Anh ấy nói, tình yêu của anh chỉ có một, hoặc là không trả giá, một khi đã trả giá đó chính là toàn bộ, thế nhưng người kia, anh muốn không nổi.
—-
Ninh Thư không nghĩ tới địa điểm mà bọn họ tụ họp là ngay con phố phía sau tập đoàn Thiên Dương, nằm trong mảnh đất phồn hoa nhất trong trung tâm thành phố, ban ngày tuy rằng quạnh quẽ, thế nhưng tới buổi tối, quán bar tên Lan Quế Phường này lại trở thành một quang cảnh độc đáo và mê hoặc lòng người nhất thành phố này.
“Đây là chỗ nhân viên Thiên Dương chúng tôi hay hội họp.” Trương Hiểu đậu xe xong, bèn đi tới cạnh cậu cười nói.
Ninh Thư nhìn quán bar được trang hoàng một cách tao nhã trước mặt mình, đối với chỗ này lại có thêm một ký ức mới.
Cậu chưa từng đi quán bar, nghe người khác nói tới, đại khái cũng có thể liên tưởng tới những khung cảnh xa hoa trụy lạc, đèn màu rực rỡ vân vân… Ấy vậy mà quán bar tên Hắc Lan này, từ kết cấu đến trang trí khắp nơi đều lộ rõ sự tao nhã và điệu thấp, chợt nhìn qua càng giống một nhà hàng kiểu Âu hơn.
Từ cửa tiệm bước vào, một nơi tương tự như lối vào hé ra một bức tranh lớn, trong tranh là người phụ nữ khỏa thân, càng lạ là cái mà mọi người nhìn đầu tiên không phải là cơ thể mà là gương mặt mỉm cười của cô ấy, không phải một gương mặt đẹp tuyệt trần, nhưng sự bất khuất và bướng bỉnh ánh lên trong đôi mắt ấy lại khiến người khác không cưỡng được phải dừng chân lại ngắm nhìn.
“Cô ấy rất đẹp đúng không?” Trương Hiểu đột nhiên lên tiếng, một câu hỏi, nhưng càng giống một câu trần thuật hơn.
Ninh Thư gật đầu, “Rất đẹp.”
“Cô ấy tên Trác Lam.”
Ninh Thư kinh ngạc quay sang nhìn anh ta, “Anh biết cô ấy?”
Trên gương mặt Trương Hiểu là nụ cười ấm áp, tâm mắt vẫn luôn dừng trên bức tranh, trong mắt nồng đậm ý nghĩ sâu xa nào đó, “Biết, cũng đã nửa đời người rồi.”
Ninh Thư há miệng thở dốc, không nói gì.
“Chị Lam, hôm nay khỏe không? Em đến thăm chị.”
Từ lúc quen biết Cảnh Phong đến giờ, đây là lần đầu cậu nghe cậu ta nói được câu nghiêm túc như vậy, thế nên điều này khiến cậu không khỏi thêm vài phần tò mò với người phụ nữ trong bức tranh, nhìn bộ dáng không muốn nhiều lời của hai người họ, cũng chỉ đành giấu sự tò mò vào lòng.
“Đi thôi, bọn họ chắc chờ không nổi nữa rồi.” Trương Hiểu đột nhiên vươn tay ôm cổ Cảnh Phong, tay kia thì kéo Ninh Thư đi vào bên trong, bọn họ đi qua đại sảnh náo nhiệt vào thang máy lên lầu sáu, trên dãy hành lang trước mặt trải dài tấm thảm Ba Tư, hai bên tường ngoại trừ có các cánh cửa gỗ, còn treo các bức tranh trữ đáng giá, Ninh Thư im lặng nhìn, rất bội phục chủ của quán bar này.
Có thể trang trí cho loại nghành nghề kiểu này tới mức tao nhã vô cùng như vậy, thật sự rất ít thấy.
Ba người lại đi thêm chốc lát nữa, hai người kia mới ngừng lại, cậu cũng ngừng bước theo họ, thấy được tấm bảng phòng viết dòng chữ “BL – ”.
