Chuyển ngữ: WanhooÔn Như Họa trông thấy hai người kia thì sắc mặt vô cùng tệ.
Hắn nói hời hợt: “Các người đến làm gì, chỗ này không chào đón các người.
Hà Đại Hoa, Hà Tiểu Hoa, dù cả làng Hà Gia sợ các người, ta cũng không sợ đâu.”Hà Tiểu Hoa cài trâm gỗ có hơi ấm ức, “Ôn tiên sinh, ta chỉ muốn qua đưa một ít đồ ăn, tiên sinh hằn học với ta thế làm gì.”Ninh Thư chêm luôn: “Cô nương nhà người ta cũng có lòng mà.
Hà cô nương, đúng lúc bọn ta đang đói, cảm ơn cô nương đã tặng đồ.”Ôn Như Họa xanh mặt đe Ninh Thư: “Không được ăn.
Ôn Như Họa ta không ăn của đi xin.
Huống hồ các thứ này đều là thứ trưởng làng vơ vét mồ hôi nước mắt của dân làng.”Khuôn mặt béo tròn của Hà Đại Hoa trở nên dữ tợn, hắn chỉ quạt vào Ôn Như Họa, nói lớn: “Họ Ôn kia, mắt mày mọc đằng mông à, con mắt nào của mày nhìn thấy các thứ này là cha tao vơ vét về? Những thứ này đều là nhà tao nuôi! Não mày có vấn đề, đến cả mắt cũng có vấn đề hả!”Ôn Như Họa hời hợt: “Ai biết được.”“Hờ, tao đây phát điên mất.
Cho chó ăn chó còn biết vẫy đuôi, Hà Tiểu Hoa, đừng đưa những thứ này cho kẻ như nó ăn.” Đầu gấu Hà Đại Hoa nhắc muội muội mình, “Cho kẻ như nó ăn chỉ tổ lãng phí thức ăn.”“Ca ca huynh đừng nói nữa, Ôn tiên sinh không phải người như vậy.” Hà Tiểu Hoa đặt đồ ăn xuống bàn đá trong sân nhà trống trải, cô nói với Ôn Như Họa: “Ôn tiên sinh, khách tới nhà phải chiêu đãi gì đó.
Chỗ đồ nay xem như là ta tặng thay cho đám trẻ ở trường.”Chậc chậc chậc, Ninh Thư đứng bên nhìn mà lắc đầu.
Nói thật là Hà Tiểu Hoa này cũng là một cô nương tốt, chỉ là tính khí không tốt thôi.“Đúng đúng, đa tạ Hà cô nương, đúng lúc chúng ta đang đói.
Ta là Bạch Cầm Tương, là biểu muội của Ôn Như Họa, dịp này ghé qua là muốn nương nhờ biểu ca.” Ninh Thư bắt chuyện với Hà Tiểu mắt Hà Tiểu Hoa có địch ý, chống nạnh hỏi: “Quan hệ giữa ngươi và Ôn tiên sinh là sao?”Ninh Thư bảo Nguyệt Lan ngồi xuống ăn, mình thì trả lời Hà Tiểu Hoa: “Chẳng phải nói với cô là biểu muội hả? Yên tâm, ta và biểu ca chính là huynh muội thuần khiết.”Hà Tiểu Hoa vẫn hơi nghi ngờ, nhưng vẫn mượn việc Ninh Thư ăn để nói chuyện với Ôn Như Họa: “Ôn tiên sinh, tiên sinh cũng qua ăn một chút đi.”“Ta không bao giờ ăn.” Ôn Như Họa xoay người bỏ vào trong nhà, đóng sầm cánh cửa mặt Hà Tiểu Hoa hiện lên nét thất Đại Hoa tùy tiện ngồi cạnh Ninh Thư, trông như một đống thịt lợn ngồi trên băng ghế đá.
Hà Đại Hoa mở to hai mắt ngắm Ninh Thư, “Mỹ nhân tội gì chịu khổ với Ôn Như Họa.
Hay là qua nhà Hoa ca ca đi, ở nhà đẹp lại ăn thịt mỗi ngày.
Theo kẻ như Ôn Như Họa không có tương lai đâu.”Ninh Thư ngoảnh sang nhìn cái mặt đầy thịt của đầu gấu Hà Đại Hoa, hai anh em nhà này cũng tài, anh là đầu gấu, em là chị đại, đúng là chiếm hết vị trí đầu bảng nhiên Ninh Thư vẫn vừa mắt Hà Đại Hoa hơn Ôn Như Họa.
Trong cốt truyện, Hà Đại Hoa muốn đưa Mộc Yên La đau khổ trong mệnh hủy dung đi, từ góc độ nào đó cũng là đồng cảm với Mộc Yên La.
Đương nhiên có một phần ý đồ riêng, đó là muội muội hắn thích Ôn Như Họa đến điên cuồng, bảo hắn đưa Mộc Yên La lại thì Hà Đại Hoa và Hà Tiểu Hoa cũng không phải người độc ác, sâu trong lòng vẫn đơn thuần lương thiện hơn Ôn Như Họa , phần đa kẻ phụ lòng đều là người đọc sách, đọc đầy một bụng sách vẫn mu Thư nói nhẹ nhàng: “Đa tạ Đại Hoa nhé.
