Vui thích chưa bao giờ là hạnh phúc chân thật, mà là bức tường thành do tịch mịch xây nên.
—-
“Lấy khăn mặt lau trước đi, cẩn thận kẻo cảm lạnh.” Đưa khăn mặt trong tay cho cậu thiếu niên bên cạnh mình, tiếng người đàn ông ấy dịu dàng như nước.
Ninh Thư chậm chạp nhận lấy, phủ khăn lên đầu mình, chóp mũi trong nháy mắt tràn ngập mùi hương của Lý Nghiêm Hi, vừa quen thuộc lại cũng vừa xa lạ.
Không khí thoắt chốc lần nữa trở nên kì lạ, Ninh Thư mân môi, khi có khi không lau tóc, tầm mắt bị khăn che chỉ có thể dừng lại trên đầu gối, đột nhiên tay bị người cầm lấy, khăn trên đầu cũng theo đó trượt xuống, cậu nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đang nhìn tay cậu, vẻ mặt không được tốt, “Tay bị sao vậy?”
Lia mắt theo cái nhìn của Lý Nghiêm Hi, cậu cười rút tay về, “Không có gì, chỉ là lúc dọn đồ không cẩn thận bị xước thôi.”
Đối phương không cho cậu thêm nhiều cơ hội, lần nữa cầm lấy tay cậu, lần này dùng sức mạnh đến nỗi cậu không thể giãy ra được nữa, anh nhìn cậu, sau đó cúi đầu nhìn bàn tay trong lòng tay mình, ngón tay Ninh Thư rất đẹp, móng tay mượt mà, từng ngón thon dài xinh xắn, chỉ có lòng tay là có vết chai do nhiều năm làm việc để lại, hiện giờ trên đôi tay ấy giăng kín những vết sẹo nhợt nhạt, tuy rằng màu sẹo không đỏ, nhưng số lượng rất nhiều, thoạt nhìn khiến lòng người phát hoảng.
Lý Nghiêm Hi nhẹ nhàng đặt tay cậu lên đùi, nghiêng người từ hộc xe cầm ra một cái hộp nhỏ.
Bên trong hộp bày đủ loại thiết bị cấp cứu đủ mọi màu sắc, hình dạng. Anh cầm ra một chai thuốc bôi và băng cá nhân, nói với cậu: “Lúc bôi thuốc sẽ hơi đau, em chịu đựng một chút.”
“Mấy loại vết thương này không cần bôi thuốc cũng hết thôi mà.” Cậu vừa nói vừa rụt tay về, lại lần nữa bị đối phương ghìm lại, không động đậy được.
“Đừng nhúc nhích!”
Giọng nói của anh hình như trở nên sắc bén hơn, cậu ngẩn người, bên tai vẫn còn cảm giác được luồng gió mạnh do ba chữ này mang lại, cậu quả thật không nhúc nhích nữa, anh dường như cũng đã nhận ra ngữ khí vừa rồi của mình, dịu đi sắc mặt, nhẹ giọng nói với cậu: “Những vết thương này dù là bỏ mặc nó cũng sẽ lành, nhưng sẽ mất rất nhiều thời gian, hai tay em còn phải cầm bút học, em cũng không muốn bị mấy vết thương nhỏ này làm ảnh hưởng đến quá trình ôn tập chứ?”
Ninh Thư nghĩ nghĩ, rốt cục gật đầu, “Cám ơn anh.”
Nghe vậy, Lý Nghiêm Hi khẽ cong môi nở nụ cười, “Không có gì.”
Đêm thu se lạnh, trong không gian im lặng, mang máng có thể nghe được tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ xe, cậu nửa nằm trên lưng ghế, ánh mắt dừng trên ngón tay của mình. Đôi tay này đã từng theo cậu qua vô số mùa đông, chúng nó vì cậu mà trả giá toàn bộ, cuối cùng theo cậu xuống mồ, cậu mới lần đầu tiên chân chính nghĩ cho nó, đột nhiên cảm thấy thật khổ sở.
“Sao vậy?” Dường như cảm giác được tâm trạng của người đối diện, người đàn ông vốn đang cúi đầu bôi thuốc cho cậu đột ngột ngẩng đầu lên hỏi.
Cậu lắc đầu, cười đáp: “Lần trước rất xin lỗi anh.”
