Dọc theo hành lang suối nước nóng trở về sảnh lớn, vừa lúc thấy Cảnh Phong từ đâu đó đang chạy về phía họ.
Lúc phát hiện ra hai người bọn cậu, Cảnh Phong hoàn toàn chả có chút nào gọi là áy náy vì đã bỏ chạy trước, ngược lại còn hớn hở, “Anh họ, đám chị Phượng Linh đang hát karaoke, bảo em ra gọi anh với Ninh Thư.”
Lý Nghiêm Hi ừ một tiếng, quay sang nhìn Ninh Thư, “Em muốn đi không?”
Anh hỏi làm cho cậu khá là sửng sốt, này là ý gì? Chẳng lẽ cậu nói không đi là không đi được ư?
Thiệt tình mà nói thì cậu không muốn đi chút xíu nào, “đám chị Phượng Linh” mà Cảnh Phong nói chắc có lẽ cũng bao gồm cả Cố Thanh trong đó, thái độ anh ta đối với cậu lạnh lùng và không được thân thiện, cậu đi chỉ tổ phá không khí, vừa định từ chối thì thình lình Cảnh Phong lại nói vô, “Đi đi, dù sao chỉ có vài người thôi à, Cố Thanh đi ngâm mình rồi chưa về ngay đâu.”
Lúc Cảnh Phong nói vẻ mặt hết sức tự nhiên, Ninh Thư không khỏi ngạc nhiên, ngược lại nhớ tới tuổi thật của cậu ta đáng tin cậy hơn gương mặt nhiều lắm, cũng liền thả lỏng, ra là người này đang ngầm muốn nói cậu biết là cậu có thể đi được đây mà.
Lý Nghiêm Hi bên cạnh nghe xong cũng cười vỗ vai cậu, “Không có người nào đó, dĩ nhiên là cậu ta chỉ có thể đi ngâm suối thôi.”
Tuy rằng khá là tò mò với “người nào đó” trong miệng Lý Nghiêm Hi, nhưng Ninh Thư không hỏi thêm gì nữa.
Một ngày cậu chỉ cần một sự “ngạc nhiên” là đủ rồi, nhiều nữa sợ là cậu đỡ không nổi.
Phòng riêng nằm trên tầng hai của khách sạn, trái phải của sảnh tròn là cả hành lang dài, hai bên hành lang là một loạt cửa phòng trải dài, tuy rằng biết bên trong đang hát karaoke, nhưng trên đây khá là im lặng, xem ra cách âm ở nơi này rất tốt.
Ba người dừng lại trước một cánh cửa nằm cuối dãy hành lang, Cảnh Phong đây cửa vào, tiếng gào hét tiếng vui đùa ầm ĩ phút chốc đập thẳng vào tai, Ninh Thư hơi cau mày sau đó nhanh chóng giãn ra lại như bình thường, động tác đơn giản thôi nhưng toàn bộ đều lọt vào trong mắt người đàn ông đi bên cạnh, anh khom người xuống ghé vào tai cậu, thì thầm: “Giờ em muốn chạy vẫn còn kịp đấy.”
Những người trong phòng đã kịp nhìn thấy ba người họ, Liễu Nhan – người ra ngoài tìm vui đã trở về – đang ngoắc tay với cậu, miệng nói lớn vào micro: “Ninh Thư, lại đây hát với chị nào, lẹ!”
Ninh Thư bất đắc dĩ nhìn thoáng qua người kế bên mình, đoạn nhấc chân đi vào.
Lý Nghiêm Hi đi theo sau cậu, vẻ mặt lành lạnh, mọi người thấy sắc mặt Boss không được tốt, đều hiểu rõ mà dời tầm mắt, chỉ còn mỗi Liễu Nhan là vẫn đang ngoắc ngoắc Ninh Thư, ý bảo cậu ngồi xuống cạnh mình. Ninh Thư lại quay ra sau nhìn Lý Nghiêm Hi, rồi mới ngồi xuống ghế trống kế bên Liễu Nhan, không rõ vì sao áp suất không khí trong phòng lập tức hạ thấp rất nhiều.
