Chuyển ngữ: WanhooÔn Như Họa bị đẩy vào động phòng như con lợn chờ lên bàn mổ, Ninh Thư không biết cảnh động phòng sẽ là khung cảnh chiến đấu thế nào Thư cho rằng Hà Tiểu Hoa nên kiềm chế một chút, dù sao bụng Ôn Như Họa vẫn có một cái lỗ trưa ăn cỗ ở nhà trưởng làng xong rồi cô chuẩn bị về nhà.“Mỹ nhân.” Hà Đại Hoa nhảy xuống từ sườn đất, giả vờ phật quạt phẩy phẩy tao nhã, bảo với Ninh Thư rằng: “Mỹ nhân nàng xem, Ôn Như Họa đã thành thân với muội muội ta rồi, hay là chúng ta cũng thành thân đi.
Chắc chắn ta và nàng chính là được ông trời tác hợp, thân càng thêm thân.”Ninh Thư chỉ nói một chữ: “Biến.”“Mỹ nhân đừng vậy mà.
Giờ muội muội ta đã thành thân rồi, cha ta bắt đầu hằm hè ta suốt thôi, ta không sống yên ổn nữa rồi.” Hà Đại Hoa đuổi theo Ninh Thư, “Chẳng lẽ chàng trai như ta không xứng với nàng?”Ninh Thư nhìn Hà Đại Hoa, “Biến đi cho khuất mắt.”Hà Đại Hoa sờ mũi một cái, “Nàng có thể dịu dàng một chút được không? May mà ngực ta rộng, nếu không đã bị nàng làm tổn thương từ lâu rồi.”Ninh Thư đã nhìn ra Hà Đại Hoa toàn ba hoa, cô khinh bỉ: “Nếu gặp một cô nương tưởng ngươi nói thật thì ngươi làm thế nào?”Hà Đại Hoa phe phấy cái quạt, khà khà đáp: “Vậy thì tốt quá, nếu nghiêm túc thật ta sẽ thành hôn luôn, ta đây không có nói hươu nói vượn nhé.”Ninh Thư: Dẹp mẹ Thư định rời khỏi đây.
Ôn Như Họa đã cập bến hạnh phúc, về sau nên bén lửa với Hà Tiểu Hoa rồi sinh một đám nhãi con, vậy là không còn liên quan đến cô nữa rồi.“Thôi, sửa sang căn nhà tranh này đi.
Ba ngày nữa muội muội ta sẽ đưa Ôn Như Họa về nhà mẹ đẻ, đây coi như nhà mẹ đẻ của Ôn Như Họa, nàng cũng xem như là nhà mẹ đẻ của em rể ta rồi.
Chậc chậc chậc, ta muốn tháo dỡ cái nhà tranh này lâu rồi, khó coi chết được.” Hà Đại Hoa nói với Ninh Thư: ...Đưa Ôn Như Họa về nhà mẹ đẻ?Ninh Thư lườm Hà Đại Hoa, “Ngươi sỉ nhục biểu ca ta như thế biểu ca ta sẽ giết ngươi.”“Thư sinh tạo phản một trăm năm nhé.
Như hắn á chẳng cần ra tay thì muội muội ta cũng nắm trong lòng bàn tay.” Hà Đại Hoa khinh thường.“Các ngươi đã xem thường biểu ca ta thế vậy đồng ý hôn sự này làm gì?” Ninh Thư rất thắc Đại Hoa bảo: “Thứ nhất là nha đầu Hà Tiểu Hoa kia thích Ôn Như Họa vô cùng.
Thứ hai là cha ta vẫn rất tôn trọng người đọc sách, muốn đẻ một đứa cháu được đi học.”Ồ, hóa ra Ôn Như Họa chỉ là một cái , Ôn Như Họa vẫn luôn tự xưng cao quý, chắc là chính hắn cũng không nghĩ hình tượng hắn trong lòng người khác là như vậy đâu Thư định đi nhưng Ôn Như Họa phải về nhà mẹ đẻ, kịch hay không thể bỏ qua nhá.
Thế nên Ninh Thư ung dung chờ lại mặt vào ba ngày sớm ngày thứ ba, khó lắm Ninh Thư mới không ngủ trương bụng mà chờ ở cổng từ sớm, còn bảo Nguyệt Lan treo hai dây pháo mấy chốc đã thấy hai dáng người đi đến lối này.
Hà Tiểu Hoa mặc xiêm y sặc sỡ, ngay cả Ôn Như Họa cũng mặc quần áo mới tinh.
Tuy nhiên sắc mặt Ôn Như Họa không tốt lắm, người ngợm tỏa ra vẻ ảo não.
Hà Tiểu Hoa thì lại tươi như hoa, xem ra Ôn Như Họa đã khiến cô rất thoải mái.“Đốt pháo đi.” Ninh Thư sai Nguyệt Lan, Nguyệt Lan vâng một tiếng bắt đầu châm lửa đốt đùng đoàng khiến Ôn Như Họa và Hà Tiểu Hoa giật nảy mình.