Lý Nghiêm Hi nhìn cậu, đôi mắt đen thăm thẳm nảy lên ngọn lửa nhỏ, “Vì sao lại xin lỗi?”
Có lẽ là vì ánh nhìn của đối phương quá mức mãnh liệt, cậu thế nhưng không có cách nào nhìn thẳng vào, đành phải quay đầu đi vờ như đang nhìn nơi khác, trong giọng nói mang theo đôi chút run nhẹ, “Tôi rất vui khi quen biết anh, sự xuất hiện của anh không quấy rầy gì đến tôi cả đâu.”
Cậu vẫn như cũ không quay đầu lại, có lẽ vì quá hồi hộp nên ngay cả hai bên tai cũng đỏ ửng lên, anh dù bận vẫn thong thả nhìn cậu, hỏi: “Tại sao ngày đó lại không trả lời tôi?”bg-ssp-{height:px}
“Tôi…” Vấn đề này quả thật là hơi khó trả lời, sao cậu có thể nói cho anh ta nghe ý nghĩ thật lòng của cậu ngày đó được, “Tôi thấy, hai từ quấy rầy này dùng cho tôi có vẻ đúng hơn.”
Anh nhìn cậu, ngón tay thon dài đột ngột xoa nhẹ mái tóc đen trên đỉnh đầu cậu, thanh âm dịu dàng như chiếc lông chim êm ái mê hoặc lòng người, “Thật là khờ.” (:”>)
Ninh Thư nghe rồi cũng không phản bác lại, cậu đúng là một đứa ngốc, rõ ràng cũng đã ba mươi rồi, rõ ràng đã trải qua hết thảy những khổ đau của thế gian này, lại vẫn như cũ không trốn thoát được bóng má của tâm lí, một loại cảm xúc mang tên tự ti vẫn gắt gao quấy rối cậu, cha nói rằng bọn họ không phải người cùng một thế giới, quả thật như thế, nhưng mà cậu lại muốn đứng bên cạnh người đàn ông này, muốn cùng anh ở cùng môt chỗ, cho dù chỉ là bạn bè thôi cũng không sao cả.
“Xong rồi.”
Cậu nhìn tay mình, trên đó được dán lên vài miếng băng cá nhân, trên mặt băng in hình vài nhân vật hoạt hình rất đáng yêu, dán trên tay một cậu con trai đã lớn thoạt nhìn không hợp cho lắm, cậu giật giật hai tay, cười hỏi: “Mấy miếng dán OK này hẳn là không phải anh mua nhỉ?”
Lý Nghiêm Hi cười, bảo: “Một nữ sinh mua, cô ấy cứ thích mua mấy loại đồ vật như vậy.”
Cậu cũng nở nụ cười theo, liền sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn trước cửa bar rượu Hắc Lan vẫn sáng như cũ, sáng đến suýt nữa làm đau mắt cậu, “Tay cũng dán băng xong rồi, đi thôi.” Cậu nhìn thoáng qua hai cữ Hắc Lan kia, nhẹ giọng.
Anh nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của cậu, ừ một tiếng rồi quay xe ra ngoài.
“Ôn bài thế nào rồi?” Xe đi được nửa đường, Lý Nghiêm Hi bỗng lên tiếng hỏi.
Ninh Thư ngồi thẳng dậy, “Cũng bình thường.”
“Có nắm chắc không?”
“Ừm.”
Lý Nghiêm Hi nghe vậy bật cười, “Em định thi vào trường nào?”
Ninh Thư khưng lại vài giây, rốt cuộc vẫn thành thật đáp lại: “Đại học Bắc Kinh.”
“Ồ, Bắc Đại không tệ, cố lên.”
“Cám ơn.”
Tiếp theo lại là một khoảng không trầm mặc, Ninh Thư yên lặng ngồi đó, dõi mắt nhìn những ngọn đèn đường liên tục bị bỏ lại phía sau bên ngoài khung cửa xe, người đàn ông đang lái xe bên cạnh vĩ đại và hoàn mỹ đến thế, ngay cả nói chuyện cũng mang theo loại hơi thở kiến người dễ chịu, điều này khiến cậu không tự chủ được nghĩ đến, nếu ngày nào đó của năm năm sau thật sự đến, Lý Nghiêm Hi sẽ có phản ứng như thế nào đây.
Vẫn lạnh nhạt sống tiếp hay là…
Một lần thất bại để rồi sau đó không cách nào gượng dậy được nữa?