Bữa tối vui vẻ vừa mới kết thúc, di động của Lý Nghiêm Hi đã vang lên ngay, anh đứng dậy đi về phía chậu cây gần đó nghe máy, Cảnh Phong nhân lúc ông anh mình đang nghe điện thoại thì nhanh chóng lôi Ninh Thư vẫn còn ngồi trên ghế đi ra ngoài, vốn đang muốn nói với Lý Nghiêm Hi một tiếng nhưng không ngờ hành động của Cảnh Phong nhanh quá, Ninh Thư chỉ có thể để cho đối phương lôi đi, căn bản không có cơ hội nói cho anh nghe.
“Cảnh Phong, không cần phải gấp gáp vậy đâu.” Lúc hai người chạy tới cửa phòng ngâm nước nóng của khách sạn, Ninh Thư đã phải dựa vào trên tường thở hổn hển.
Cảnh Phong cũng thở dốc từng trận, nhìn cậu một cái: “Nếu bị ảnh biết còn cho cậu đi hả? Cửa cũng không có đâu!”
Ninh Thư không nhịn được phải bật cười, rốt cuộc vẫn còn rất trẻ con, vẻ mặt Cảnh Phong lúc này không khác gì cậu nhóc muốn giành đồ chơi với người khác, “Chúng ta ngâm trong này à? Không đi suối nước nóng ngoài sảnh lớn ư?” Ninh Thư đứng thẳng lại, chỉ chỉ cánh cửa gỗ trước mặt.
Cảnh Phong nhìn cậu, bĩu môi: “Để anh họ biết tôi dẫn cậu tới chỗ nhiều người như thế tắm, thể nào cũng giết tôi cho coi!” (khổ em =))))
“Cậu nói gì?” Ninh Thư thấy miệng cậu ấy không ngừng mấp máy, nhưng giọng nói lại không rõ ràng, không khỏi hỏi lại.
Cảnh Phong cười giả lả, “Tôi nói suối chỗ này ngâm thoải mái hơn!” Nói xong đưa tay đẩy cửa ra, cửa này thuộc loại cửa đẩy, cách trang trí bên trong mang đậm phong cách Nhật Bản, Cảnh Phong vội vung giày khỏi chân, kêu lên: “Ninh Thư, lẹ, tôi chờ hết nổi rồi!”
Thấy Cảnh Phong đã chạy băng qua căn phòng ra thẳng phía sân sau, Ninh Thư cũng cởi giày, mỉm cười đi theo cậu ta, diện tích ở ngoài sân lớn hơn so với tưởng tượng của cậu, chính giữa có một ao nước nóng hình tròn, nước bên trong ao đang tỏa ra từng luồng hơi nóng, cạnh ao đặt một ít trái cây, bánh ngọt và cả đồ uống, là để cho khách dùng trong lúc ngâm mình. Bốn phía quanh sân trồng đủ loại hoa cỏ và cây xanh, thêm cả vài nhành mai cao ngạo đứng giữa trời đông, giữa vô số hoa cỏ nghiễm nhiên chiếm lấy vị trí cao nhất.
Ninh Thư nhìn những nhánh mai đến thất thần, để Cảnh Phong kêu đến mấy lần mới nhìn sang cậu ấy, Cảnh Phong đã cởi hết quần áo, cả người chỉ còn quấn một cái khăn tắm quanh hông, đang đứng dưới nước ngoắc ngoắc cậu: “Thoải mái lắm, Ninh Thư cậu cũng mau xuống đi! Đúng rồi, phòng thay đồ ở đằng kia.”
Ninh Thư đi về phía cậu ấy vừa chỉ, từ tốn cởi quần áo, trong phòng có máy sưởi nên không thấy lạnh, đợi đến khi ra khỏi phòng, nhiệt độ bên ngoài khiến cả người cậu nổi cả da gà, có hơi hối hận vì đã tới đây với Cảnh Phong.