Hà Tiểu Hoa đỏ bừng mặt, chào một tiếng biểu muội với Ninh Thư vui vẻ chào một tiếng biểu tẩu với Hà Tiểu Hoa khiến mặt Ôn Như Hoa xanh lét.
Ôn Như Họa giống như một thùng thuốc nổ, một cái nhìn một câu nói của người khác đều có thể khiến Ôn Như Họa phản ứng kịch Tiểu Hoa gửi quà sau đó qua bếp chuẩn bị cơm trưa, đằng nào thì cũng phải ăn cơm trưa bên này Thư hỏi Ôn Như Họa: “Biểu ca khỏe không? Trông huynh với biểu tẩu hạnh phúc ghê.”Mặt Ôn Như Họa giật một cái, hắn bất ngờ cười hiền hòa với Ninh Thư.
Trônh thấy nụ cười buồn nôn đáng sợ đó mà Ninh Thư dựng hết cả tóc gáy.
Bây giờ mặt Ôn Như Họa teo tóp hết vào, đã thế lại xanh xao, lúc giả vờ cười nhìn rất khó Thư tặc lưỡi, bắt chuyện: “Dạo này huynh hốc hác đi ghê.”“Ta trở thành thế này là tại ai?” Ôn Như Họa mất không chế to tiếng với Ninh Thư.“Sao thế?” Hà Tiểu Hoa đứng trong bếp, cầm nồi hỏi Ninh Thư và Ôn Như Như Họa trả lời ngay: “Không có chuyện gì.”“Nói chuyện hẳn hoi với biểu muội đi, sao cứ quát biểu muội thế.” Hà Tiểu Hoa nói một câu rồi trở vào phòng Thư ngạc nhiên, cô hỏi: “Xem ra huynh với biểu tẩu chung sống rất hoà thuận nhỉ?”Thật lòng mà nói thì Ôn Như Họa có hơi sợ Hà Tiểu Hoa.
Hà Tiểu Hoa đã thuần phục Ôn Như Họa trong ba ngày rồi à?Ôn Như Họa định nắm tay Ninh Thư nhưng Ninh Thư tránh né.
Ôn Như Họa xúc động rưng rưng, nhỏ nhẹ với Ninh Thư: “Biểu muội, chúng ta bỏ trốn đi.”“Phụt...!Khụ khụ.” Ninh Thư vỗ ngực, cô bị sặc nước bọt.“Huynh đang nói cái gì vậy?” Ninh Thư nhìn Ôn Như Họa bằng con mắt ngạc nhiên.
Trên mặt Ôn Như Họa là nỗi đau khổ ai oán, đôi mắt hối hận quyến luyến mặn tình với Ninh Thư.
Hắn nói với Ninh Thư: “Biểu muội, ta hối hận thật rồi.
Ngày trước ta không nên gây gổ với muội.
Sau khi thành thân với Hà Tiểu Hoa ta mới nhận ra ta vẫn yêu muội.
Mọi chuyện ta làm đều vì ta để ý muội mà thôi.
Biểu muội, chúng ta đi đi, đi phiêu bạt đất trời, muội bắt ta đi thi khoa cử cũng được.
Tóm lại là ta không thể xa muội.”Ninh Thư: ...Cạn lời đáp trả.“Nhưng mà huynh đã thành thân với biểu tẩu rồi mà, sao bỏ rơi biểu tẩu được chứ, huynh làm vậy thì biểu tẩu sẽ ra sao đây?” Ninh Thư nuốt nước Như Họa vung tay, “Hà Tiểu Hoa có thế nào cũng đâu liên quan gì đến ta.
Ta thành thân với ả chỉ vì bất đắc dĩ, ta đâu có yêu ả.
Biểu muội, chúng ta rời khỏi nơi này đi.”“Biểu ca à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Huynh nói ra rồi chúng ta cùng nghĩ cách.
Thấy huynh lại đau thương như thế trái tim Cầm Tương cũng không chịu được.” Ninh Thư an ủi Ôn Như Như Họa ngấp ngứ không nói nên lời, hít sâu một hơi rồi nói: “Cầm Tương, trước nay ta chưa từng thấy cô gái nào phóng đãng như Hà Tiểu Hoa.
Ở trên giường vô cùng mạnh bạo, hoàn toàn bỏ qua cảm nhận của ta, đã vậy còn rất hăng.
Muội cũng biết Hà Tiểu Hoa không phải người ta thương yêu mà, ta không hề muốn có quan hệ xác thịt với ả.
Cầm Tương à, từ đầu đến cuối ta chỉ yêu muội, ta không hề có một chút cảm giác nào với Hà Tiểu Hoa, ả chưa bao giờ nghĩ cho ta.”Đáng đời! Lúc ngươi đè Mộc Yên La có xem xét cảm nhận của Mộc Yên La Thư gọi to Hà Tiểu Hoa trong phòng bếp: “Biểu tẩu, biểu ca định đưa ta đi trốn này.”.