Chuyển ngữ: WanhooBây giờ Mạch Đoá Nhi đã có ý chí vươn lên nên Ninh Thư sẽ không đưa cô ta qua phim trường nữa mà để cô ta tự đã quá lãng phí thời gian vào Mạch Đoá Nhi, suốt ngày đưa Mạch Đoá Nhi đi diễn mà còn cố lắm mới được nhận các vai diễn trời ơi đất hỡi như thế đấy.
Đúng, các vai diễn đó đều là Ninh Thư cố tình chọn cho Mạch Đoá Nhi giờ Ninh Thư muốn lo vụ ra mắt album với Joey cốt truyện, Mạch Đoá Nhi có Mạc Tước Phong nên vừa mới ra mắt đã được diễn vai quan trọng, mặc dù kỹ năng còn non kém nhưng thái độ của đạo diễn cũng không quá hà khắc như bây giờ.
Song song với đó kỹ năng diễn của Mạch Đoá Nhi cũng dần được trau dồi, và quan trọng nhất là lúc đó Mạch Đoá Nhi còn tự tin, còn đơn thuần nay thì Mạch Đoá Nhi không có chống lưng, lại còn diễn vai quần chúng thì còn lâu đạo diễn đã nể nang Đoá Nhi tự phủ định sự tự tin hết lần này đến lần khác dẫn đến sa sút tinh thần, mất cân bằng cảm xúc.
Cùng với đó là sự nghiệp của Joey cùng nhà đang ngày càng vững chắc mà cô ta vẫn đang giậm chân tại chỗ, nên nôn nóng muốn thành công là chuyện hiển Đoá Nhi nghe Ninh Thư bảo phải tự đi, chị ta phải qua lo Joey thì khó chịu Đoá Nhi chợt nhận ra mình có hơi ỷ lại vào quản lý.
Đi đâu diễn cũng có quản lý đi cùng, có vấn đề gì là có quản lý ra giúp ngay.
Giờ bảo một mình cô đến phim trường, để một mình cô chống chọi với bao người ở đoàn làm phim làm Mạch Đoá Nhi phát Đoá Nhi nắm tay Ninh Thư, xin Ninh Thư rằng: “Chị Hy đi với em được không ạ? Em hơi sợ chị ơi.”Ninh Thư gạt tay cô ta ra, cô bảo: “Chị không phải quản lý một mình em mà còn là quản lý của Joey nữa.
Chị không chỉ phải lo cho em mà còn và lo cả việc của Joey nữa mà.
Vả lại em cũng đã diễn lâu như thế rồi, em có thể ứng phó với họ.
Chị Hy tin em, dù có một mình thì em vẫn ứng phó được với họ.”Mạch Đoá Nhi khổ muốn chết nhưng vẫn phải tự đến đoàn Thư đến lo vụ album với Joey.
Công ty thấy được mùi tiền từ Joey nên lo cho Joey đủ đường, làm hết công suất để album của Joey bán được khấm vui vô cùng trước việc Ninh Thư đến, cô cười tươi rói với Ninh Thư, nhận lấy chai nước Ninh Thư đưa cho mình và hỏi: “Sao hôm nay chị lại rảnh mà qua đây thế chị Hy?”Ninh Thư hỏi Joey: “Có phải dạo này chị Hy chỉ lo cho mỗi Mạch Đoá Nhi nên em không vui không?”Joey lắc đầu, cảm kích ra mặt: “Giờ em được đi hát đều có công của chị Hy cả, em hài lòng lắm rồi chứ không có khó chịu gì đâu.
Những việc mà tự em làm được thì em sẽ bớt làm phiền chị Hy chứ.”Không cần biết Joey nói thật hay giả, nhưng những câu đó làm mát lòng người nghe lắm.
Joey giỏi đối nhân xử thế hơn Mạch Đoá Nhi Đoá Nhi thuộc về kiểu người một lần ngậm đắng nuốt cay là cả thế giới có lỗi với cô Thư và Joey bận đến tối muộn mới về, mới về nhà đã thấy Mạch Đoá Nhi ngồi ôm chân trên ghế rớt nước Thư chau mày, sao thế này?Mạch Đoá Nhi trong cốt truyện tắm trong mật ngọt, còn Mạch Đoá Nhi của thực tại đang tắm trong nước mắt đau khổ.
Mạch Đoá Nhi hiện đang đúng chuẩn là một bãi phải cái gì cũng cần rớt nước đái mèo đâu, thế nhưng cái gì cô ta cũng khóc được.
