngón tay chậm rãi vuốt tóc ra, ngón tay thon dài mạnh mẽ hoạt tiến vào bên trong, nhẹ nhàng xoa bóp da đầu Chử Dịch Phong. Sau khi buông tóc ra cảm giác rất thoải mái làm Chử Dịch Phong hưởng thụ nheo lại mắt, Lăng Tiêu hơi nhíu mày: “Sáng sớm hôm nay ai chải tóc cho đệ?”
Chử Dịch Phong không lắm lưu ý: “Tình Nghi chải, tổng cộng… mũi tên.”
Lăng Tiêu gật đầu: “Những loại tên này làm như thế là được rồi, loại nỏ hạng nặng này dùng không nhiều, trước khi đánh trận làm một loạt là được rồi, mũi tên đúng là có thể đúc nhiều thêm một chút.”
“Ừm.” Chử Dịch Phong gật đầu: “Nghe lời huynh, đúng rồi, Hoa Hiên Hân tấu xin xây dựng bãi săn chuyện này huynh có biết?”
Lăng Tiêu ừ một tiếng: “Hôm qua đã biết, lần trước chúng ta đi Yến Tử Lâm, bên kia không có nhiều người cánh rừng cũng thích hợp nuôi thả con mồi, ta nhìn rất thích hợp.”
“Xây dựng bãi săn không phải món tiền nhỏ.” Chử Dịch Phong do dự: “Yến Tử Lâm mảnh rừng kia cũng không nhỏ, như thế vừa đến…”
Lăng Tiêu khẽ vuốt mi tâm Chử Dịch Phong để y nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương của y, nói: “Hoa bạc cũng không tốn bao nhiêu, đất phong ở Bắc bộ một bãi săn cũng không có, thích hợp sao? Đệ lại yêu thích săn bắn, chuyện này thì tính toán cái gì… Hơn nữa Yến Tử Lâm cách phủ chúng ta rất gần, không cần xây hành cung, tiêu tốn không có bao nhiêu.”
Chử Dịch Phong cười khẽ: “Hoa Hiên Hân là một võ tướng, nhưng chuyên tâm làm những việc này lấy lòng người…”
Lăng Tiêu nở nụ cười không lên tiếng, hắn sẽ không thừa nhận Hoa Hiên Hân là do sau khi nghe mình ám chỉ mới đề nghị việc này, kẻ bề trên không thể sủng tín những người này, nhưng bên người ít đi những người này thì vạn vạn không được, rất nhiều chuyện không thể tự nói ra, phải để miệng bọn họ nói ra mới thích hợp.
Lăng Tiêu cười khẽ: “Có điều tên không định, chờ đệ đặt ra một cái tên hay.”
“Ừm… Yến Tử Lâm…” Chử Dịch Phong nghĩ đến nửa ngày, cũng không nghĩ ra lên tiếng nói đại: “Không nghĩ ra được, cứ gọi là Yến tử bãi săn đi.”
“Được.”
Lăng Tiêu xoa nhẹ đầu Chử Dịch Phong một lúc để y ngồi dậy. cũng không cần lược và cây trâm, chỉ đem tóc chải lên cột thành đuôi ngựa, cười nói: “Được rồi, hiện tại việc của nha đầu ta cũng ôm đồm.”
“Vậy ta cũng chuẩn bị làm cho huynh!” Chử Dịch Phong nhảy nhót nói: “Đến đến… Vò vò có thể thoải mái…”
Lăng Tiêu bật cười, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là cũng đem tóc xõa xuống để Chử Dịch Phong chà đạp. Chử Dịch Phong ra tay rất nhẹ, chỉ lo làm đau Lăng Tiêu, chậm rãi xoa, cuối cùng cũng cột tóc lên cho Lăng Tiêu, đáng tiếc kỹ thuật có hạn, Lăng Tiêu nói cái gì cũng không muốn để cái đầu như thế đi ra ngoài, tự mình lại tháo ra cột tóc lại một lần.
“Đi.. ra sân khởi động một chút đi.” Chử Dịch Phong cười cười: “Ta cho người làm hai bộ cần câu, chúng ta câu cá đi.
Lăng Tiêu không ý kiến gì, đứng dậy cột lại áo choàng cùng Chử Dịch Phong đi vào trong sân, lúc Chử Dịch Phong đi tìm thức ăn cá, hắn nói với Bích Hà: “Sau này đừng để cho Tình Nghi chải đầu cho Vương gia, nàng tay quá nặng, vẫn là ngươi chải đi.”
