Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư đi đến trước mặt thần y, cô vừa cười vừa hỏi: “Sư phụ, người đang đợi con à?”Thần y vô cùng lạnh lùng nói: “Đâu ra.”Ninh Thư cũng chẳng mong thế, cô hỏi thần y: “Sư phụ ăn cơm chưa?”Thần y không quan tâm đến Ninh Thư, sau khi Ninh Thư hạ giỏ trúc trên lưng xuống hắn mới nói lạnh nhạt: “Trên bàn có ít thức ăn.”Ninh Thư vào nhà đã thấy trên bàn có rau có thịt, lại có cả bánh bao chay to nữa.
Ninh Thư chảy cả dãi vui đến bất ngờ hỏi thần y: “Chỗ này cho con cả sao sư phụ?”“Đó là các thứ hôm nay một dân làng mang đến, ta ăn rồi, các thứ đó là chỗ ta ăn thừa.” Thần y nói một câu rồi ra sân thu dọn dược Thư mặc kệ thần y ăn hay chưa, cô ngồi xuống ghế ăn nhồm nhoàm.
Vẫn ăn bánh khô bỗng nhiên được ăn thịt nên Ninh Thư cảm thấy rất hạnh đời người sống chỉ vì cái miệng khi Ninh Thư ăn xong, thần y lại hỏi Ninh Thư một số tình huống kê đơn, sau đó hắn hỏi: “Ngươi muốn hái thuốc gì?”“Ngươi hái được chưa?” Thần y hỏi Ninh Thư, “Hái thuốc phải căn cứ vào tập tính cây thuốc, phải tìm có mục đích chứ không phải chạy khắp núi như thế này.”Ninh Thư nheo mắt dò hỏi thần y: “Sao người biết con chạy khắp núi?”Thần y nhìn Ninh Thư lạnh lùng, “Cây thuốc ngươi hái về có ưa âm, có ưa dương, còn có một số chỉ tìm thấy bên bờ nước.”“Ngươi vẫn chưa qua cửa học đâu.” Thần y chau mày với Ninh má, đúng là cái đồ kỹ tính, không làm thần y thì cũng đi làm thám tử được đó.
Ninh Thư cảm thấy mình nên học hỏi thần y nhiều hơn.“Lời dạy của sư phụ đồ nhi đều đã ghi tạc trong lòng.” Ninh Thư nói như đúng rồi, “Sau này nhất định đồ nhi sẽ là một nữ thần y đời mới.”Thần y nhìn Ninh Thư bằng cặp mắt như đang nhìn con điên, hắn xoay người vào trong nhà, mặc xác Ninh sau Ninh Thư vào núi hái thuốc tiếp, thần y lạnh lùng hỏi Ninh Thư: “Rốt cuộc ngươi muốn hái thuốc gì, đừng đi nữa, một cô nương ở trong núi không an toàn.
Ngươi cần gì ta bảo người ta mang về cho.”Ninh Thư cười bảo: “Không sao đâu ạ, hôm nay con lại vào tìm thử xem, không tìm được hãng hay.”Thần y chẳng nói nữa, hắn bỏ vào trong Thư đeo giỏ trúc rồi vào núi tiếp tục tìm nhân sâm.
Mọi người bảo nhân sâm biết chạy, Ninh Thư cảm thấy nhân sâm đều chạy cả quả núi cùng Ninh Thư cũng tìm thấy một cây nhân sâm khá nhiều tuổi.
Nếu như chế thành Dưỡng Tâm Hoàn cũng đủ cho thần y dùng một thời gian khá dài đó.
Ninh Thư cảm thấy thần y nghèo lắm, không có tiền đâu, dân làng đến khám bệnh toàn cho của nhà có thôi thường cô cũng không thấy thần y uống thuốc gì, còn chẳng châm cứu cho mình, bỗng nhiên cô thấy hắn ta đáng thương Thư chổng mông đào nhân sâm mất một lúc lâu, cô muốn đào nguyên vẹn cả bộ rễ của nhân sâm, không được xước sát tý vỏ cũng đào được, to bằng ngón út, mang đi bán được khối tiền Thư buộc chắc rồi mới đường về, Ninh Thư nghe thấy loáng thoáng có tiếng trẻ con khóc, Ninh Thư sợ đến nổi cả da gà, đừng bảo là có yêu quái Thư rảo bước chân, tiếng khóc ngày càng to hơn, Ninh Thư đoán đứa bé này ở gần hay không đi, không đi hay đi nói một Thư lắc đầu, thôi đừng có đi, hiếu kỳ hại chết người khóc trẻ con vẫn quanh quẩn bên tai, còn có cả tiếng gọi mẹ ơi cùng Ninh Thư vẫn đi qua đó.
