Tân đế
Tư Đồ Bích một mình đứng trong đại điện trống trải này, không gian rộng lớn khiến y cảm nhận được một áp lực không rõ nguyên nhân, ánh sáng ban mai yếu ớt giống như thật cố gắng xuyên qua từng lớp giấy dán cửa sổ dày cộm xuyên vào đại điện. Thế nhưng bởi vị khí trời khắc nghiệt nên cuối cùng cũng chỉ có vài ánh nắng đơn bạc lọt vào tạo nên tia nắng mỏng manh vắt ngang không gian, toàn bộ cung điện bị bao phủ dưới một tấm màn hắc ám đáng sợ, khiến Tư Đồ Bích có cảm giác rằng mình giống như một con sơn dương run rẩy chờ giết thịt đang bị giam trong một chiếc hộp sắt đen lạnh lẽo.
Loại cảm giác này rất không tốt, Tư Đồ Bích cố gắng rũ bỏ những tình tự yếu ớt này ra khỏi đầu óc, y nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương đang co rút đau đớn giống như đang có người cầm dùi đập thẳng vào, khi cảm thấy nhiệt độ trên trán có chút nóng lên bất thường khiến y không nén được cười khổ. Chẳng trách được dù đang đứng trong đại điện bốn góc bày đầy noãn lô sưởi ấm nhưng y vẫn cảm thấy rét lạnh đến tận xương tủy, hóa ra là đã sốt rồi.
Phải tìm việc gì đó để làm thôi, Tư Đồ Bích âm thầm báo cho bản thân, mấy ngày liên tiếp buộc chặt thần kinh đã khiến y gần chạm đến điểm giới hạn, nếu hiện tại không tìm việc gì đó để đánh lạc hướng suy nghĩ, thì với trạng thái như thế này không khéo sẽ khiến người ta điên mất. Y thở dài ra một hơi, rồi lại nhìn chằm chằm sàn nhà dưới chân, tâm tư xoay chuyển vài vòng rồi bất giác rơi xuống trên người Tân đế.
Lúc đầu, kê biên tài sản phủ Thái tử là người thuộc phe cánh Nhị hoàng tử, nhìn thấy bọn nô tài nhân mô cẩu dạng vênh váo cầm thánh chỉ kia thật giống như chủ tử của bọn hắn đã là Tân quân rồi. Bất quá, trước giờ Nhị hoàng tử cùng Quân Thái ca luôn bất hòa, Tư Đồ Bích về công là thư đồng của Thái tử, về tư lại là biểu đệ của Quân Thái, như vậy nếu thật là Nhị hoàng tử xưng đế ắt hẳn y sẽ không có được kết quả gì tốt, chứ không thể bình an yên ổn bị gọi vào cung “thẩm vấn” lúc sáng sớm như thế này. Vì vậy, Nhị hoàng tử hẳn là cũng không leo lên được cái bảo tọa ấy rồi.
Như vậy thì có thể là ai đây?
Tam hoàng tử Quân Thụy, Tứ Hoàng Tử Quân Trạch, hai người này đều có khứu giác chính trị rất nhạy bén, trong lúc Thái tử bị hoài nghi là chủ mưu hành thích hoàng thượng, Nhị hoàng tử không ngừng ra mặt đấu đa thì hai vị kia lại im lặng quan sát. Nếu như phân tích phía trước có thể thành lập, như vậy người có khả năng xưng đế nhất chính là hai vị Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử kia.
Quân Thụy… Người này đã vì hoàng triều lập được nhiều chiến công hiển hách, chỉ tiếc địa vị mẫu phi của hắn không cao lại đã sớm qua đời, phía sau cũng không có gia tộc cường đại làm chỗ dựa, hắn quanh năm đều phải đồn trú bên ngoài kinh thành, không có bao nhiêu cơ hội tiếp xúc với những gia tộc có thể lực lớn trong kinh thành. Thế nên, cho dù hắn thật sự có thực lực xưng đế, thì một đám lão thần cổ hủ trong triều cũng tuyệt đối sẽ không phục tùng hắn. Chỉ bất quá người này, thực sự rất có… mị lực…
Tư Đồ Bích bị hai chữ đột nhiên nhảy ra trong đầu này làm cho hoảng sợ. Y nhớ tới bộ dạng khi Quân Thụy xuất chinh, hắn tay cầm bảo kiếm đứng trên đài cao, một thân nhung trang gió thổi phi phong bay phần phật. Khôi giáp hoa văn vảy cá năm màu dưới ánh mặt trời rạng rỡ sinh huy, thân hình cường kiện đĩnh đạc, giọng nói trầm thấp hào hùng chỉ cần cất lên vài câu cổ vũ sĩ khí, tâm tình binh sĩ quần chúng dưới đài đã lập tức sục sôi mạnh mẽ.
