Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư điều động đan điền đá con sư tử đá ngã sõng soài ra đất rồi bay vào trong cung người khác cũng xông vào trong như ong vỡ bước vào trong cung mà Ninh Thư đã đần mặt.
Phía trước có rất nhiều cửa đi, cô không biết nên đi đường người xông vào thấy nhiều cửa thế thì cũng chau mày.
Lưu Tần Dương lại gần hỏi Ninh Thư: “Chúng ta nên đi cửa nào giờ?”“Huynh hỏi ta làm gì, ta cũng đâu có biết, chọn đại cửa nào đó thôi.” Ninh Thư cũng chau mày, không biết tình hình bên Diệp Vũ thế nào, e là Diệp Vũ sắp tế luyện Tiên phủ rất nhiều người tinh thông trận pháp bắt đầu tính xem nên đi cửa Thư nôn nóng, cô nhắm mắt lại chỉ bừa.
Lúc mở mắt chỉ vào cửa nào thì đi cửa khác đều lắc đầu khi nhìn thấy hành vi xốc nổi của Ninh Thư.
Lưu Tần Dương thấy Ninh Thư đi thì đành phải chọn một cửa rồi đi, các đệ tử Thiên Đạo Tông khác cũng theo Thư mới xông vào cửa đã có rất nhiều linh thú vồ vập vào cô.
Ninh Thư đấm các con linh thú này, cơ thể linh thú bị đấm tan ra thành nguyên khí đất trời sau đó lại ngưng đọng thành linh thú.
Giết mãi mà không giết chúng tận gốc rằng các con linh thú được tạo ra từ nguyên khí đất trời này không gây ra thương tích nặng nhưng vẫn cản trở tốc độ của Thư vừa quơ nắm đấm vừa xông xáo tiến lên.
Linh thú vô tận nhào vào Ninh Thư, Ninh Thư rút kiếm hừ lạnh.
Các linh thú từ nguyên khí bị đường kiếm của Ninh Thư chém bay biến vả lắm mới ra khỏi ải thứ nhất thì lại gặp ải người đá.
Người đá nào cũng cầm mác, nhìn động tác thì ung dung nhưng lại đâm cực nhanh vào Ninh Thư đá tung một người đá rồi nhặt mác lên đâm chọc chém vào các người đá khác, đánh người đá thành những mẩu đá Thư nhẵm thẳng lên xác đá cản đường mình xuyên qua cung điện và bay cực nhanh về phía đánh thế này nữa, trước sau gì cũng sẽ chết vì mệt khi Ninh Thư ra khỏi ải người đá, cô bỗng nghe thấy tiếng kêu thất thanh vô cùng đau khổ như đang phải chịu nỗi dày vò cực khủng là giọng của đàn ông, không lẽ Diệp Vũ bị làm sao à?Ninh Thư rảo bước định bụng chạy đến chỗ tiếng hét thì lại bị cản đường.
Trong cái cung điện này toàn rắn là rắn, rắn to rắn nhỏ đủ màu sắc và hoa mặt đất hay trên cột trụ, khắp nơi đều đầy rắn.
Không gian toàn tiếng rắn khè khè đầy mùi hôi thối.
Chúng cứ cuộn quấn vào nhau lúc nhúc, không có chỗ đặt chân ở trong cung điện Thư tái mét mặt, nổi hết da gà, lên cơn sợ lúc con rắn này bị nhốt trong cung điện nên liên tục sinh sôi nảy nở, ngày càng nhiều rắn hơn, đảm bảo đây là một hang diu, ải này buồn nôn thật nhận thấy có sinh vật lạ xông vào cung điện nên đều bò đến chỗ Ninh Thư.
Nhiều rắn bò đến như thế làm Ninh Thư khiếp vía, mẹ ơi kinh khủng Thư không muốn dây dưa với những con rắn này chút nào, tiếng kêu ở đằng kia cũng đã nhỏ dần rồi, không biết là chuyện gì Thư múa kiếm giết con rắn định bò lên người cô.
Cô lấy thuốc độc trong túi trang bị ra và tung vào đống rắn.
Những con rắn mới tiếp xúc vào bột thuốc cuộn tròn mình lại ngay và chết.
