Lý Nghiêm Hi buông di động, đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất.
Tầm mắt của anh xuyên thấu qua lớp thủy tin trong suốt dõi xuống phía dưới, cái nhìn thấy chính là dòng người đi trên đường bị thu nhỏ lại như kiến, những người đó di chuyển rất nhanh, không hề có phút nào dừng lại.
Anh không khỏi nhớ đến, hoàng hôn của rất nhiều năm về trước, nơi phía chân trời ráng đỏ, đứa bé ấy tựa như luồng sáng đột ngột xuất hiện giữa đất trời, khắc lên vô số những kí ức trong dòng chảy sinh mệnh của anh.
Người ấy, đoạn kí ức ấy, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, anh vẫn luôn nâng niu quý trọng.
Nắm chặt trong tay hệt như đang nắm lấy điều gì đó quý trọng nhất thế gian.
Cửa phòng làm việc bị gõ vang, anh thu lại tầm mắt, nhẹ giọng bảo: “Vào đi.”
“Ngài chủ tịch Lý cũng biết bỏ việc à, thật sự là hiếm thấy.” Một giọng nam dễ nghe đột ngột vang lên, khiến cô thư ký kế bên phải bật cười ha ha.
Lý Nghiêm Hi quay lại, nhìn người vừa mới nói chuyện, “Về khi nào đấy?”
Người mới vào có mái tóc màu nâu, ngũ quan sáng sủa đẹp trai, khi cười rộ lên sex khiến người khác liên tưởng đến độc sáu chữ: “đẹp trai như ánh mặt trời”, nghe thấy câu hỏi của anh, anh ta cười đáp: “Tôi nếu còn không về, người nào đó sẽ lại quậy cho banh hết.”
Lý Nghiêm Hi nghe xong cũng gật đầu đồng ý, “Phượng Linh lại tố gì đó với cậu đúng không?”
Đối phương nhún vai bất đắc dĩ, “Cho dù các cậu không nói tôi cũng biết khoảng thời gian tôi không có ở nhà này, Cảnh Phong đã làm mấy chuyện hay ho gì, cho nên cậu cũng đừng nói đỡ cho cậu ta.”
Lý Nghiêm Hi lắc đầu, đi tới ngồi xuống sô-pha, đợi đối phương cũng ngồi xuống, anh mới trầm giọng: “Tiêu Lâm, Ninh Thư bị người bắt cóc.”
Tiêu Lâm mới một giây còn cà lơ phất phơ, vừa nghe xong lập tức nhiêm mặt, hỏi: “Chuyện hồi nào? Có tra được là ai làm chưa?”
“Vương Vĩ Minh.”
“Mẹ nó! Lại là tên khốn nạn này! Lần này gã còn muốn làm gì?” Vẻ mặt Tiêu Lâm vô cùng dữ tợn, cả gương mặt tuấn tũ cũng trở nên vặn vẹo vì tức giận.
Lý Nghiêm Hi luồn hai bàn tay vào vò chặt lấy mái tóc, nét mặt anh giấu ở phía sau, mãi một lúc mới nghe anh nhẹ giọng: “Hai công ty có chút cọ xát trong cuộc đấu thầu mảnh đất ở thành Tây, có tin nói công ty của gã ta bởi vì đã nợ bên ngoài quá nhiều, nội bộ đã không thể vận hành như bình thường được, lại bởi vì khối đất kia đã bị chúng ta thầu được, cố gắng mấy tháng của bọn họ đều uổng phí, không loại bỏ chuyện Vương Vĩ Minh chó cùng rứt giậu, trói lại Ninh Thư để lấy đó uy hiếp tôi.”
“Điều kiện của gã là gì?” Tiêu Lâm nghe xong, chậm rãi hỏi.
Lý Nghiêm Hi ngước đầu lên nhìn cậu ta, “Mảnh đất đó và cổ phần của tôi ở Thiên Dương.”
Nghe vậy, Tiêu Lâm cười lạnh, “Vương Vĩ Minh gã này, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lần trước thực sự không nên tha cho gã!”
Lý Nghiêm Hi dường như khẽ thở dài, thanh âm có phần trầm thấp, “Là tôi quá sơ sẩy, lại để Ninh Thư ra ngoài một mình mới cho đối phương cơ hội xen vào, Vương Vĩ Minh gã ta có sai thì dù gì cũng là người Y Y yêu nhất, không đến tình trạng vạn bất đắc dĩ, tôi cũng không muốn giết gã, thế nhưng,” nói đến đây, mắt anh đột nhiên lạnh lẽo tràn ngập tàn nhẫn, chất giọng cũng thay đổi, tựa như gai nhọn mọc đầy trên mặt đất, nháy mắt thôi là có thể đâm nát da thịt người, “Gã không nên nhắm vào Ninh Thư.”
Tiêu Lâm nhìn anh, hỏi: “Vậy giờ chúng ta nên làm gì?”