Tư Đồ Bích lắc đầu, hòng giũ bỏ hình ảnh của người kia ra khỏi đầu, chỉ là động tác này lại mang đến một trận thiên hoàn địa chuyển, y từ từ nhắm hai mắt lại cố gắng điều hòa nhịp thở hổn hển, lại dùng tay đặt nhẹ lên trán, độ ấm hình như lại cao hơn rồi. Bất quá y vẫn cần tiếp tục tự hỏi, tập trung tinh lực tự hỏi, chỉ có làm như thế y mới có thể tạm thời quên đi tình huống khiến người ta vô cùng lo lắng hiện tại, chỉ có không ngừng tự hỏi về vấn đề khác y mới có thể né tránh tâm trạng kinh khủng này.
Tư Đồ Bích lại nghĩ tới Quân Trạch. Danh tiếng của người này ở kinh thành thật không tốt lắm, người ta gọi gã là hoàn khố Hoàng tử, danh tiếng của gã tại hoa nhai liễu hạng thậm chí còn muốn vang dội hơn thanh danh trong triều, gã phong lưu phóng khoáng lại thích trêu hoa ghẹo nguyệt, khiến vô số thiếu nữ phải âm thầm rơi lệ. Thế nhưng Tư Đồ Bích lại biết, đối với phương diện quản lý tiền tài người này có nhiều kiến giải rất đặc biệt, gã chỉ nhậm chức Hộ bộ Thượng thư trong ngắn ngủi một năm lại tích lũy vì quốc khố không ít tiền tài, lương thực. Chỉ bất quá những công lao này của gã đều đã bị tiếng xấu phong lưu che lấp mất, cho nên trên thực tế có thể nói hắn cũng là một người tinh minh.
Như vậy sẽ là ai chứ?
Có tiếng bước chân truyền đến từ cửa đại điện, thị vệ và thái giám gác cửa bên ngoài đã bị cho lui từ khi Tư Đồ Bích bước vào nơi này, vì vậy tiếng bước chân này xuất hiện thập phần đột ngột, khiến tư tưởng đang bay lượn trên chín tầng trời của Tư Đồ Bích bị mạnh mẽ kéo lại. Y chậm rãi xoay người, ngẩng đầu nhìn ta ngoài cửa.
Thái dương đã dần dần lên cao, ánh mặt trời sáng rỡ bên ngoài chiếu thẳng vào khiến thân ảnh người đứng ngoài cửa trở thành một bóng đen không rõ, thế nhưng mặc dù sự ngược sáng bất ngờ khiến đôi mắt của Tư Đồ Bích vô pháp thích ứng, cũng không thể ngăn cản lòng hiếu kỳ cố gắng nhìn rõ người đứng đằng kia. Đôi mắt Tư Đồ Bích híp lại dụng tâm quan sát, người đứng đằng kia vóc dáng cao ngất, cho dù dáng người thon dài cũng không che dấu được bờ vai, cánh tay tràn ngập lực lượng của người luyện võ lâu năm. Ánh dương quang rơi vào trên vai, trên tóc hắn khiến cho cả người hắn cũng giống như đang tỏa ra quang huy theo từng bước chân đĩnh đạc hăng hái, Tư Đồ Bích ngẩn ngơ hơn nửa ngày mới nhận ra người nọ là ai —— Nguyên là Tam Hoàng tử Quân Thụy. (Khổ, mới bắt đầu mà ta đã thấy tìm chất mê trai của em rồi. Lúc nãy nhớ về a Tứ mắng người ta phong lưu hoàn khố, nhớ về chồng em thì nói là vĩ ngạn oai hùng. Bây giờ mới nhìn thấy chồng đã thấy anh tỏa ra quang huy, em thế này thì chết đứ đừ rồi em ạ)
“Tham kiến bệ hạ.” Tư Đồ Bích quỳ xuống, bình tĩnh cất giọng.
