Chuyển ngữ: WanhooAn Hữu biết cứ như thế mãi rồi một ngày nào đó Minh Châu sẽ trách ông.
Ông yêu Minh Châu, muốn cho Minh Châu những điều tốt đẹp nhất, nhưng mà cơ thể ông có vấn đề rồi, ngày trước không hề như Hữu khám rất nhiều đại phu, cũng uống rất nhiều thuốc nhưng chẳng được.
Ông có uống thuốc của đại phu nổi tiếng đến thành ấm thuốc di động đi nữa cũng không cải thiện được vấn Thư chỉ đứng im nhìn An Hữu uống hết bát thuốc này đến bát thuốc khác, uống còn đều hơn ngày ba bữa cơm đến mặt mũi tái xanh, xấu xí muốn mặt Ninh Thư cười hiền dịu, trong lòng lại chống nạnh cười hả biệt là cười khẩy khi thấy hiện giờ An Hữu rất hay ngủ trong thư phòng, mặc cho Minh Châu giận Hữu đã không có cách nào để yêu cô ta đến chết đi sống lại, không thể khiến Minh Châu sống không bằng chết nữa Thư rất muốn vươn vai bày tỏ sự sung sướng của mình, nhưng cân nhắc hình tượng hiền thục nên bỏ dù An Hữu đánh nhanh thắng nhanh nhưng Minh Châu vẫn có thai.
Bản thân cô ta không cả biết mình có thai, đang ăn cơm thì nôn thốc nôn tháo, sau đại phu khám cho mới bảo có thai hai tháng dù cụ bà không ưa Minh Châu nhưng dù gì trong bụng cô ta cũng là cháu mình, đông con đông cháu là chuyện vui mà.
Bà đã tự lấy tiền để dành của mình để mua khá nhiều đồ bổ về cho Minh Châu bồi bổ cơ dáng vẻ yếu ớt của Minh Châu là cụ bà bắt đầu lo lắng, mong đứa bé này sinh được trót Hữu biết người mình yêu có thai thì phấn khởi lắm, còn vui hơn cả lần đầu làm cha.
Ông ta bế Minh Châu xoay mấy vòng làm cụ bà sợ hãi vội bảo ông ta đặt người Linh Vân biết Minh Châu mang thai thì cụt hứng.
An Linh Vân không còn đơn thuần như ngày trước, sự có mặt của đứa bé đã khiến An Linh Vân nghĩ rất nhiều.
Chuyện đầu tiên mà cô nghĩ đến đó là đứa bé đó sẽ uy hiếp địa vị của cô và ca là con vợ bé nhưng vẫn có quyền kế thừa phủ tướng quân.
Con gái thì may chứ mà là con trai thì uy hiếp ca ca phụ thân vui như thế, An Linh Vân lo lắm, sợ rằng An Hữu sẽ bênh chằm chằm đệ đệ hay muội muội mẫu thân không lo, An Linh Vân đến phải hỏi: “Mẹ, mẹ không lo ạ?”“Lo gì, có gì đáng lo đâu.” Ninh Thư khá bất ngờ khi Minh Châu có chửa đấy, Minh Châu trong cốt truyện không có chửa ra đứa trẻ này không có mâu thuẫn với An Du và An Linh Vân, vậy nên Ninh Thư cũng không muốn bận tâm đến Linh Vân giậm chân, im lặng nhưng đôi mắt đã loé lên và cũng trăn trở.
Thấy cô như vậy, Ninh Thư bảo: “Linh Vân, đó là em của con, kém nhau rất nhiều tuổi.
Có một số việc không được làm, biết không?”Nhìn thấy dáng vẻ do dự của An Linh Vân là Ninh Thư biết cô nhỏ rất để ý đứa trẻ giác không phải em cùng mẹ thật lạ, An Linh Vân nghe Ninh Thư nói thế thì thở phào, thưa: “Con biết rồi.”Xét về bản chất thì An Linh Vân vẫn lương tranh giành thứ mình cần đấy, nhưng điều kiện tiên quyết là không tổn thương người Châu có thai khiến An Hữu vui cực kỳ.
