“Canh gà cho tâm hồn” liệu có thật sự an ủi được tâm hồn hay không đây?
(Tâm linh kê thang: ý chỉ những thứ được xem như một món ăn có tác dụng bồi bổ cho tâm hồn, khiến người ta cảm thấy được thư giãn, tâm trạng trở nên tốt hơn hoặc có tác dụng cổ vũ ý chí cho người nghe. Đó có thể là những câu chuyện, những bài hát v.v..)
———-
Dõi theo bóng dáng An Nhiên cho đến khi biến mất tại cuối đường, Ninh Thư mới thu lại tầm mắt rồi xoay người vào nhà, cha vẫn còn ngồi trên ghế mây cũ, vẻ mặt trầm lặng.
Ninh Thư bước chậm tới, ngồi xuống bên cạnh ông, hai cha con chưa ai lên tiếng nói chuyện, bầu không khí nhất thời yên tĩnh không tiếng động.
“Ba với mẹ con đều rất thích thành phố này, bà ấy nói rằng thành phố này thật sạch sẽ, ngay cả không trung cũng trong vắt hơn hẳn các thành phố khác, ngôi nhà này cũng là mẹ con chọn, bà ấy nói bà ấy thích sân nhỏ trong nhà, thế nên ba mẹ đã ở lại nơi đây, một lần ở là ở suốt nửa đời người. Chỉ tiếc, ba năm trước mẹ con bà ấy bỏ đi rồi.”
Ninh Thư cúi đầu nghe cha lấy một chất giọng tang thương chầm chậm kể lại câu chuyện xưa cũ, ông nói: “Ba đã nghĩ là mình sẽ ở mãi lại chỗ này cả đời, thật đúng là không ngờ tới.” Giọng nói tiếc hận của cha vào tai cậu lại khắc cốt đến như thế, Ninh Thư ngẩng đầu lên nắm lấy bàn tay ông, “Ba.”
Ngoài tiếng kêu này, cậu thế nhưng không nói được nên lời an ủi nào khác.
Ninh Hoài Đức nắm lại tay con trai, gương mặt chợt hiện lên nét cười thỏa mãn, “Phải dọn đi thôi, nói thật thì ba cũng tiếc, nhưng mà nơi này đúng là cũ lắm rồi, cũ thì nên đổi mới.”
Có một số thứ, dù cũ thì vẫn có người coi nó như món báu vật quý giá mà yêu thương, trân trọng.
Ý cười trong đôi mắt cha yếu ớt đến như thế, tựa như thủy tinh vừa chạm vào thôi đã vỡ nát, Ninh Thư dời tầm mắt, không nói thêm gì.
“Cứ quyết định vậy đi.”
Ninh Thư quay đầu lại nhìn ông, mãi một lúc sau đó mới gật đầu.
Trong lòng cha, muốn dứt bỏ nơi này cũng phải cần tới dũng khí rất rất lớn, người mẹ đã biến mất kia, cha có lẽ vẫn còn yêu bà như trước, nếu không sao lại vẫn đau khổ trong hoài niệm như vậy, tình cảm thời trẻ mặc dù vội vàng lại mãnh liệt hơn hẳn so với mọi giai đoạn cuộc đời. Vì thế mà dù đã bao nhiêu năm trôi qua, dù cha đã già đi, thì ông vẫn cứ luôn canh giữ ở nơi này, sâu trong thâm tâm có lẽ ông vẫn mang một hi vọng rằng ngày nào đó nếu bà ấy muốn trở về, thì vẫn sẽ tìm được đường về nhà chăng?
Bóng cha dần biến mất trong tầm mắt, Ninh Thư ngồi nơi đó, cảm nhận một nỗi đau khắc khoải.
Sáng hôm sau, lúc bước ra khỏi tiệm tiện lợi mà mình đang làm thêm, Ninh Thư đã đặc biệt về nhà đổi một bộ quần áo.
Lấy một cái áo sơ mi đen từ trong ngăn tủ mặc vào, cho tới bây giờ cậu vẫn luôn thích màu trắng, vì màu trắng là màu giản đơn nhất, thoạt nhìn thuần túy nhất, quan trọng nhất là những bộ quần áo màu trắng đó đều là đồ mà xưởng giày trước kia cha làm phát cho, không cần bỏ tiền mua, thế nhưng hôm này thì khác.
Sau khi mặc xong quần áo thì cậu ra khỏi phòng, vết thương của cha cơ bản đã gần khỏi hẳn rồi, suốt hai ngày nay cứ ồn ã đòi tới làm ở tiệm ăn, đều bị cậu cản lại, tuy vết thương đã ổn nhưng vội đi làm như vậy không phải là chuyện tốt, Ninh Thư thấy hẳn là nên để cha nghỉ thêm một đoạn thời gian mới được.