Không thể không nói cách âm của nơi này rất tốt, ngoài cửa là một khoảng không gian im lặng, đến khi cánh cửa trước mặt bị đẩy ra, Ninh Thư suýt nữa đã nghĩ đến mình đi nhầm phòng, trong căn phòng có thể chứa được cả trăm người, trai lẫn gái đang vui chơi la hét, quây thành một đoàn, đèn chùm thủy tinh trên trần lóe ra ánh sáng bảy màu, khiến cho mọi thứ trước mắt đều bị nhuộm đủ màu sắc. Cậu đứng ngay cửa, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc váy ngắn đang ngồi trên người một người đàn ông, trực tiếp uổng cả chai XO trong tay mình. Khi cửa bị đẩy ra, sự náo nhiệt trong phòng nháy mắt đột nhiên ngừng lại, mấy chục tầm mắt thẳng tắp phóng lại đây, cậu theo bản năng tính tránh đi thì bị Trương Hiểu giữ chặt lấy rồi đẩy ra phía sau anh ta.
“Fuck! Trương Hiểu, cậu tới trễ, phạt rượu!”
“Không phải Cảnh Phong đây sao? Lại đây chị hôn cái nào!”
“Ê, tôi nói Trương Hiểu, đằng sau cậu là ai đấy? Còn giấu không cho tụi này nhìn à?”
Người thì câu này người câu khác không ai để yên cho ai, tâm trạng vất vả hồi phục lại của Ninh Thư lại theo đó mạnh mẽ dâng lên, chuyện sinh nhật của nhân viên trong Thiên Dương sẽ không phải là giả chứ? Nhìn mấy người trước mặt này rõ ràng là lưu manh mới đúng.
“Trương Hiểu, không phải nói dẫn bạn tới đây sao? Chẳng lẽ là cậu nhóc không dám ra gặp người khác sau lưng cậu?” Một giọng nữ trong trẻo đột ngột vang lên, đè ép hết thảy mọi thanh âm khác. Ninh Thư nghiêng người, nhận ra đó là cô gái ngồi trên người gã đàn ông trút rượu khi nãy, cô ta mặc một chiếc áo cổ cao không tay, bên dưới là váy ngắn da báo, dáng người tuyệt vời được phơi bày một cách hoàn toàn, cậu nhìn cô ta, ngay cái nhìn đầu tiền đã đoán được cô gái này là người không dễ chọc.bg-ssp-{height:px}
Trương Hiểu dường như cũng khá e ngại người phụ nữ này, vội cười: “Chị Liễu, nào có như vậy, đây là Ninh Thư, học sinh cấp ba.” Trương Hiểu nói xong bèn lôi Ninh Thư từ phía sau lên trước, sau đó nói nhỏ bên tai cậu: “Đây là Liễu Nhan, trưởng phòng bộ phận PR của Thiên Dương, nếu không cần thiết, đừng trêu chọc cô ta.”
Ninh Thư im lặng nghe, sau đó nhìn mọi người trong phòng, cất tiếng chào hỏi: “Chào mọi người, em tên Ninh Thư.”
Cậu ăn mặc không có chỗ nào hơn người, điều kiện gia đình cũng khiến cậu không thể ăn mặc sao cho thu hút ánh mắt của người khác, giờ phút này dưới ngọn đèn bảy màu kia, gương mặt thanh thú ấy lại khiến cho tất cả mọi người phải có một phen ngạc nhiên, cậu thiếu niên xuất hiện đột ngột này, vẻ mặt và giọng nói đều bình tĩnh, khiến cho những người đã ra xã hội trong đây đều phải âm thầm cảm thán đôi chút, quả là “nhân ngoại hữu nhân” a.
Liễu Nhiên híp mắt, nhìn về phía cậu thiếu niên đang bình tĩnh giới thiệu mình, một câu ngắn thôi, vừa giới thiệu bản thân, lại khiến người ta khắc sâu cái tên này, vốn cô nghĩ rằng trên đời này sẽ không còn người nào có bộ dạng đẹp hơn Cảnh Phong, ít nhất ở chốn thành thị này thì không, kết quả, vậy mà ngay đêm nay lại bị cô bắt gặp rồi.