Sợ cái qué gì, ta là nữ chính mà, chẳng sao Thư tìm đến theo tiếng khóc, cô thấy một đứa bé đang khóc trên đường mòn.
Ninh Thư đi đến chỗ đứa bé lem luốc bẩn Thư ho khan một cái, hình như đứa bé kia bị Ninh Thư làm cho sợ, nó ngoảnh đầu lại thấy là Ninh Thư thì ngạc nhiên sợ hãi ra mặt, cứ thút thít rồi nấc bé cất tiếng hỏi: “Ngươi là cái đồ xấu xa đến bắt ta à?”Ninh Thư chớp mắt, “Nhóc gặp cái đồ xấu xa nào xinh đẹp như ta rồi à.
Đừng sợ, ta không phải người xấu.
Sao nhóc con lại ở đây một mình thế này?”Đứa bé khóc òa lên, Ninh Thư đi hơi mệt nên hạ giỏ trúc trên lưng xuống rồi ngồi cạnh đợi đứa bé nín do có người bên cạnh nên đứa bé không sợ nữa, nó nói với Ninh Thư: “Dì ơi, con không tìm thấy cha con, con không tìm thấy mẹ con.”“Gọi tỷ tỷ, ta không có già thế đâu.” Ninh Thư nhướng mày nhìn đứa bé, đứa bé vội vàng gọi: “Tỷ tỷ, đệ không tìm được cha mẹ đệ.”“Cha mẹ nhóc đâu?” Ninh Thư hỏi, “Đừng bảo nhóc là yêu quái trong núi nhé.”“Hu hu, tỷ tỷ, tỷ đừng dọa đệ, tỷ là yêu quái à?” Đứa bé sợ đến liên tục lùi về Thư lại hỏi cha mẹ đứa bé đâu, đứa bé vừa khóc vừa kể lại ngọn ngành.
Là một nhà đi chơi thì gặp cướp, cha mẹ dụ cướp đi còn để đứa bé đợi ở đây, nhưng đã đợi hai ngày rồi nhưng cha mẹ vẫn chưa Thư lấy mấy cái bánh bao ra cho nó ăn, cô nói: “Chắc là ngươi nhớ nhầm chỗ rồi, cha mẹ ngươi không hẹn ngươi ở đây rồi.”“Đúng mà, lúc đó cha đệ bảo đi thẳng năm dặm theo đường này mà.” Đứa bé khẳng thì Ninh Thư ngã ngửa, bé tý thế này biết năm dặm là bao xa à?“Chắc nhóc nhầm chỗ rồi.”Đứa bé gặm bánh bao, cắn bánh mà rớt nước mắt, “Đúng mà.”Ninh Thư đứng dậy, cô vỗ mông phủi bụi và bảo: “Nhóc đợi tiếp đi, ta đi trước đây.”Đứa bé níu góc váy Ninh Thư, nói: “Tỷ tỷ đừng đi mà.”“Ta không đi thì làm gì giờ?” Ninh Thư nhìn nó, “Không phải nhóc còn chờ cha mẹ nhóc à?”“Tỷ tỷ đừng đi mà, đệ sợ.” Có thể thấy đứa bé đang ỷ lại vào Ninh Thư: ...Ninh Thư hết cách, đành phải dẫn đứa bé về nhà y thấy ra cửa một người, về thành hai người thì sầm mặt hỏi Ninh Thư: “Giải thích đi.”Nhìn biểu cảm của hắn, Ninh Thư còn tưởng là chồng thấy vợ ngoại tình cơ, đương nhiên là Ninh Thư tưởng tượng thái bé trốn sau váy Ninh Thư, nhìn thấy cái mặt lạnh như băng của thần y thì dẩu mỏ lại chuẩn bị òa Thư giải thích nguồn gốc của đứa bé này rồi tổng kết, “Nếu như cha mẹ đứa bé xảy ra chuyện thật, vậy đứa bé này sẽ phải sống với chúng ta rồi.
Con tìm cho người một người thừa kế về đây.”“Nó là một thằng nhóc.” Ninh Thư nói rồi còn định tụt quần thằng nhóc xuống chứng minh thân nhóc khóc lóc giữ quần mình: “Đệ là con trai thật.”Ninh Thư cười với thần y: “Thấy chưa, con tìm cho người một người thừa kế về này, sau này y thuật của người có người truyền thừa rồi.”.