Đối mặt với thái độ cứng rắn của con trai, Ninh Hoài Đức dĩ nhiên chỉ có thể buông tay đầu hàng.
“Ba.” Ninh Thư mở cửa, mở miệng gọi một tiếng.
Ninh Hoài Đức đang múc cháo nhìn thấy con trai, trên mặt lướt qua sự kinh ngạc, hỏi: “Hôm nay sao đột nhiên lại mặc đồ này?”
Ninh Thư cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, mím môi, đây là món quà mà một nữ sinh hồi cấp ba tặng cậu vào lễ Tình Nhân, tuy cậu đã từ chối, cuối cùng vẫn phải chịu thua những giọt nước mắt của cô ấy. Cô ấy nói rằng hàng năm đều chỉ thấy cậu mặc đồ trắng, nên muốn biết nếu cậu mặc màu đen vào thì sẽ trông như thế nào. Đối phương đã nói đến vậy, cậu chỉ đành bất đắc dĩ nhận lấy, về nhà rồi thì xếp nó xuống dưới đáy ngăn tủ, nếu không phải ngày đó trong lúc soạn quần áo vô tình phát hiện thì chắc có lẽ bộ quần áo này vĩnh viễn cũng sẽ không có ngày thấy được ánh mặt trời.
“Lại đây ăn sáng đi.” Ninh Hoài Đức thấy con không muốn trả lời, bèn nhẹ giọng bảo.
Ninh Thư đi tới bàn ngồi xuống, gắp bánh quẩy lên cắn một cái, “Ba, không cần vội đi làm đâu, lúc trẻ không chú ý sức khỏe cho kĩ, mốt về già sẽ chịu khổ càng nhiều.”
Ninh Hoài Đức ăn cháo, nghe vậy cười gật đầu, “Ba con tới tuổi này rồi thì còn trẻ trung gì nữa, trái lại con đấy, tối thì làm thêm ngày còn phải lên lớp, người sớm muộn gì cũng gục cho mà xem, đợi ba đi làm thì con xin nghỉ đi.”
Ninh Thư cười, “Trước đó không phải ba bảo không có tiền cho con đọc sách đó sao?”
Những lời cha nói trước kì thi vào đại học vẫn còn văng vẳng bên tai cậu.
Ninh Hoài Đức nghe xong, gương mặt già nua hơi đỏ lên, giả bộ giận dữ, “Cậu đúng là càng ngày càng có bản lĩnh nhỉ, cả ba cậu cũng dám móc mỉa.”bg-ssp-{height:px}
“Ha ha ha!”
Ninh Thư cười tới ngã trước ngã sau, đột nhiên phát hiện cha đang bình tĩnh nhìn cậu, miệng vô thức thì thào: “Con rất giống mẹ con, bà ấy là một mĩ nhân.”
Nụ cười của cậu vụt tắt, không buồn lên tiếng.
Tuy biết cha không quên được bà ấy, nhưng nhìn vẻ si mê như thế của cha vẫn làm cho cậu cảm thấy đau lòng, lúc người phụ nữ đó bỏ đi có nghĩ tới cảm giác của cha hay không? Có nghĩ tới tuổi thơ của cậu có thể vì điều này mà không còn nguyên vẹn hay không? Có nghĩ tới… trở về hay không?
Sau bữa sáng, Ninh Thư cầm mấy quyển sách cần dùng cho hôm nay đi học, Lý Phong Kình đang ngồi trên sô pha ăn bữa sáng, liếc nhìn chiếc áo sơ mi màu đen trên người cậu, cười hỏi: “Ninh Thư, trên đường tới đây có bao nhiêu người nhìn em vậy?”
Ninh Thư hiểu ý của ông lại làm bộ nghe không hiểu, “Hiệu trưởng, ngay bây giờ cần phải tới Thiên Dương báo danh sao?”
Lý Phong Kình đặt hộp đồ ăn sáng xuống bàn, rút tờ giấy ăn ra lau miệng, đáp: “Không vội, trước làm xong đề này đã.” Nói xong chỉ tờ đề trên bàn học của cậu. Ninh Thư nhìn ông, sau đó xoay người cầm lấy đề thi bắt đầu làm bài. Tới Thiên Dương thực tập vốn không phải là ý muốn của cậu, nếu không đi dĩ nhiên là tốt nhất. Hơn nữa công ty đó còn là trụ sở chính trong nước của Lý Nghiêm Hi, khẳng định là sẽ có đôi lúc chạm mặt nhau, nếu vậy lúc đó cậu với anh không phải là bạn nữa, mà sẽ là quan hệ ông chủ – nhân viên.