Quân Thụy dừng lại cước bộ, ánh mắt hắn chỉ có thể nhìn đến búi tóc của Tư Đồ Bích, Quân Thụy nhớ kỹ Quân Thái đã từng tràn đầy tiếu ý nói cho hắn biết trên trán Tư Đồ Bích có hai xoáy tóc, mỗi khi y chải đầu đều có một lọn tóc bướng bỉnh nhếch rất khó xử lý, lần nào cũng khiến thị nữ đau đầu. Quân Thụy đột nhiên cúi người dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm của Tư Đồ Bích lên, ý đồ hảo hảo thưởng thức tóc mái của y.
Tư Đồ Bích sở hữu một khuôn mặt phá lệ tinh xảo, mắt như sao sáng mày tựa núi xa tựa hồ là những từ ngữ đặc biệt sinh ra để dành cho y, đặc biệt khi y ngẩn đầu nhìn lên, đối mắt dường như lớn hơn, con ngươi long lanh ấy còn hơi ẩn ẩn sắc xanh mê hoặc. Nghe nói mẫu thân y là người Đột Quyết, vì thế y sở hữu được rất nhiều đặc điểm ưu việt về diện mạo của người Đột Quyết, mũi cao mắt to, đôi mắt giống như một hồ xuân thủy, khi y chăm chú nhìn ai đó đều sẽ khiến người ta trở nên tâm tình nhộn nhạo. Cái loại tâm tình đó len ngang qua ngực Quân Thụy khiến hắn có một loại cảm giác thật kỳ diệu, thế nhưng hắn không cách nào hình dung đó là cái gì.
Quân Thụy thấy bờ môi của y giật giật, lại nghe được y thốt ra hai từ có chút ý tứ tự hỏi: “Bệ hạ?”
Khi y nói hai từ này, Quân Thụy thấy được hàm răng trắng noãn như ngọc của Tư Đồ Bích, trong ngực hắn không khỏi một phen tán thán, quả thật là một diệu nhân răng trắng môi hồng mà. Chỉ bất quá, người này luôn luôn đều rất kiêu ngạo.
Y là thập công tử của Tư Đồ gia, nghe nói y cũng là nhi tử được gia chủ Tư Đồ Nhữ sủng ái nhất, hơn nữa hắn lại còn là biểu đệ của Thái tử Quân Thái, cháu của nguyên hậu, hiển nhiên thân phận không hề tầm thường. Người ngoài cũng thường truyền rằng, Tư Đồ Bích năm tuổi thì xuất khẩu thành thơ, tám tuổi viết nên một thiên 《 Nghê đô phú 》 khiến toàn thể văn nhân nhã sĩ kinh thành chuyền tay nhau thưởng thức, lời nhận xét về y nhất quán đều là tâm phục khẩu phục. Một đệ tử sĩ tộc tài hoa tuyệt diễm như thế, trong mắt của y ngoại trừ Hoàng đế và Thái tử, tựa hồ cũng chẳng để người khác vào mắt. Mỗi lần Quân Thụy hồi kinh báo cáo, khi tham dự tụ hội cùng đám con cái quý tộc thì chưa bao giờ thấy y nói chuyện cùng ai, y luông luôn giữ vững hiểu tình hờ hững bất cẩu ngôn tiếu. Thế nhưng hôm nay, y quỳ gối dưới chân Quân Thụy, tôn xưng hắn là “Bệ hạ” . (Em biết anh có đặc tính ẩn là thê nô trung khuyển, thế nhưng có cần ca ngợi vợ đến thế không?)
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, Quân Thụy cười cười bước qua người y, đi đến bên thư trác ung dùng ngồi xuống long ỷ, hắn dùng thanh âm dạt dào hăng hái hỏi người đang quỳ trên mặt đất: “Lúc trẫm xưng đế ngươi vẫn còn bị giam trong thiên lao, huống hồ hiện tại trẫm cũng không mặc long bào, ngươi dựa vào cái gì mà khi vừa nhìn thấy liền biết trẫm hiện nay đã là thiên tử?”
“Suy đoán.” Tư Đồ Bích nhàn nhạt nói, cái loại cử chỉ và thái độ khinh bạc vừa rồi của Quân Thụy làm cho y rất khó chịu.
“Ngươi quả nhiên thông minh hơn người.” Quân Thụy cười nhạt nói, “Thế nhân tôn xưng ngươi là Nhã Ngọc công tử, quả thật là tài trí hơn người lại thêm khiêm tốn, thật đúng như câu ‘Khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc’.”