“Xuống đây lẹ, cậu cứ đứng đó sẽ cảm đấy!” Cảnh Phong thấy cậu cứ đứng yên trên bờ, sốt ruột la lên.
Ninh Thư ồ một tiếng, rảo bước xuống nước, ngay lập tức cảm nhận được dòng nước ấm thấm quanh da thịt, ngay giữa trời đông giá rét như thế này khiến người cực kì thoải mái, Ninh Thư nỉ non một tiếng, chậm rãi trượt người xuống.
“Sao sao? Ngâm nước nóng trong mùa đông đã lắm đúng không?” Cảnh Phong ngó sự thỏa mãn trên mặt cậu, đắc ý vô cùng.
Ninh Thư từ từ nhắm mắt lại, nhẹ giọng hỏi: “Cảnh Phong, giờ cậu còn đi học không?”
Vừa nghe thấy câu hỏi, Cảnh Phong vừa hớp một hơi nước uống lặp tức phun sạch, cậu ta bất mãn kêu lên: “Móa! Đại gia anh đây năm nay hai mươi ba rồi, cậu nói coi anh đây còn đi học không?”
Ninh Thư ngạc nhiên mở mắt, cẩn thận quan sát thiếu niên trước mặt mình, thấy sao cũng hệt như trẻ vị thành niên a, nói cậu ta hai mươi ba thật chả có sức thuyết phục gì cả. Dường như đọc hiểu được cái nhìn trong mắt cậu, Cảnh Phong buồn bực, “Gương mặt như này tôi cũng bất đắc dĩ lắm có được không, đi bar chơi còn phải đem theo chứng minh, không thì người ta không có vào, ra đường gặp gái gái nào cũng hệt như sói không nhéo má bên này cũng nhéo má bên kia, còn bảo đáng yêu gì gì đó, thật sự là làm người khác giận điên luôn!”
“Giờ cậu đi làm ở đâu?” Ninh Thư lại hỏi, có lẽ là đợt trước gặp cậu ta ở Kỷ Phong, nên trong tiềm thức cậu cứ cho rằng cậu ta là học sinh.
Cảnh Phong ngẩng lên, trong tay còn bưng ly nước, “Mới vừa thất nghiệp rồi.”
Ninh Thư nhìn cậu ta, không nói gì, vẻ mặt Cảnh Phong không hề có sự uể oải và mất mát giống người vừa mất việc tí nào cả, ngược lại còn rất thoải mái là đằng khác, “Tôi trước đó làm trợ lý hiệu trưởng ở Kỷ Phong, Lý Phong Kình vừa mới đuổi tôi.”
Ninh Thư nhướng mi, chuyện này thật ra lại rất mới, trước kia sao cậu chưa hề nghe thấy chuyện Lý Phong Kình có trợ lý cá nhân nhỉ?
Cảnh Phong thấy cả nửa ngày mà cậu ừ hử gì, bèn nhìn cậu hỏi: “Cậu không hỏi tôi tại sao à?”
Ninh Thư cười, “Tôi cảm thấy loại chuyện này chắc cậu cũng không muốn nhắc lại đâu, nên không hỏi.”
“Thật ra thì cũng không có gì, tại gã nhà tôi thấy ngày nào tôi cũng quay quanh Lý Phong Kình, ghen đó thôi, cho nên chạy đi tìm chú ấy,” nói tới đây cậu ấy thả tay xuống, trên mặt tràn ngập vui vẻ, “cho nên tôi cứ vậy mà thất nghiệp.”
Cảnh Phong với Lý Phong Kình làm việc chung, ghen chắc không chỉ mình Tiêu đại thiếu rồi, ít nhất, người tên Đường Quân Linh kia – anh ta yêu Lý Phong Kình tới tận xương tủy.
“Ninh Thư, tôi hỏi cậu một chuyện nha.” Cảnh Phong đột nhiên xáp lại gần, nhìn cậu với vẻ thần bí.
“Chuyện gì?”