Vui bởi có con, quan trọng hơn là bởi một thời gian dài tới không cần ân ái với Minh Châu.
Thú thật là hiện giờ An Hữu sợ phải ngủ với Minh Châu, sợ nhìn thấy đôi mắt thất vọng của nàng Hữu tính là nhân lúc Minh Châu có chửa ông sẽ bồi bổ cơ thể, và sau rồi sẽ tặng Minh Châu một bản thân Châu chửa nên có vẻ yếu hơn trước.
Bụng dạ yếu, ăn gì nôn đó, lúc nào cũng đấm An Hữu, An Hữu luôn cười, ăn mệt để Minh Châu đấm làm Minh Châu vừa ngọt ngào vừa đau Thư mặc xác hai người họ, cô gọi An Du ở Lợi Châu rằng có hôn sự cho nó, bảo nó về gặp Du kích động chạy về, lại bắt gặp cha mình đang dìu Minh Châu Quận chúa, mà Minh Châu Quận chúa lại đang đỡ bụng trong vườn Du đần mặt, không hiểu tình hình hiện giờ, tại sao cha lại thân mật với Minh Châu Quận chúa thế?Hừm, ai đó nói cho cậu biết đã xảy ra chuyện gì được không?Cụ bà thấy thằng cháu bao ngày không gặp, mà phủ tướng quân đã xảy ra nhiều chuyện thế thì bật Du đã thay đổi rất nhiều, đen đi này, mà mặt còn có vết sẹo mờ, cường tráng hơn trước đây nhiều, nom sáng sủa hơn là đã thay đổi rất An Du thắc mắc nhất đó là An Hữu và Minh Châu Quận chúa, đã thế mình về mà cha còn không qua hỏi han câu nào Du hỏi muội muội chuyện của cha với Minh Châu Quận Linh Vân đang ghét Minh Châu Quận chúa cùng cực, nghe ca ca vẫn còn gọi ả thiếp hèn hạ kia là quận chúa thì hứ khinh miệt: “Giờ cô ta chỉ là một tiểu thiếp thôi, không còn là quận chúa gì đó nữa đâu.”Sau rồi An Linh Vân kể chuyện bỏ nhà theo trai lên chiến trường, rồi chuyện xảy ra với An Hữu và hiện Minh Châu đã có thai hai tháng cho ca ca Du nghe xong thì ngẩn người, cô gái trong sáng thánh thiện ngày nào bỗng nhiên biến mất, chớp mắt trở thành tiểu thiếp của cha và còn sắp đẻ con Du mím môi, thở dài trong lòng.
Chẳng hiểu dũng cảm ở đâu ra mà xông lên chiến trường nữa.
Giả sử chạy đến quân đội Lợi Châu, vậy thì chắc chắn sẽ bị đám lính già bắt về doanh trại trở thành quân kỹ Du đã nếm đủ khổ cực khi ở quân đội Lợi Châu, nơi đó không có lý lẽ, không có đúng sai, chỉ có lai lịch và nắm cậu đến đã không phục, đang tranh cãi thì bị người ta đấm cho, sau rồi mọi người đổ xô đến đánh đấm cậu.
Vết thương trên mặt cũng bị đao khứa mà nữa thì nhát đao đã lấy cái mạng cậu, khi ấy cậu còn nhìn thấy khuôn mặt của Minh Châu, vậy mà chẳng ngờ lại thành ra thế Du cảm thấy thật hoang Thư gọi An Du qua, bảo: “Mẹ và bà con đã chọn một cô gái cho con, bảo con về qua thăm hỏi chút.”An Du nhìn mẫu thân, mẫu thân bình tĩnh, không đau khổ, thậm chí còn đứng lên chống đỡ khi phủ tướng quân nguy nan.“Mẹ và bà cứ quyết đi.” An Du hơi hào hứng, “Có được một cô gái lo toan việc nhà như mẹ là được.”Ninh Thư thấy An Du như vậy thì hỏi thẳng: “Con còn vấn vương Minh Châu à?”.