Câu này rất có một phen ý tứ hàm xúc, Tư Đồ Bích bình sinh ghét nhất người khác gọi y là Nhã Ngọc công tử, cái danh xưng này thật sự rất giống danh hiệu của đám tiểu quan trong Tần lầu Sở quán, liên đới đến việc y bị Quân Thụy bình phẩm tướng mạo từ đầu đến chân càng khiến lòng y nảy sinh chán ghét. Chỉ bất quá người ở trước mặt y bây giờ là đế vương cao cao tại thượng, là người vừa phế đi huynh trưởng của mình, thậm chí còn có thể là chủ mưu sau màn hành thích tiên hoàng.
“Tư Đồ Bích.” Giọng của Quân Thụy đột nhiên trở nên đạm mạc, hắn lạnh lùng nói, “Ngươi đứng lên.”
Mới vừa rồi Quân Thụy nhìn thấy sự chán ghét không buồn che giấu trong mắt Tư Đồ Bích, khiến hắn đột nhiên cảm thấy rất không cao hứng. Người này gan quá lớn, ỷ vào gia tộc của mình và địa vị phi thường trong hoàng gia mà hành xử quá đáng, hành động như vậy thực sự đã khiến Quân Thụy rất căm tức.
“Dạ, Bệ hạ.” Tư Đồ Bích thở dài đáp lời, nhiệt độ trên trán tựa hồ lại cao thêm một chút khiến cho y càng thêm đầu váng mắt hoa, từng tấc da thịt đều lộ ra một loại trạng thái mệt mỏi biếng nhác. Y chậm rãi đứng lên, trước mắt một mảnh mờ mịt, cái gì cũng thấy không rõ, cái gì cũng nghe không rõ, phảng phất như y đã lạc vào một thế giới thần tiên nào khác. Y chỉ có thể cố gắng đứng im ở nơi đó, thế nhưng chỉ ngư vậy tựa hồ cũng khiến y gặp không ít trắc trở, mắt hơi nhắm lại vùng giữa chân mày đã nhíu lại càng nhíu chặt hơn, rốt cục y cũng có thể thanh tỉnh trở lại.
Sau một chốc ngắn ngủi thất thần hậu, cuối cùng tầm mắt Tư Đồ Bích cũng đã thanh minh trở lại, vừa mở mắt ra, những gì xuất hiện trước mắt khiến y giật nảy cả người. Kẻ đứng trước mặt yvẫn còn mặc trường bào xích sắc thêu hình bàn long chưa kịp thay ra, đôi mắt vàng kim của hình rồng kia đang kề sát một bên, lom lom nhìn y.
“Hoàng thượng, xin tự trọng.” Tư Đồ Bích nỗ lực đẩy Quân Tụy đang đem y ôm vào g ngực ra. Cái tư thế này thật ám muôi, hơn nữa y phát hiện hai người bọn họ cư nhiên đang cùng nhau ngồi trên long ỷ phía sau thư trác.
“Trẫm chỉ là đang giúp ngươi, vừa rồi ngươi đã ngất đi.” Quân Thụy cong khóe miệng, có chút thú vị nhìn người trong lòng mình đang thẹn quá hóa giận. Làn da Tư Đồ Bích vốn đã rất trắng, bởi vì nhiệt độ cơ thể đang tăng cao nên lại lộ ra sắc đỏ nhàn nhạt, sự thẹn thùng ập đến càng khiến mảng đỏ hồng ấy có chiều hướng lan rộng khắp nơi. Biểu tình này thật sự khiến y càng thêm sinh động khả ái.
“Tạ ơn Hoàng thượng thương cảm.” Tư Đồ Bích vẫn đang tiếp tục hành động giãy giụa vô ích. Sốt cao khiến cả người y trở nên mềm yếu vô lực, hơn nữa người đang vây khốn y trong g ngực lại còn còn là Quân Thụy xuất thân từ võ tướng, y căn bản không có cơ thể bỏ trốn nào.
“Tư Đồ Bích, ngươi biết không, gương mặt này của ngươi khiến trẫm nhớ lại vài chuyện.” Quân Thụy cười nói. Nhìn thấy đối phương không hề có ý tứ muốn trả lời, hắn rất hài lòng tiếp tục tự huyên thuyên, “Chẳng biết ngươi đã từng thấy qua hình ảnh máu tươi hòa vào nước chưa? Từng giọt từng giọt máu tươi nhỏ vào trong nước, chậm rãi lan tỏa, từng tia từng luồng khuếch tán ra xung quanh, tựa như biểu tình trên mặt ngươi hiện tại, mềm mại như nước, xúc cảm…”
Quân Thụy vừa nói, bàn tay lại khẽ khàng xoa nhẹ lên gương mặt nõn nà của Tư Đồ Bích: “Xúc cảm quả thực thật tốt.”