Mặc dù những con rắn đó đã chết nhưng chúng lại bị những con rắn khác xé xác làm thức con rắn này không cả giải quyết Ninh Thư mà đi xâu xé rắn đã chết trước.
Nhưng rồi những con rắn đã nuốt rắn chết vì độc cũng chẳng sống được, chúng lại bị những con rắn khác xâu Thư lấy thuốc độc trong túi trang bị ra rồi bịt mũi lại rắc thuốc khắp nơi.
Con rắn nào mà dính phải bột thuốc là đều cuộn mình lại chết dần chết cả cái phòng đầy rắn này kinh mà chết đi được, Ninh Thư chạy nhanh nhất có chưa thoát ra ngoài được thì một đuôi rắn to kệch quét qua Ninh Thư.
Ninh Thư né đi đòn tấn công này cực nhanh.
Cô nhìn kĩ thì thấy còn sót một con rắn ở chỗ khuất.
Con rắn này to bằng bề rộng lưng đàn ông, phần thân rắn cuộn tròn đã cao gần hai con rắn này đen sì nhưng mắt rắn lại đỏ lừ, nó lè lưỡi với Ninh Thư từ trên Thư hít sâu một hơi và hít đầy mùi hôi thối vào phổi.
Cô định hít sâu để lấy tinh thần mà tinh thần thì chả thấy lại được tặng mùi thối làm cô suýt nôn quá, buồn nôn quá, suýt là Ninh Thư không chịu nổi.
Cô siết thanh kiếm trong tay đâm vào đầu rắn khổng lồ quét cái đuôi khoẻ về phía Ninh Thư.
Ninh Thư né được cái đuôi đó và giơ kiếm đâm vào đầu rắn.
Dòng máu nóng đỏ như nham thạch phọt ra từ con rắn khổng lồ, Ninh Thư rút ngay về nhưng quần áo vẫn bị nóng cháy Thư thấy da mình bị bỏng tấy đỏ thì phi ngay thanh kiếm trong tay vào đầu con rắn.
Thanh kiếm có linh cộng với sức mạnh của Ninh Thư đã xuyên thủng đầu rắn.
Máu tanh hôi bắn ra, con rắn khổng lồ giãy giụa kịch liệt, hình thể đồ sộ đã quét gãy cả cây con rắn nhỏ trong cung điện như thể trông thấy cái thứ làm chúng phấn khích nên bò đến chỗ rắn khổng lồ như ong vỡ tổ.
Các con rắn nhỏ này đang muốn xâu xé rắn to Thư rùng mình, sởn gai ốc.
Cô chạy luôn chẳng cần kiếm tác dụng của ải rắn này là làm người ta buồn nôn chết đúng không?Ninh Thư ra khỏi điện đầy rắn thì bước vào một cung điện rộng rãi khác.
Trong cung điện này có ba người, Ninh Thư đã thấy Diệp Vũ đang che chở cho Liễu Viện Viện, còn chàng trai mặc trường bào thì nằm dưới đất gần đó.
Chàng trai đó đang co quắp theo đường cong mất tự nhiên và gào thét thảm chàng trai đó nhăn nhó dúm dó, thất khiếu[] đều đang chảy máu.“A a a...” Chàng trai hét lên trong đau đớn tột cùng, sau rồi khựng lại, trừng mắt tắt sao mới đến đã thấy cảnh này rồi?Ninh Thư khá thất vọng vì người chết không phải Diệp Vũ.
Trong cung điện này chỉ có ba người cầm ngọc bài, ngoài Ninh Thư thì không ai vào được đây Viện Viện tái mét khi thấy chàng trai này chết.
Rõ ràng là việc hình ảnh một người chết trong đau đớn như thế làm Liễu Viện Viện sợ vô cùng, cô ta đã lại gần Diệp Vũ trong bất Vũ ngoảnh lại thấy Ninh Thư thì sững sờ, hắn ta khinh khỉnh: “Ngươi mà cũng vào được ư.”Ninh Thư hất tóc mái vô cùng duyên dáng: “Mày còn vào được thì sao ông lại không.” Ninh Thư nhìn chàng trai chết trong đau đớn dưới đất, nhận xét: “Xem ra không dễ mà có được Tiên phủ nhỉ.”_Chú thích.
Thất khiếu: bảy lỗ bao gồm hai con mắt, hai lỗ mũi, hai lỗ tai và miệng..