Bích Hà liền vội vàng gật đầu: “Vâng.” Nói xong nhìn sắc mặt Lăng Tiêu, biết hắn không có ý muốn trách phạt Tình Nghi mới yên tâm. Bích Hà cũng biết nếu không phạm sai lầm lớn chủ nhân bình thường sẽ không làm theo quy củ, nên hành lễ tạ ơn.
Qua mấy ngày Chúc Dư lại truyền tới mật báo: Hoàng Thượng có ý định lập trữ.
Lăng Tiêu đem mật thư đưa cho Tần Long: “Ngươi xem thế nào?”
Tần Long nhìn xuống, trầm tư nói: “Lập trữ tất nhiên là lập Tuệ Vương, Hoàng Thượng phỏng chừng cũng cảm giác được thân thể mình không tốt, nếu không… Để Chúc Dư động thủ kết quả trực tiếp kết thúc Tuệ Vương?”
Lăng Tiêu lắc đầu nở nụ cười: “Không không, báo thù không phải muốn đem kẻ thù giết, giết hắn khổ sở cũng quá bình thường, quá tiện nghi… Báo thù là muốn để hắn không ngừng chịu tội, mãi đến tận khi đem hết khuyết điểm của hắn ra đền trả…”
Lăng Tiêu khẽ vuốt ngọc bội bên hông đến xuất thần, chỉ chốc lát sau nói: “Không cần hết sức ngăn cản, thuận theo tự nhiên đi, muốn lập liền lập.”
“Chủ tử!” Tần Long có chút sốt ruột: “Nếu trả lời Chúc Dư như vậy thì chúng ta không có được bao lâu thời gian… Đến thời điểm Tuệ Vương thượng vị, thì chắc không để yên cho Vương gia và chủ tử có đất cắm dùi?”
Lăng Tiêu không lưu ý lắm, lạnh nhạt nói: “Yên tâm, những bước đi về sau ta sớm lưu lại, hiện tại động thủ càng làm cho Hoàng Thượng đề phòng Vương gia, chẳng bằng tùy theo ý hắn, Tuệ Vương chỉ có ỷ vào danh phận trưởng tử, Phong nhi cũng là Hoàng tử càng hơn hắn ở chỗ có quân công, ta ngược lại muốn xem xem Hoàng Thượng thuyết phục được cả triều văn võ như thế nào, tuy nhiên thuyết phục thiên hạ lại càng khó khăn.” Bọn họ càng không được lòng người, ngày sau Chử Dịch Phong thượng vị càng có lợi, không cần phải gấp.
Tần Long đến cùng không thận trọng bằng Lăng Tiêu, còn muốn nói cái gì, nhưng vẫn gật đầu: “Vâng, vậy thì ta đi hồi âm cho Sử Phái, chủ tử còn có gì muốn giao phó không?”
Lăng Tiêu trầm tư, hồi lâu nói: “Để Sử Phái đi gặp lão Hầu gia nói, đã vào Hạ, trong Hoàng thành nóng bức khó chịu, chẳng bằng đi ra ngoài một chuyến. Ở Giang Nam ta cũng đặt mua được đại trạch, chuyện này cô tổ mẫu biết, nếu là vô sự toàn gia liền đến Giang Nam một chuyến, đi tiêu khiển cũng tốt.”
Tần Long biết ý, gật đầu, lại nói: “Cái kia… Nhị tiểu thư thì sao? Nhị tiểu thư bây giờ mang thai, lại là người Thi gia, e không tiện di chuyển …”
“Nhị tiểu thư không cần lo lắng.” Lăng Tiêu cười khẽ: “Bọn họ động không được Thi gia.”
Tần Long gật đầu, đi ra ngoài.
Mấy ngày sau mật thám từ Hoàng thành trở về truyền đến tin nhắn của Lăng lão Hầu gia: Muốn làm cái gì thì làm đi, không cần lo lắng cho người trong nhà, Lăng gia ở trong Hoàng thành sừng sững trăm năm có thừa, sẽ không bởi vì một chút rung chuyển mà không chịu đựng được.
Lăng Tiêu nở nụ cười, lão gia tử quả nhiên lợi hại.
…
“Ta gần đây có nghe nói…” Chử Dịch Phong suy nghĩ một chút không biết nên tìm từ thế nào, do dự lại nói: “Có người nói Phụ Hoàng hiện tại không tốt lắm? Nói là… Bị cái gì quỷ mị quấn lấy.”