Đang lúc danh sách bài hát trống, Liễu Nhan đưa micro cho cậu, cười trêu: “Để tụi chị nghe tiếng hát duyên dáng của cậu cho mở mang tầm mắt coi nào.”
Ninh Thư không đưa tay nhận lấy micro, chỉ cười khẽ: “Em nghe các chị hát là được rồi, em không biết hát.”
“Tiểu Thư Thư nè, đừng có xấu hổ chứ.” Lý Phượng Linh thình lình xáp lại, gương mặt ửng đỏ, trong tay còn bưng một ly rượu mạnh có sức ngấm cực kì chậm, đã ngà ngà say rồi.
“Đúng đó, Ninh Thư, tụi chị ai cũng muốn nghe cậu ca một chút, đừng làm tụi chị thất vọng chứ, Boss cũng muốn nghe lắm kia kìa, đúng không, Boss?” Phương Hiểu Nhàn bên cạnh cũng mở miệng dụ, mắt lén nhìn sang Lý Nghiêm Hi đang cầm ly rượu ngồi trên ghế sô-pha khác bằng vẻ mặt hết sức là gian.
Ninh Thư thấy cô ấy hỏi Lý Nghiêm Hi thì cũng đảo mắt nhìn theo, chỉ thấy vị tổng tài trẻ tuổi từ tốn buông ly rượu xuống, liếc nhìn sang Phương Hiểu Nhàn, “Muốn nghe Ninh Thư hát thì phải lấy đồ vật ra trao đổi.”
Nghe lời này, ba người phụ nữ không tự chủ được đồng loạt “ồ” lên một tiếng, cố ý kéo dài âm cuối khiến cho Ninh Thư không rõ sao lại thấy cả gương mặt mình nóng rần cả lên, rồi thì không biết nên làm thế nào để giải quyết tình trạng khiến người khác ngạt thở trước mắt này. Trên mặt Phương Hiểu Nhàn tràn đầy ý cười nhìn Boss, sau đó nhìn sang cậu thiếu niên đỏ mặt kế bên, hỏi: “Vậy Boss, anh thấy thứ gì mới được coi là đồng giá trị đây?”
Lý Nghiêm Hi cười, “Thứ khác thì không có gì tôi muốn, vậy lấy di động trong tay cô vậy.”
Phương Hiểu Nhàn vừa nghe lập tức không muốn, “Boss à, anh có âm mưu lâu rồi đúng không? Cái này tôi mới mua hôm qua, còn chưa sờ nóng tay nữa anh đã muốn cướp rồi! Thật sự là quá nham hiểm!” Trong tay Phương Hiểu Nhàn là chiếc iphone trắng, Ninh Thư chỉ mới thấy trên quảng cáo, nghe nói một cái tới mấy ngàn, chẳng qua là không quý bằng trà Lý Nghiêm Hi tặng cậu.
Thế nhưng Lý Nghiêm Hi muốn có di động thì lúc nào mua mà chẳng được, cần gì phải cược cái trong tay Phương Hiểu Nhàn chứ, cậu suy nghĩ nát nước cũng chưa nghĩ ra lí do.
“Muốn nghe Ninh Thư hát thì phải chịu bỏ ra.” Lý Nghiêm Hi dù bận qua lại với đối phương nhưng vẫn ung dung nhấp một ngụm rượu, giọng anh lành lạnh.
Liễu Nhan bất thình lình quàng tay qua vai Ninh Thư, cười cười, “Muốn lấy di động cũng được, nhưng phải để tụi em nghe thử xem giọng hát Ninh Thư đáng giá hay không chứ, coi bộ Boss anh cảm thấy Ninh Thư thắng chắc đúng không, vậy nếu anh thua gì tính sao đây?”