“Tôi yêu đàn ông, cậu có thấy tởm không?” Đôi mắt sạch sẽ của Cảnh Phong pha lẫn đôi chút thấp thỏm, đang nhìn cậu một cách đáng thương, chờ mong câu trả lời từ cậu, Ninh Thư thấy lòng ấm áp, cười đáp: “Cái nhìn của người khác với của người cậu yêu, cậu để ý cái nào hơn?”bg-ssp-{height:px}
Cảnh Phong lắc đầu, đáp rõ ràng: “Nói thừa, đương nhiên là người yêu rồi!”
“Đây không phải là có đáp án rồi sao? Lúc cậu thích ai đó, tràn đầy trong lòng đều là người đó, làm gì còn có khoảng không đi để ý người khác nghĩ gì, huống hồ gì, người khác không phải cậu, họ sẽ không hiểu được hạnh phúc và thỏa mãn của cậu, cho nên không cần phải để ý.”
Cảnh Phong nhìn cậu, mỉm cười: “Nói vậy cậu có thể tiếp thu chuyện yêu một người đàn ông, đúng chứ?”
Ninh Thư khựng lại, cậu chỉ có thể chấp nhận mình yêu Lý Nghiêm Hi mà thôi, còn về người khác, mới tưởng tượng thôi đã thấy dạ dày chua hết cả lên rồi, nhưng mấy chuyện này tự nhiên không nói Cảnh Phong nghe được, cậu chỉ có thể đáp lại mơ hồ, “Có lẽ là vậy.”
Cảnh Phong nghe xong có chút không hài lòng, “Trả lời kiểu gì đây, mà thôi bỏ đi, nếu tôi đã nói cậu nghe bí mật của mình rồi, giờ cậu cũng kể tôi nghe một chuyện đi.”
Ninh Thư bất đắc dĩ liếc cậu ta khinh bỉ, con người ngây thơ trước mặt này thật hai mươi ba rồi à? Đánh chết cậu cũng không tin!
“Nói đi nói đi, kể một bí mật tôi nghe với!” Cảnh Phong thấy cậu không kể, lắc lắc vai cậu làm nũng, Ninh Thư cạn lời nhìn cậu ta, đột nhiên cảm thấy rất bội phục người tên Tiêu đại thiếu trong truyền thuyết, phải có được sự mạnh mẽ tới cỡ nào mới có thể dằn lại xúc động muốn bóp chết người này chứ?!
Hai người còn đang giằng co, cửa phòng thình lình vang lên tiếng mở chốt, lúc hai người đồng loạt quay qua nhìn, một thân ảnh cao cao đã đứng ngay cửa sân.
Cảnh Phong nhận ra người tới là ai, tức khắc rụt mấy cái móng vuốt đang bám trên vai Ninh Thư về, cười giả lả: “Anh… anh họ, anh cũng tới ngâm mình à?”
Lý Nghiêm Hi không nhìn cậu ta, vẫn luôn dừng lại trên nửa thân trần lộ ra trên mặt nước của thiếu niên, tầm mắt dời xuống cho đến khi chạm phải khăn tắm vướng víu quanh hông cậu, đôi con ngươi trở nên tối sẫm, anh nói: “Nghe điện thoại xong quay về không thấy em, nên tôi đi tìm.”
Ninh Thư không ngờ là anh sẽ đột nhiên tới chỗ này, càng không nghĩ tới là cố ý muốn tìm mình, cả người ngâm dưới nước đứng không yên ngồi cũng không xong, mãi chốc sau mới trả lời anh: “Vốn định nói anh một tiếng, mà thấy anh nghe điện thoại, nên không quấy rầy.”
Lý Nghiêm Hi nghe cậu giải thích xong thì bỗng nở nụ cười, nhấc chân đi tới, “Đừng ngâm lâu quá, em sẽ choáng đầu đấy.” Lời tuy rằng nói được rất uyển chuyển, vậy mà cánh tay dài đã chầm chậm đưa ra, Ninh Thư nhìn tay anh vươn tới trước mặt mình, từng ngón thon đều, móng tay cắt gọn, trên đó có lớp chai mỏng tích lũy qua nhiều năm, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh bàn tay này sờ lên má mình, gương mặt cậu phút chốc đỏ ửng cả lên, chậm chạp không di chuyển.
