Chuyển ngữ: WanhooÔn Như Họa rất xúc động, run người hét lên với Ninh Thư, xém chút văng cả nước bọt vào mặt Ninh Thư.
Ninh Thư lùi vội ra sau, nói bằng cái giọng vô cùng đau thương: “Biểu ca, huynh vẫn còn trách Cầm Tương à?”Nét mặt Ôn Như Họa rất khó coi, tức đến không nói thành Lan ở bên không nhìn nổi, kéo Ninh Thư ra hỏi: “Tiểu thư, người đổi tên từ khi nào thế, người có một biểu ca ở xa thế này từ bao giờ thế?”Ninh Thư xoa đầu Nguyệt Lan, vỗ về an ủi: “Ngoan, đừng ồn ào.
Đương nhiên tiểu thư nhà em có tính toán của tiểu thư nhà em.”Ôn Như Họa nhìn Ninh Thư bằng cặp mắt phức tạp, hỏi: “Lần này muội về làm gì?”“Đương nhiên là về tìm biểu ca rồi.” Ninh Thư nói điều hiển Như Họa tức đến thở hồng hộc, nhìn Ninh Thư bằng con mắt đục ngầu, “Muội thành thân rồi còn quay lại tìm ta làm gì, muội coi ta là cái loại gì.”Ợ, thật ra ở đây có một mẩu chuyện tương đối lằng nhằng đã thay đổi số mệnh rắm chó xúi quẩy của Ôn Như là Ôn Như Họa và biểu muội có ý với nhau và đã đính hôn.
Hơn nữa, Ôn Như Họa văn vở đầy bụng, là một người rất có tài hoa, gia cảnh cũng khá.
Ôn Như Họa hứa hẹn chỉ cần trúng khoa cử sẽ cưới Bạch Cầm Tương làm vợ nhưng chưa đợi đến lúc Ôn Như Họa đi thi khoa cử, đã bị một tiếng sét đánh giữa trời quang.
Cha biểu muội làm lơ đính hôn, hứa gả Bạch Cầm Tương cho con trai quan khác, quan lớn kia hắn không dây vào được.
Ôn Như Họa cần một lời giải thích từ Bạch Cầm Tương, ngày xưa yêu nhau là thế, nói gả là gả cho người khác luôn Như Họa tìm thấy Bạch Cầm Tương, Bạch Cầm Tương hổ thẹn: “Xin lỗi biểu ca, muội không đợi được rồi.
So với việc đợi huynh khoa cử xa vời vợi, muội bằng lòng chọn người đã công thành danh toại.
Biểu ca quên muội đi, huynh xứng đáng được người khác yêu hơn.”Ôn Như Họa không thể chấp nhận được, ngày xưa tóc mai chạm vành tai ngọt ngào là thế, nháy mắt lại tuyệt tình đến vậy.
Tâm đầu ý hợp ngày trước bỏ đi đâu, quả thật làm Ôn Như Họa tức nữ đều là loại hám hư vinh đê tiện.
Đám quan viên kia hoành hành ngang ngược, là đao phủ đồ thán dân sinh.
Thế gian này không chỉ đen tối và vẩn đục bình thường khi Ôn Như Họa uống say, hắn vứt bỏ cơ nghiệp nhà mình để chạy đến dạy học ở một xó thường xuyên than thở một bụng văn vở của mình không có nơi dùng, rồi cũng chê bai con đường đen tối.
Ôn Như Họa lập lời thề, đời này hắn sẽ không bước chân vào chốn quan Như Họa rất hận người con của quan viên cướp người thương của mình, giận cá chém thớt sang cả các quan viên.
Hắn định trốn ở xó này đến cuối Thư nhếch khóe miệng, cô cảm thấy bán cầu não Ôn Như Họa không giống đàn ông bình thường lắm.
Đàn ông kiên cường gặp chuyện này sẽ ra sức cố gắng nỗ lực, cố gắng leo lên.
Để rồi trở về trả thù biểu muội, vả biểu muội đểu bôm bốp, cưới một cô gái tốt hơn biểu muội đểu, sống cuộc sống tốt hơn, làm cho cô ta hối nhưng Ôn Như Họa rút lui ngay.
Tự mình bỏ trốn, tự mình ôm sầu thất mồm không chịu là Ninh Thư, Ninh Thư cũng không để vào mắt kiểu đàn ông này.
Đàn ông tháo vát được khẳng định khi xảy ra chuyện lớn, và hiển nhiên, Ôn Như Họa là cái kiểu người không tháo thoảng hắn ta cảm thấy ấu trĩ quá, sẽ lại nhả hai quả rắm ra.“Muội nói đi, muội quay về làm gì.