Phương Hiểu Nhàn cũng chêm vào, ngay cả Lý Phượng Linh cũng đứng về phía hai cô ấy, “Đúng đúng, nếu anh thua có phải cũng nên lấy một vật gì đó ra đổi không đây?”
Lý Nghiêm Hi có vẻ như cực kì tin tưởng Ninh Thư, ý cười trên mặt không giảm ngược lại càng thêm đậm, “Ok, nếu tôi thua, đưa mỗi cô một tấm séc, tùy tiện các cô điền số.”
Ninh Thư ngạc nhiên nhìn anh, tấm séc trống này không khác nào một kho vàng nhỏ, Lý Nghiêm Hi thế mà lại cược số tiền lớn như vậy trên người cậu, chuyện này khiến áp lực trên người cậu tăng gấp đôi, quyết định hát đại một bài nào đó cho qua cửa vừa nãy nháy mắt chết non.
“Cái này là anh nói đó nha, một lời đã nói, tứ mã nan truy!” Điều kiện này khiến vẻ mặt các cô trở nên rất chi hài lòng, ngay tới giọng nói cũng vang lớn hơn hồi nãy.bg-ssp-{height:px}
Lý Nghiêm Hi chỉ cười khẽ, đôi con người đen sẫm nhìn về phía Ninh Thư, dịu dàng bảo cậu: “Đừng căng thẳng, chọn bài nào em biết hát là được.”
Vừa nghe lời Boss nói, ba người phụ nữ đồng loạt vứt cho nhau một ánh nhìn, xem ra sự tin tưởng của Boss với Ninh Thư không phải chỉ có một chút thôi đâu.
Ninh Thư nghĩ nghĩ, đọc tên một bài hát nào đó, Cảnh Phong nhanh chóng chạy tới bấm số, giai điệu trữ tình du dương dần dần vang lên trong phòng, len lỏi đến từng ngóc ngách.
“…anh là quang cảnh đẹp nhất cuộc đời này,
khiến cho lòng em tan nát mà vẫn cứ say mê,
dù thế giới này có rung chuyển,
dù lại sẽ tuyệt vọng cũng vẫn có can đảm mỉm cười
anh là quang cảnh đẹp nhất cuộc đời này,
mới để em vẫn luôn nhớ mãi đến tận hôm nay,
có thể yêu một người như vậy,
là chuyện hạnh phúc biết nhường nào…”
Tay cầm micro, Ninh Thư cất tiếng ngân nga, giọng cậu u sầu mà êm dịu, có màu giọng đẹp đẽ đặc trưng của thiếu niên cùng với đôi chút mềm mại không biết tên, giai điệu khiến người xúc động điểm thêm ca từ duyên dáng khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều lắng nghe say sưa.
Lý Nghiêm Hi nhìn cậu thiếu niên khép mắt ca hát đằng kia, tình cảm nồng nàn cùng ý cười chan chứa trong đôi mắt ưng đó, chỉ cần nhiều thêm chút nữa tưởng chừng như sẽ phải tràn cả ra ngoài.
Bài hát kết thúc, cả phòng lặng im.
Lâu rất lâu sau mới có tiếng vỗ tay vang lên, tiếp đó là vô số tiếng hoan hô, đôi lúc đừng xem thường sức mạnh của phụ nữ, dù chỉ có ba người cũng có thể kéo cả căn phòng to như vậy trở nên vui vẻ náo nhiệt không ngừng.
“Ninh Thư, hát hay ghê!” Liễu Nhan nhìn cậu, bật cười sang sảng.
“Tiểu Thư Thư, chị đây yêu cậu chết mất!”
