Chuyển ngữ: Wanhoo[Tùy Thanh Phong] thấy lúc nào Ninh Thư cũng đổ cái tội danh đàn ông lừa tình phụ nữ lên đầu mình, đã thế còn nói ngay trước mặt [Meo Meo Lạc Đường] thì tức tối vô mẹ nó chứ anh ngứa tay lắm rồi, anh muốn giết quách cái con điên này lắm rồi.“Mày bảo tao im là tao phải im à, làm đếch gì tao phải nghe lời mày.” Ninh Thư khinh khỉnh, “Đánh tao đi đánh tao đi, có đánh chết tao vẫn cứ nói đấy.”[Meo Meo Lạc Đường] bĩu môi hừ lạnh ngoảnh đi nơi khác không màng [Tùy Thanh Phong] nữa.[Tùy Thanh Phong] hít sâu, chẳng hay kiếp trước mình tạo nghiệt gì mà kiếp này lại gặp cái con thần kinh thế này, đã vậy còn là một cái con thần kinh giỏi hoang tưởng chứ.[Tùy Thanh Phong] thấy cô bé giận thì càng cay Ninh Thư hơn, anh siết chặt chuôi kiếm trong tay và tung chiêu lớn với Ninh Thư, chỉ muốn biến Ninh Thư thành cát Thư cười phớ lớ bật nhảy sang chỗ khác, đồng tay phẩy ngón tay, ngọn cỏ dưới chân [Tùy Thanh Phong] biến thành dây leo quấn lấy chân [Tùy Thanh Phong].[Tùy Thanh Phong] bị dây leo quấn chân không động đậy được thì vung kiếm chém dây leo, ngặt nỗi anh mới chém đứt một dây thì lại có dây khác cuốn lấy.[Tùy Thanh Phong] điên tiết, vậy nhưng chỉ cần anh động đậy nhẹ cái là lại mọc thêm dây leo khác quấn lấy khiến [Tùy Thanh Phong] phiền muốn Thư nhe nhởn với [Tùy Thanh Phong]: “Đây là thú cưng của tao đấy, mày sẽ bị nó cuốn chặt.”Ngọn cỏ này đã bị cô sửa mã code trở thành cỏ dị dạng mà cũng rất mạnh, nó tự đẻ được con để quấn lấy, lợi hại lắm cùng [Tùy Thanh Phong] bị dây leo quấn chặt lấy, không cử động Thư cầm đại đao, vừa tiến lại gần [Tùy Thanh Phong] vừa chém lia nhát đao chém rớt cấp [Tùy Thanh Phong].[Meo Meo Lạc Đường] thấy [Tùy Thanh Phong] bị trói, không thoát được khỏi dây leo thì lo lắng bảo [Băng Thanh Ngọc Khiết]: “Băng Băng, cậu mau cứu bang chủ đi.”[Băng Thanh Ngọc Khiết] buồn rầu, nói: “Tớ không đánh lại cô ta, tớ qua có giúp được gì đâu.”“Thế…” [Meo Meo Lạc Đường] cuống đến đỏ ỏn con mắt, “Phải làm sao đây phải làm sao đây.”[Meo Meo Lạc Đường] thấy nick [Bổn Cung Lại Đến Rồi] áp sát bang chủ như ác quỷ đang cận kề thì lấy hơi định chạy qua cứu [Tùy Thanh Phong].[Bổn Cung Lại Đến Rồi] vô lý quá, cô không thể trơ mắt nhìn [Tùy Thanh Phong] bị bắt nạt như vậy.[Băng Thanh Ngọc Khiết] thấy [Meo Meo Lạc Đường] định làm anh hùng thì giữ cô bạn lại: “Cậu làm gì thế, cậu qua có được tích sự gì đâu.
Level chúng ta đã thấp rồi, lỡ cậu làm cô ta tức điên lên rồi cả chúng ta đều bị đánh cho tụt cấp thì làm sao bây giờ.”“Nhưng mà tớ không thể cứ đứng đây nhìn bang chủ như vậy.” [Meo Meo Lạc Đường] thấy [Tùy Thanh Phong] liên tục chém dây leo, con rồng xông ra khỏi kiếm mà những sợi dây đó cứ như thể là vô hạn, cứ chém đứt lại mọc ra dây mới.[Băng Thanh Ngọc Khiết] bảo: “Tớ đã gọi người trong bang, họ đang đến đây rồi, chúng ta đợi họ đi.”“Nhưng mà…” [Meo Meo Lạc Đường] nhìn [Tùy Thanh Phong] không rời.“Thôi đi, cậu có xông lên cũng không giúp được bang chủ đâu.” [Băng Thanh Ngọc Khiết] khá mất kiên nhẫn, nhưng [Meo Meo Lạc Đường] vẫn không hiểu vấn đề, cô xin lỗi [Băng Thanh Ngọc Khiết]: “Xin lỗi Băng Băng.”Nói rồi [Meo Meo Lạc Đường] chạy vọt đến giang hai tay chắn trước mặt Ninh Thư, không cho Ninh Thư lại gần [Tùy Thanh Phong].Ninh Thư: …Ninh Thư thấy [Meo Meo Lạc Đường] kiên cường bất khuất chắn trước mặt mình mà đến câm nín, không biết nói gì luôn.