Lăng Tiêu ở bên ngoài đem ánh đèn tắt một nửa, di chuyển bình phong đi vào bên trong, lên giường đem màn buông xuống một tầng, cười nói: “Đây là người nào không muốn giữ đầu, dám nói Hoàng Thượng thân thể không tốt? Còn quỷ mị, đệ tin?”
Chử Dịch Phong lắc đầu một cái: “Ta biết huynh tin tức linh thông, huynh có biết sự thật chuyện này không?”
Lăng Tiêu bật cười: “Đệ cũng quá dễ dụ, không biết ai nói cũng tin, đệ suy nghĩ một chút, trong cung hầu hạ Hoàng Thượng chỉ có một mình ngự y đơn độc, thường ngày viết phương thuốc lấy dược đều chỉ có Hoàng Thượng Hoàng Hậu biết, tốt hay là không tốt, có thể truyền được tới đây?”
Chử Dịch Phong suy nghĩ một chút: “Đúng vậy…”
“Đệ suy nghĩ thêm, nếu như thật sự phải sao lại có thể để người ta dửng dưng nói mò như thế?” Lăng Tiêu cười khẽ: “Quỷ mị nói chuyện càng hoang đường, ta xem là quý phủ của chúng ta quá rảnh rỗi, ỷ vào trời cao Hoàng Đế xa chuyện như vậy cũng dám nói, ta…”
“Đừng!” Chử Dịch Phong vội vã lôi kéo tay Lăng Tiêu cầu khẩn nói: “Người trong phủ đa số là chúng ta từ Hoàng thành mang đến, đều là tiểu nha đầu, huynh đừng tiếp tục phạt các nàng, ta không tin là được rồi.”
Lăng Tiêu nghe xong lời này mắt phượng càng nhíu lại, lạnh nhạt nói: “Đệ đúng là để tâm thương các nàng…”
Chử Dịch Phong tự biết nói lỡ, chậm chập nhìn Lăng Tiêu, nhỏ giọng nói: “Huynh đừng có mặt mày nhăn nhó …nhìn huynh như vậy trong lòng ta không dễ chịu.”
Lăng Tiêu không nhịn được bật cười: “Đùa đệ chơi một chút, được rồi được rồi, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, chúng ta không nhắc là được rồi.” Chử Dịch Phong cười cười tới gần cọ cọ tìm một tư thế thoải mái, Lăng Tiêu sủng nịch ôm lấy Chử Dịch Phong, nhẹ nhàng hôn lên mi tâm của y, nhẹ giọng nói: “Là ta không đúng, khi không đùa giỡn với đệ làm cái gì…”
Chử Dịch Phong cười cười, cảm giác Lăng Tiêu ôn nhu xoa xoa phía sau gáy của mình thì thoải mái cực kỳ, híp mắt nói: “Hôm nay ta từ trong quân lúc trở về đi Yến Tử bãi săn nhìn một chút, tu sửa đã có chút dáng vẻ.”
Lăng Tiêu ừm một tiếng, cười nói: “Ta cho người đi chọn mua hươu, nai.. a gì đó thả vào, chờ tu sửa tốt ta theo đệ đi săn thú.”
“Ừm.” Chử Dịch Phong yêu thích chuyện này, lại nói liên miên với Lăng Tiêu nửa ngày, cuối cùng nói nói một hồi rồi ngủ quên …
Lăng Tiêu nhẹ nhàng lấy tay mình trên người Chử Dịch Phong ra để y dễ dàng cử động, dưới ánh đèn yếu ớt điều chỉnh lại tư thế ngủ cho y. Tần Long trước đây có hỏi qua chính mình, Bắc bộ không phải chỗ ở lâu, hà tất xây dựng rầm rộ, Lăng Tiêu lúc đó cười cười không lên tiếng.
Phương Bắc tự nhiên không phải chỗ ở lâu, nhưng Lăng Tiêu nghĩ càng xa hơn nữa, hắn nên vì Chử Dịch Phong tranh đế vị, nhưng cũng không có nghĩa là muốn cả đời làm Hoàng đế, đến thời điểm phương Bắc tất cả vẫn là của Chử Dịch Phong, đương nhiên đây là chuyện về sau.
Lăng Tiêu nhìn gương mặt Chử Dịch Phong ngủ cười khẽ, coi như là Chử Dịch Phong chỉ ở mấy ngày, vì y vung tiền như rác thì có làm sao?