Ngay cả Cảnh Phong cũng chạy tới khen cậu một tràng, Ninh Thư ngường ngượng xoa tay, cảm thấy hơi co quắp với những lời khen không chút nào keo kiệt của mọi người, cậu không biết là mình có hát hay như lời họ khen hay không, nhưng bài hát vừa rồi là bài hát mà cậu thích nhất, hệt như những gì lời nhạc đã viết, quang cảnh đẹp nhất đời cậu chính là một người tên Lý Nghiêm Hi, trọn đời này, nếu có thể vẫn luôn lặng lẽ yêu người ấy, thì thật là chuyện hạnh phúc biết nhường nào.
“Hầy, di động thân yêu của chị, xin lỗi, hôm nay cưng phải đổi chủ rồi!” Phương Hiểu Nhàn ôm di động của mình “khóc hu hu”, Ninh Thư chú ý tới, vừa định nói gì đó, ngài tổng tài bỗng nhiên lên tiếng: “Tiểu Nhàn, nhiều vết xe đổ tới vậy rồi mà vẫn chưa khiến cô khôn lên được.”
Phương Hiểu Nhàn mân môi, thoáng liếc qua Boss, tâm không cam tình không nguyện đưa cái điện thoại ra, “Lần sau… không đời nào chơi cá cược với anh nữa, lần nào cũng thua!”
Ninh Thư trông thấy Lý Nghiêm Hi cười cười cầm lấy đi dộng, nhấn vài phím trên đó, giống như đang kiểm tra xem nó có chỗ nào hư hay không, sau đó mới bỏ điện thoại vào túi. Nghi vấn trong đầu cậu càng thêm lớn, chẳng lẽ anh ấy có sở thích sưu tầm di động?
Tiếp, Liễu Nhan lại kéo Ninh Thư ra hát, tất cả đều bị cậu từ chối, trên màn hình tivi đối diện cậu lại bắt đầu bài hát mới, Ninh Thư đứng dậy nhường vị trí lại cho Lý Phượng Linh, còn mình thì đi tới ngồi xuống cạnh Lý Nghiêm Hi.
“Nếu khi nãy tôi hát không được, vậy anh phải lỗ lớn rồi.” Đưa tay cầm lấy ly nước trái cây anh đưa, Ninh Thư nhẹ giọng.
Lý Nghiêm Hi nhìn cậu, y cười sâu sắc xuôi dòng trong đôi mắt, “Tôi có cảm giác em sẽ không thua, cho dù thua cũng không sao, hết thảy đã có tôi.”
Ninh Thư không đáp lại anh ngay, chỉ cúi đầu nhìn ly nước trong tay, có vô số tép cam màu vàng tươi nổi trên miệng ly, dưới ánh đèn ngũ sắc trong phòng trông càng thêm đẹp mắt.
“Tôi chẳng qua chỉ là một người bình thường, anh dựa vào đâu lại tin tôi như vậy, luôn cho rằng mỗi một chuyện tôi đều có thể làm tốt được?” Giọng cậu chẳng còn sót lại chút gì nhẹ nhàng của lúc ban đầu, lẫn trong đó là sự u ám rõ rệt, người bên cạnh nghe được, đôi đồng tử đen sẫm trầm xuống, ngay lập tức cười giải thích cho cậu nghe: “Tôi không đòi hỏi em phải làm tốt mọi chuyện, tôi chỉ hi vọng, mỗi một sự kiện đều có thể giúp đỡ được cho cuộc đời của em mà thôi.”
Ninh Thư ngẩng đầu lên khi đã rõ được ý anh, chạm phải ánh mắt u tối thăm thẳm của đối phương, tất cả mọi âm thanh rung trời trong phòng dường như đều biến mất, bên tai cậu chỉ còn lại từng tiếng vang ong ong, người đàn ông chiểu ngược trong mắt cậu vẫn tuấn tú như cũ, khóe môi kia khẽ nhếch một độ cong rực rỡ lại mê hoặc lòng người, tầm mắt cậu dừng lại trên gương mặt anh, nhất thời không có cách nào rời đi.