Nhưng mà chuyến này đến là có mục đích, ta muốn ở chung với biểu ca.”Hà Đại Hoa nhấc quạt phe phẩy, bĩu môi nói: “Loại Ôn Như Họa đâu tính là đàn ông.
Đừng ở chung với hắn, đừng để bị lây cái bệnh đầu óc mụ mị của hắn.”Ninh Thư cười cười không Thư và Nguyệt Lan ăn cực no.
Để cảm ơn Hà Tiểu Hoa, Ninh Thư mang son sịn và một ít lụa hoa tặng cho cô nương đừng cài trâm, ngươi còn nhỏ tuổi, nên thắt những dải lụa hoa này.” Ninh Thư nói với Hà Tiểu Tiểu Hoa rất vui, cô ta vỗ vai Ninh Thư làm Ninh Thư ho khù khụ.
Ôi mẹ, sức này cũng mạnh quá rồi.“Mỹ nhân ơi, hay là nàng qua nhà Hoa ca ca ở đi.
Chỗ này đâu dành cho người ở, chuồng lợn nhà ta còn tốt hơn chỗ này.” Hà Đại Hoa phe phẩy cái quạt giả vờ nho nhã với Ninh Thư: …Huynh muội họ Hà đi rồi, Ninh Thư mới nghe thấy tiếng cửa mở kẽo kẹt.
Ôn Như Họa mặt đen lại xuất hiện, liếc con mắt độc địa lườm Ninh Thư.
Hắn vào nhà bếp múc một gáo nước lạnh rồi ăn cùng với bánh bột cay ghét đắng quá à.
Ninh Thư líu cả lưỡi, cô không hiểu nổi Ôn Như Họa nghĩ gì Thư vào phòng Ôn Như Họa, cô nhìn thấy rất nhiều sách bày trên bàn.
Ninh Thư không ngờ Ôn Như Họa cũng bỏ công bỏ sức thế đại một quyển sách lên lật vài trang, mặt Ninh Thư bỗng chuyển sang màu đen.
Nội dung quyển sách này là câu chuyện về một thư sinh nghèo túng với một hồ ly tinh.
Sách viết hồ ly tinh quyến rũ thế nào này, xảy ra chuyện ướt át nào đó với thư sinh Thư: …Ninh Thư lại cầm một quyển khác lên lật vài trang.
Nội dung quyển này là một đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa, giết tham quan, được mọi người yêu trên bàn toàn là truyện chữ.
Thư sinh với cô gái lầu xanh này, thư sinh với tiểu thư khuê các này.
Đã thế đều miêu tả rất này nọ, chủ yếu đều là sách cũ hoen Như Họa đọc đủ thi thư chính là chỗ sách này?Với cái dòng sách này, không đi thi khoa cử là chuyện đúng lẽ đọc loại sách này rồi tự mình cởi đồ mình? Bỗng nhiên Ninh Thư cảm thấy dấu vết loang lổ trên bàn đều là những cái đó của Ôn Như Họa.“Ai cho phép muội di chuyển đồ của ta.” Ôn Như Họa bước tới giật lấy sách trong tay Ninh Thư, “Lượn ra ngoài, về sau không được phép di chuyển sách của ta.”Ninh Thư rút khăn lụa ra lau tay mình.
Cô cảm giác trang sách toàn là thứ bẩn thỉu.
Cô hỏi Ôn Như Họa: “Biểu ca, bình thường huynh toàn đọc các sách này?”“Chẳng lẽ huynh không soạn bài à? Bình thường huynh dạy đám trẻ ở trường thế nào?” Ninh Thư có hơi ghê ghê, cô có dự cảm Ôn Như Họa có phần giống thầy giáo cầm thú.“Những quyển sách đó đã ghi tạc trong đầu ta từ lâu rồi, ta chẳng cần đọc.
Mấy quyển này chỉ xem qua lúc rảnh rỗi thôi.” Ôn Như Họa rất hồn nhiên, không có chút ngượng ngùng nào trên biểu cảm, “Chuyện của đàn ông, con gái các muội bớt quan tâm đi.”“Biểu ca thích đọc sách hành hiệp trượng nghĩa à?” Ninh Thư hỏi: “Đại anh hùng này giết người tùy tiện không tuân theo luật pháp.
Quan viên tự có luật pháp triều đình trừng phạt, hắn làm như thế xem như là giết dân đen rồi.”Ôn Như Họa hừ lạnh một tiếng, “Muội thì biết cái gì.
Chốn quan trường đen tối, không biết phải đợi đến bao giờ đám tham quan đó mới xui xẻo.
Giết sớm thì bách tính bớt khổ.
Còn tham quan ở đó một ngày, bách tính chịu áp bức thêm một ngày.
Nếu luật pháp không trị được, cần có đại anh hùng như thế đứng ra đại diện cho bách tính.”.