Cảnh Phong hoàn toàn không thể đánh đồng với cậu thiếu niên tên Ninh Thư này, chỉ việc từ khí chất bình thản trên người đối phương thôi đã là thứ mà Cảnh Phong không thể so được rồi.
“Nào nào nào, Ninh Thư, lại đây ngôi kế chị.”
Có người cười kêu lên, chất giọng tựa như say rượu khiến tất cả mọi người đều bật cười, Ninh Thư cong khóe miệng, cũng lộ ra một nụ cười.
Trương Hiểu kéo Ninh Thư đến ngồi xuống sô-pha, đoạn bưng ly rượu đến nơi khác tìm người đẹp bắt chuyện, mà Cảnh Phong thì từ lâu đã lọt hẳn vào ổ mỹ nhân không cách nào thoát ra được, Ninh Thư ngồi đoan chính trên sô-pha, giữa đám người trai tài gái đẹp này đặc biệt có vẻ không hợp.
“Trương Hiểu là vào lúc nào quen biết cậu vậy?” Tiếng nói vang lên bên tai khiến Ninh Thư nghiêng mắt nhìn sang Liễu Nhan không biết đã dịch sát vào cạnh mình từ lúc nào.
Cậu nhìn gương mặt xinh đẹp mang theo nụ cười tươi của chị ấy, nhẹ giọng: “Bởi vì một chuyện nhỏ, nên quen biết.”
Liễu Nhan nhướn mi, “Ồ? Là chuyện gì vậy?
“Chỉ là việc nhỏ mà thôi.”
Liễu Nhan cười cười, đôi môi hồng nhạt dưới ánh đèn càng phát ra nét rạng ngời, “Trương Hiểu rất ít khi mang bạn bè đến mấy buổi hẹn riêng tư như thế này.”
Ninh Thư nhíu mày, “Anh ta nói đây chỉ là tiệc sinh nhật.”
Liễu Nhan khẽ gợn khóe môi, đôi mắt cong thành vầng trăng tuyệt đẹp, hai hàng mi tựa như cánh bướm nhảy múa, “Nói là tiệc sinh nhật cũng không giả, chỉ là nhân vật chính của hôm nay không tới mà thôi.”
Ninh Thư lúc này mới thở ra một hơi nhẹ, gật gật đầu.
Nếu Trương Hiểu với Cảnh Phong bắt tay nhau lừa cậu cũng chẳng có gì, chỉ là từ đáy lòng, cậu không muốn một kết quả như vậy, cậu và hai người đó mặc dù không thân thiết gì nhiều, chỉ là vì mối quan hệ của họ với Lý Nghiêm Hi khiến cậu không tự chủ được muốn tin tưởng họ, hiện giờ Liễu Nhan chứng thực lời Trương Hiểu nói không phải giả, tảng đá trong lòng cậu rốt cục cũng rơi xuống đất, người cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.
Liễu Nhan ngồi bên cạnh nhìn vậy, lộ ra một nụ cười xinh đẹp, “Cậu là học sinh của trung học Kỷ Phong nhỉ?”
Ninh Thư hơi sửng sốt, vẫn thành thật gật đầu, Liễu Nhan thấy, ý cười trên mặt càng thêm đậm, môi đỏ mọng hơi nhếch, “Giám đốc tụi chị dạo gần đây hình như cũng thường xuyên tới trường các cậu thì phải, cậu quen biết anh ấy chứ?”
Lời cô ấy nói thoạt nghe bình thường đến không thể bình thường hơn, ấy vậy cậu lại nghe ra vài luồng hương vị không bình thường trong đó, bèn quay đầu lại nhìn Liễu Nhan, “Người chị nói là Lý Nghiêm Hi đúng không?”
“Đúng, giám đốc tụi chị ngoài anh ấy ra không còn ai khác.” Liễu Nhan cười cười nhìn cậu, thanh âm nhẹ nhàng lại thoải mái.
Ninh Thư khựng lại đôi chút, lập tức đáp lời: “Em có gặp qua Lý tiên sinh vài lần trong trường.”