Người ấy nhướng mày, dịu dàng hỏi cậu: “Suối này ngâm thoải mái đến vậy à? Đến mức em không muốn lên?”
Ninh Thư cười ngượng ngùng, đưa tay phải cho anh, vừa mới vươn ra lập tức được đối phương nhẹ nhàng cầm lấy, lòng bàn tay anh quá mức ấm áp đến độ cậu không nỡ buông ngay. Ninh Thư đứng dậy từ từ, khăn tắm quấn quanh hông khá là lỏng lẻo, rũ xuống dọc theo đùi, thân hình cậu hơi gầy, cả người chả có bao nhiêu thịt, da thì trắng quá mức, thấp thoáng thấy được cả đường gân xanh bên dưới, ngay cả hầu kết trên cần cổ mảnh khảnh cũng khó thấy, xương quai dành dài nhỏ lại xinh đẹp. Có lẽ là do vừa ngâm ngước nóng, hai viên đậu nhỏ trước ngực trở nên đỏ rực lạ thường, vòng eo thon gọn căng tràn xuống tận phía dưới, thẳng đến khi khuất hẳn trong lớp khăn tắm, đôi chân dài sạch sẽ cứ ngập ngừng bất an dưới làn nước.
Lý Nghiêm Hi chỉ nhìn thoáng qua cậu rồi nhanh chóng cởi áo khoác trên người mình khoác lên người cậu thiếu niên sắc mặt ửng đỏ trước mặt mình, “Mau vào thay quần áo, cẩn thận bị cảm.”
Ninh Thư ừ một tiếng rồi vào phòng thay đồ, đầu ấn lên ván cửa, suốt một lúc lâu không hề di chuyển.
Mới rồi quả thật là quá xấu hổ, bị Lý Nghiêm Hi thấy bộ dáng như vậy, yếu đuối, gầy gò, không hề có chút cảm giác đẹp đẽ nào.
Từ trong phòng thay đồ ra ngoài đã là chuyện của mười phút sau, Lý Nghiêm Hi đang đứng trước gốc mai ngắm hoa, Ninh Thư nhẹ nhàng bước lại gần, trong lòng thì mắng Cảnh Phong không chút nghĩa khí, bỏ chạy lúc nào không biết, để lại mình cậu trong này.
Nghe tiếng chân sau lưng, người đang ngắm hoa quay lại, “Tết này em định thế nào?”
Nghe anh hỏi Ninh Thư mới sức nhớ là sắp Tết rồi, Tết mọi năm cậu cũng chỉ cùng cha ăn một bữa cơm tất niên nhiều và ngon hơn thường ngày một chút, sau đó ôm cái tivi cũ nát trong nhà xem chương trình đem giao thừa, cha con cậu mua không nổi pháo hoa,vậy nên sẽ đợi đến nhà người khác đốt pháo rồi chạy vào sân nhìn, ngắm từng chùm khói sáng rực rỡ nở rộ trên bầu trời đem, sau đó biến mất một cách nhanh chóng.
“Cũng giống mọi năm thôi.” Ninh Thư đến bên cạnh anh, cười đáp.
Người nọ không khỏi cau mày, lập tức bảo cậu: “Ba mẹ tôi đều ở nước ngoài, nên Tết này tôi phải về đó ăn Tết.”
Ninh Thư sửng sốt, không đoán trước được sẽ là tình huống thế này, mãi một lát sau mới nói với anh, “Ừm, cho tôi gửi lời thăm hỏi đến bác trai và bác gái nhé.”
Cậu trả lời quá mức bình thản, người đối diện càng cau chặt đôi mày, chớp mắt đã trở lại bình thường như cũ, “Ừ.”
Hai người không ai nói với ai lời nào nữa, đứng trước gốc mai, từng người có mối tâm sự riêng.