“Buông ra!” Tư Đồ Bích lên giọng, liều mạng vùng vẫy, thậm chí dùng cả tay chân đánh vào người đối phương. Lo nghĩ và sợ hải tích lũy đã nhiều ngày, còn có mê hoặc và phiền muộn trong lúc bất chợt đã bộc phát hết ra, y tựa hồ quên mất người trước mặt mình hiện giờ là Tân Đế của hoàng triều, là người vừa mới bước lên ngôi vị thống trị cao nhất của đất nước.
Có lẽ đôi mắt đang trợn tròn của hình thêu bàn long rước ngực Quân Thụy khiến Tư Đồ Bích ngỡ rằng y vẫn còn là Tam Hoàng tử không được sủng ái ngày xưa, cũng có thể là do trường bào màu sắc rực đỏ kia khiến tâm trạng của y xao động đến tột cùng, Tư Đồ Bích giãy dụa càng ngày càng kịch liệt, thư trác bị đá liên tục mấy cước phát ra thanh âm trầm thấp lạc lõng.
Quân Thụy có chút hứng thú nhìn người trước mắt đang bộc phát tính tình táo bạo như tiểu thú hoang dã không ngừng vùng vẫy, hắn chậm rãi vươn tay kiềm chế y, dùng g ngực dày rộng bao vây tiểu thú đang hồ nháo kia ở giữa bản thân mình và thư trác, sau đó dứt khoát kéo gương mặt tiểu thú kia đối diện cùng mình. Tiếp đó, y dùng giọng ung dung thong thả phun ra hai câu, chỉ hai câu đơn giản như vậy liền khiến Tư Đồ Bích đình chỉ phản kháng.
Tân đế tài hoa trẻ tuổi của chúng ta, Quân Thụy bệ hạ nói: “Tư Đồ Bích, ngươi tin hay không trẫm có thể đối với Tư Đồ gia giống như đối với Quân Thái, soát nhà giết người, hoặc đối phó với Tư Đồ gia như đối phó với Tiên hoàng, đuổi tận diệt tuyệt? Ngươi đừng khiêu chiến kiên nhẫn của trẫm.”
—————————————————–
/ Hoàn khố: Con cháu nhà giàu chỉ biết ăn chơi chẳng biết làm việc chính đáng. Bạn nào có đọc bộ Hoàn khố của Hoan Hỷ công tử hẳn sẽ hiểu rõ hơn về từ này. Truyện của Hoan Hỷ công tử mình nhiệt liệt đề cử.
/ Hoa nhai liễu hạng: Gần giống phố đèn đỏ bây giờ, là nơi tập trung thanh lâu, kỹ viện. Nói tóm lại là chốn ăn chơi trăng hoa.
/ Quang huy: hào quang, ánh sáng.
/ Mắt như sao sáng, mày tựa núi xa: nguyên văn “Nhãn như thần tinh mi như viễn sơn”
/ Khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc: Một câu miêu tả người quân tử trong cổ thư, có nghĩa người quân tử phải khiêm tốn. cư xử nhu hòa như một miếng ngọc thạch.
/ Tần lâu Sở quán: chốn kỹ viện. Tên gọi này xuất phát từ thời Bảy nước phân tranh, trước khi Tần Thủy Hoàng thống nhất thần châu. Những kỹ viện lúc đó ở Tần gọi là lâu, ở Sở gọi là quán, người dân bảy nước thường dùng cụm Tần lâu Sở quán để chỉ chốn gió trăng, rồi từ đó lưu truyền đến tận hiện nay.
/ Trường bào xích sắc thêu bàn long: Trường bào màu đỏ thêu rồng nằm cuộn mình. Là triều phục của Hoàng tử, Thân vương. Long bào là màu minh hoàng thêu hình rồng bay lượn, thế nên các bạn đừng hiểu lầm áo thêu rồng là long bào nhé, hoàng tộc thân cận vẫn có thể mặc áo hình rồng, chỉ khác tư thế, màu sắc, số lượng móng.
Published by: ổ mèo lười
đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười
Categories Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn) phản hồi