Thú thật là Ninh Thư ghét nhất cái chuyện động cái là khóc, khóc thì được cái gì đâu?Ninh Thư đã sống ở một số thế giới nhưng chưa bao giờ khóc cả, dù là giả vờ để người ta thương mình cũng lúc Ninh Thư cũng nghi mình không phải con gái lắm, chắc là hơn mười năm trị liệu bằng hoá chất đã làm cô mạnh mẽ hơn Thư hỏi Mạch Đoá Nhi: “Sao thế em, sao lại khóc thế này?”Mạch Đoá Nhi ngẩng mặt từ hai gối lên, cô ta vẫn chưa tẩy trang, nước mắt chảy kẻ mắt của cô ta xuống thành những vệt đen trên mặt, trông nhếch nhác thật Đoá Nhi hoảng sợ, gọi Ninh Thư: “Em sợ quá chị Hy ơi, em sợ lắm.”“Xảy ra chuyện gì thế?” Ninh Thư chỉ hỏi vậy và bảo Joey đi lấy nước để rửa mặt cho Mạch Đoá Đoá Nhi vòng tay ôm lấy mình như thể lạnh lắm, môi cô ta cũng đang run Thư chau mày, chẳng lẽ Mạch Đoá Nhi gặp chuyện gì? Hay có quan hệ với nam chính rồi?Ninh Thư cố nhẫn nhịn xúc động tò mò và hỏi: “Kể chị Hy nghe chuyện gì được không em? Em cứ khóc lóc vậy không giải quyết được gì đâu.” Không hiểu sao cô cứ thấy dáng vẻ khóc lóc của Mạch Đoá Nhi là lại muốn đánh cho cô ta một trận nhớ đời và bắt cô ta kể Thư nghi mình mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế rồi đấy.“Em sợ lắm chị Hy, em không muốn đi đóng phim nữa đâu.” Mạch Đoá Nhi cắn chặt môi, “Em không muốn đi đâu.”Ninh Thư hỏi thăm dịu dàng: “Tại sao chứ, chị được biết nguyên nhân không? Cái gì cũng cần lý do mà, khó khăn lắm em mới quyết định diễn vai này, sao lại không muốn diễn nữa chứ?”Mạch Đoá Nhi càng cắn chặt môi hơn, mặt cắt không còn giọt máu, mệt mỏi hoảng hốt ra mặt.“Ông đạo diễn định cưỡng hiếp em.” Mạch Đoá Nhi nói rồi bật khóc, vừa khóc vừa bảo: “Đạo diễn bảo muốn bàn cách diễn với em, rồi...!rồi ông ta đưa em đến một căn phòng và đè em xuống.”Nghe Mạch Đoá Nhi nói ngấp ngứ và cuối cùng Ninh Thư cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Tức là đạo diễn muốn chơi luật rừng với Mạch Đoá Nhi đây mà.
Ninh Thư khá quan tâm kết quả nên hỏi vội: “Em có sao không, ông ta có làm gì được không?”Mạch Đoá Nhi khóc lóc bảo: “Không có, em trốn được.”Thấy Mạch Đoá Nhi cứ khóc mãi khóc mãi làm Ninh Thư lộn ruột, đừng khóc nữa được không, nhìn thôi đã phiền rồi.“Không sao là tốt rồi.” Ninh Thư tỏ vẻ thở phào, hỏi tiếp: “Đạo diễn không bắt được chứ?”Mạch Đoá Nhi kể: “Đuổi được nhưng lại bị Mạc Tước Phong bắt gặp, không biết sao mà Mạc Tước Phong lại giải quyết giúp em nữa.”Ninh Thư: ...Nam nữ chính đã cùng xuất hiện Đoá Nhi khóc và bảo: “Chị Hy ơi, đạo diễn sẽ không cho em đóng phim nữa, em sẽ không được diễn vai này nữa, mà giờ em thấy đạo diễn là buồn nôn.”Mạch Đoá Nhi khóc như thể trời sắp sụp, khóc như thể đã mất trinh rồi ấy.
Dù vậy, lúc Mạch Đoá Nhi và Mạc Tước Phong nên duyên trong một đêm sương ở cốt truyện, cũng không thấy Mạch Đoá Nhi sắp chết đến nơi thế này đâu chi là có chơi luật rừng cũng phải xem đối tượng, Mạc Tước Phong đẹp trai lại còn ngầu lòi, trong khi đạo diễn xấu xí, đầu to bụng phế ấy Thư chắc chắn: “Đạo diễn vẫn sẽ để em diễn hết bộ này, em yên tâm đi.”Mạch Đoá Nhi ngạc nhiên vô cùng: “Tại sao chứ?”Ninh Thư vừa cười vừa trả lời: “Bởi vì người giúp em là Mạc Tước Phong, là thái tử của showbiz Giang Thành.
Một câu nói của anh ta là làm bất cứ nghệ sĩ nào mới bước vào nghề đều phất lên hết.”.