Nhận thức như vậy khiến cậu có chút phiền muộn, đôi mắt bất giác dõi ra phía ngoài cửa sổ, Lý Phong Kình ngồi trên sô pha nhìn cậu thiếu niên đang xuất thần đó, trên mặt hiện lên vẻ cực kì hứng thú.
Mãi đến khi cửa phòng vang lên tiếng gõ, Ninh Thư mới bỗng hoàn hồn, vừa buồn bực sự phân tâm của mình vừa lơ đãng lia mắt sang dáng xuất hiện ngay cửa, cậu kinh ngạc nhìn sang thì vừa lúc đối diện với gương mặt mỉm cười của Trương Hiểu, “Ninh Thư, đang làm đề thi đấy à?”
“À, vâng, sao anh lại tới đây?” Ninh Thư đứng dậy rời khỏi bàn đi lại phía anh ta.
Trương Hiểu nhìn cậu, ý cười trên mặt không giảm, “Hôm nay không phải cậu phải tới công ty để thực tập à? Vừa lúc tôi cũng tiện đường, nên tới đón cậu.”
Cậu khẽ khựng người, nhớ rõ là Trương Hiểu ở khu nhà trọ cao cấp gần tập đoàn Thiên Dương mà, từ khu nội thành vòng tận ba vòng tới đây mà gọi là tiện đường thì có phải là rất gượng ép hay không đây?
Đại khái là cũng nhận ra cái cớ của mình chẳng ra sao, Trương Hiểu vội nói thêm: “Tối qua tôi tới nhà bạn chơi, tiện qua đêm ở đó luôn.”
Chỉ là, động tác này trong mắt Ninh Thư chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi, càng bôi càng đen.
Lý Phong Kình ngồi một bên nhìn vậy, cười nói: “Là bạn gái đúng không?”
Trương Hiểu vò đầu, có chút khó nói, “Không phải, chỉ là bạn mới quen thôi, còn chưa thân lắm.”
Lý Phong Kình nghe vậy, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, cả người hơi ngã ra sau tựa vào lưng ghế dựa, cất giọng trêu ghẹo, “Chưa thân lắm mà đã dám qua đêm trong nhà người ta? Trương Hiểu, lá gan của cậu càng lúc càng lớn ha.”
“Chú, đừng có gài con.” Trương Hiểu có phần hơi xấu hổ, giọng nói có gì đó khác hẳn so với mọi khi. Ninh Thư cũng sửng sốt, Trương Hiểu thế mà gọi Lý Phong Kình là chú, sao vai vế lại chênh lệch lớn như vậy? Không cho cậu có thêm nhiều cơ hội để thắc mắc, Lý Phong Kình đột ngột nhìn sang cậu, nói: “Ninh Thư, em đi trước với Trương Hiểu đi, còn lại để buổi chiều làm tiếp, nhớ kĩ, từ giờ em đã có thêm một thân phận nữa rồi đấy.”
Ninh Thư gật đầu, “Em biết.”
Lý Phong Kình lúc này mới gật đầu vừa lòng, vẫy tay với cậu.
Trương Hiểu cũng tạm biệt Lý Phong Kình, sau đó dẫn Ninh Thư ra ngoài, hai người đi thang bộ từ lầu bảy xuống, trên hành lang có tốp năm tốp ba các học sinh đi ngang qua người, nhìn thấy Ninh Thư và Trương Hiểu các nữ sinh bắt đầu khẽ xì xầm, Ninh Thư coi như không nhận ra, Trương Hiểu thì vẫn cười cười như cũ, cặp kính không gọng trên mũi càng tăng thêm nét khôi ngô trên gương mặt vốn đã đẹp trai của anh, so với lần đầu tiên gặp mặt với Ninh Thư thì càng thêm khí phách và phấn chấn.
“Mọi người hay nói người đáng yêu trông rất khác, trước kia tôi vẫn không tin, giờ thấy anh rồi mới cảm thấy hóa ra lời đó là thật.” Ninh Thư khẽ lên tiếng, trong giọng nói xen lẫn ý cười.
Trương Hiểu sửng sốt, “Khác chỗ nào!”
Ninh Thư nhìn về phía trước, cười đáp, “Chỗ nào cũng khác.”
Nghe xong lời cậu nói, vẻ mặt Trương Hiểu trở nên sợ hãi, nhìn xuống bàn tay của mình như đang nghiên cứu điều gì đó, một hồi sau mới cười nói: “Mỗi ngày tôi đều là cái dạng này, không liên quan gì đến việc yêu hay không yêu.”
Ninh Thư nhìn nụ cười của anh ta không còn rạng ngời như trước nữa, bèn ngậm miệng lại.