Có phải gã con của quan lớn kia bỏ muội không? Muội cũng không phải người có dung mạo xinh đẹp, người ta chê muội là lẽ thường.” Ôn Như Họa có hơi gay gắt, như đang tiết những phẫn nộ đau thương trong lòng.“Ting, + điểm ngược.
Ninh Thư yêu dấu có nhớ tôi không?” Giọng của vang lên trong đầu Ninh Thư: “Biến đi.”“Hừ, cô gái khẩu thị tâm phi.” hừ lạnh một tiếng rồi biến mất.“Muội nói đi, sao muội không nói lời nào.
Muội về tìm ta làm gì, lẽ nào muội cho rằng ta vẫn sẽ chào đón muội à? Ta bị muội lừa một lần, chắc chắn sẽ không bao giờ bị muội lừa lần thứ hai.” Ôn Như Họa hét như thằng thần Thư trò chuyện trong đầu với hệ thống, Ôn Như Họa gầm gừ ngoài tai làm Ninh Thư đến điếc lỗ Thư không chịu nổi, cô ngoáy tai.
Mới đó thấy dáng vẻ hào hoa phong nhã của Ôn Như Họa cũng khá giống người đọc sách, sao giờ lại rắm thối thế em này, hình tượng của chú em sụp đổ hơi nhiều.“Này, ngươi là ai hả mà dám ra lệnh cho tiểu thư nhà ta.
Có tin ta bảo ám vệ của tiểu thư đè bẹp ngươi thành cái giường không.” Nguyệt Lan chửi Ôn Như Họa, “Xem lại thân phận của ngươi đi, tiểu thư của chúng ta không phải người để ngươi chỉ trích tùy tiện đâu.”Ngoài mặt Ôn Như Họa lại tỏ ra thâm cừu đại hận, hé miệng cười vừa trào phúng vừa bi thương, nói mát: “Đúng vậy, thân phận ta thế nào, đương nhiên thua kém cái chức thái thái của quan.”Nguyệt Lan nhìn Ôn Như Họa bằng khuôn mặt ngốc nghếch.
Chẳng lẽ hắn không nghi ngờ tiểu thư nhà cô có phải biểu muội thật không à.
Chẳng tìm chứng cứ mà cứ gào với chả hét ở đây, hết nói óc tên này có vấn đề, còn có vấn đề vẻ ám vệ cũng không chịu nổi nữa, hắn hỏi Ninh Thư: “Tiểu thư, có cần cho vị công tử này, cho biểu ca của người một cái lều không?”Ninh Thư còn chưa lên tiếng, Ôn Như Họa đã gắt gỏng: “Không cần, Bạch Cầm Tương, ta không cần muội bố thí, ta ngủ ngoài cũng được.”Ninh Thư: …To mồm lắm cơ, còn tưởng Ôn Như Họa sẽ bỏ đi luôn, ngủ ở ngoài trông chú em sẽ rất ngầu lòi à?Ninh Thư ngáp dài, cô không muốn cãi cọ với Ôn Như Họa nữa, kéo Nguyệt Lan vào lều, bảo: “Tắt đèn đi ngủ.”Ôn Như Họa ở ngoài nhìn cái lều bằng ánh mắt phức tạp, giống như muốn nhìn xuyên thấu cái vệ chỉ chớp mắt qua Ôn Như Họa, hắn buộc sợi dây vào hai thân cây, sau đó ngủ trên dây như Tiểu Long Nữ.
Tuy nhiên không có cảm giác xinh đẹp phóng khoáng như Tiểu Long Nữ mà chỉ có đáng sợ Như Họa vẫn hậm hực trợn đỏ ỏn con mắt, ban đêm yên tĩnh có hơi âm u bất lều, Ninh Thư ôm Nguyệt Lan ngủ say, không hề hay biết Ôn Như Họa bên ngoài lo lắng đi tới đi lui, cả đêm không ngủ như thế Ninh Thư có biết cũng chẳng quan phần Ôn Như Họa, hắn thắc mắc đầy bụng, khó tránh khỏi suy đoán Bạch Cầm Tương xảy ra chuyện gì, tại sao muốn trở lại.
Cô biến mình thành cái gì, nói bỏ là bỏ, nói về là cớ sao trái tim của hắn bứt rứt không yên, vẫn bị ảnh hưởng bởi cô gái hám hư vinh Như Họa quanh quẩn ngoài lều như thế một đêm, sớm hôm sau trông thấy Ninh Thư vươn vai khoan khoái, cơn tức nhịn cả đêm bùng phát.
Thế nhưng khi nhìn vào đôi mắt hở ngoài mạng che mặt, hắn bỗng ngây ngẩn cả người..