Cô cảm thấy mình đúng thật là cái đồ khốn nạn, hờ hờ…Tùy Thanh Phong nhìn thấy hành động của [Meo Meo Lạc Đường] thì cảm xúc đánh úp trái tim.
Cái con bé này ngốc thật, đây chỉ là trò chơi, đâu phải bị giết cô bé ngây ngô xông ra đánh nhau này, trái tim Tùy Thanh Phong nảy nở mầm mống bao bọc lấy trái tim anh.[Tùy Thanh Phong] bảo [Meo Meo Lạc Đường], “Cái cô ngốc này, qua bên kia đi, ở đây không có việc của em.” Cấp cô bé này rất thấp, lại còn là Dược sư không khả năng chiến đấu, chắn trước mặt được việc gì đâu trong nhất là game này cảm nhận độ đau, nếu [Bổn Cung Lại Đến Rồi] ra tay với [Meo Meo Lạc Đường], vậy [Meo Meo Lạc Đường] sẽ đau lắm, và cơn đau đó là thật.[Meo Meo Lạc Đường] nói với lại với Tùy Thanh Phong: “Em sẽ không để chị ấy làm hại anh đâu.”Ninh Thư: …Ồ, giờ cô đã là cái đồ khốn nạn chia cắt đôi uyên ương à? Há há…“Chị ơi, [Tùy Thanh Phong] không lừa tình ai hết, chắc chắn chị hiểu nhầm gì đó rồi.
Chị có thể bình tĩnh nói chuyện mà, mới gặp đã đánh nhau thế này không phải cách giải quyết hay.
Chị có thể thả bang chủ ra được không?” [Meo Meo Lạc Đường] khuyên Ninh Thư: ….Nữ chính lương thiện như vậy thì cô phải làm sao đây?Đi hướng nào cũng thấy mình là một cái con khốn nạn thế này?Ninh Thư điều khiển một dây leo quấn [Meo Meo Lạc Đường] sang bên chứ không đánh tụt cấp cô ta.[Meo Meo Lạc Đường] bị dây leo lôi sang một bên hoảng sợ hét toáng lên.
[Tùy Thanh Phong] thấy vậy thì mặc kệ dây leo đang bủa vây lấy mình để chém đứt dây leo đang quấn cổ chân [Meo Meo Lạc Đường].
Do vậy nên bản thân [Tùy Thanh Phong] bị dây leo quấn nhiều hơn, tay chân đều bị bó lại cả.
[Meo Meo Lạc Đường] bị lôi đi còn [Tùy Thanh Phong] đã mất hết khả năng chiến đấu.“Qua một bên đi.” [Tùy Thanh Phong] quát [Meo Meo Lạc Đường], nom mặt dữ dằn lắm.[Meo Meo Lạc Đường] bật khóc, cô tủi thân lắm, cô muốn cứu anh ấy vậy mà bang chủ lại nạt nộ cô như vậy.
Nhưng rồi cô thấy [Tùy Thanh Phong] đã bị trói gô hoàn toàn thì [Meo Meo Lạc Đường] lại tức ngực, cô cũng không biết sao trái tim lại nhói đau cảm thấy thật khó chịu, vậy nên đã trút nỗi bực dọc này xuống Ninh Thư, cô mắng Ninh Thư: “Chị đúng là cái đồ độc ác.”“Chị độc ác, chị ngạo mạn đấy thì sao.” Ninh Thư lườm [Meo Meo Lạc Đường] rồi đi thẳng đến chỗ [Tùy Thanh Phong], cô cười khẩy, “Để xem ai về Tân Thủ Thôn trước nhé.”Ninh Thư cầm đại đao bổ từng nhát một vào người [Tùy Thanh Phong], [Tùy Thanh Phong] đau đến tái mặt, mới một chốc mà [Tùy Thanh Phong] đã bị Ninh Thư giết mất hai Thư chém tới chém lui thích chí vô cùng, [Tùy Thanh Phong] càng thêm đay nghiến và hận thù Ninh Thư hơn..