Lý Nghiêm Hi nhếch môi, để lộ nụ cười khát máu, “Dĩ nhiên là ăn miếng trả miếng.”
Sau khi Vương Vĩ Minh nói chuyện điện thoại với Lý Nghiêm Hi xong, Ninh Thư đã bị đưa sang căn phòng khác, nhìn có vẻ đây là phòng khác, chỉ có điều với cậu mà nói thì nó quá rộng, cũng quá xa hoa.
Ninh Thư ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc, cậu chưa từng nghĩ tới việc chạy trốn bằng cửa sổ, bởi vì bên ngoài chắc chắn sẽ có người canh giữ, ngoài cửa chính cũng vậy, mà nhà vệ sinh trong phòng tới một cái cửa sổ cũng không có, thế nên xác xuất chạy trốn thành công cơ bản là không, huống chi, Tinh Không Tinh Dương tới giờ vẫn chưa biết có sao hay không, Vương Vĩ Minh đối với vấn đề này dường như vô cùng có kiên nhẫn, bất kể cậu hỏi bao nhiêu lần, gã vẫn không trả lời.
Trời bên ngoài đã tối hoàn toàn, vừa có người bê thức ăn tới, được đựng trong chén dĩa rất tinh xảo, món ăn nhìn qua rất ngon miệng, làm cả căn phòng đều ngập tràn mùi thơm, cậu ngồi trên ghế, mấy tiếng trôi qua rồi cũng vẫn chưa di chuyển, chờ đợi là chuyện khiến người rất dày vò, thế nhưng cậu lại không có cách nào khác, chỉ có thể ngồi yên chờ như này thôi.
Ninh Thư không chắc Lý Nghiêm Hi có thể sắp đặt xong hết mọi chuyện trong khoảng thời gian ngắn như vậy hay không, cũng không chắc hai anh em nhà họ Quan lúc này có bình yên vô sự hay không, hiện tại thứ duy nhất mà cậu có thể làm, chính là ngồi ở đây, và chờ đợi.
Vương Vĩ Minh đứng trong phòng, trước mặt gã là một cái tivi LCD, trong màn hình hiện lên cơ thể mảnh khảnh của thiếu niên nọ, cậu ấy cúi đầu, gã chỉ có thể nhìn thấy được đôi bàn tay đang nắm chặt cùng với đỉnh đầu với mái tóc đen mượt của cậu, gã hơi nheo mắt, vẻ mặt có chút hưng phấn.
Tên đàn em đứng kê bên nhìn thấy vậy, bèn lấy lòng đề nghị: “Lão đại, em đi xách nó tới cho anh.”bg-ssp-{height:px}
Vương Vĩ Minh xoay lại vứt cái tát vào mặt tên nọ, miệng mắng: “Đồ ngu! Nếu làm nó bị thương, ông đây còn có cái gì để dựa vào! Thủ đoạn của Lý Nghiêm Hi chẳng lẽ tụi mày còn chưa biết rõ sao?”
Mấy tên đàn em nghe xong mặt ai nấy đều lộ ra vẻ sợ hãi, tên bị tát lại vẫn chưa từ bỏ ý định, “Chỉ cần không hiện ra cho ai thấy là được, thằng nhóc Ninh Thư vừa nhìn đã biết là người có lòng tự trọng cao, nhất định nó sẽ không dám nói cho người bên ngoài.”
Vương Vĩ Minh vừa định tát thêm một cái bạt tai, tay lại bỗng dưng dừng lại giữa chừng.
Chốc sau, gã đột nhiên nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai tên đan em, khen: “Mày giỏi, không hổ là đàn em của tao.”
Giữa lúc Ninh Thư còn đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng chốt cửa xoay, tiếp đó cửa bị người mở ra, để lộ gương mặt tươi cười của Vương Vĩ Minh, Ninh Thư đảo mắt qua phía gã, đoạn lại cúi đầu, giờ khắc này, cậu đột nhiên dâng lên loại cảm giác “người khác làm dao thớt, mình làm thịt bò dưới cán dao”.
Thế giới này, thật đúng là “cường quyền đương đạo” mà. (kiểu muốn nói người nào quyền cao chức trọng thì lời người đó là công lý ý.)
Vương Vĩ Minh vào phòng, nhìn thấy đồ ăn trên bàn vẫn chưa bị động vào, bèn quan tâm hỏi: “Sao lại không ăn cơm? Không hợp khẩu vị à?”
Ninh Thư nghe xong, ngước lên nhìn gã cười bảo: “Vương tiên sinh thật thích nói đùa, nếu ông bị người khác giam cầm tự do, ông còn ăn uống được sao?”
Vương Vĩ Minh sửng sốt với lời cậu nói, lập tức cười nói: “Cậu với mẹ của cậu rất giống nhau.”
Lời này đã không phải là lần đầu tiền cậu nghe được, thế nhưng nghe được từ miệng của kẻ bắt cóc mình trước mắt này cứ cảm thấy quái lạ kiểu gì, “Ông biết bà ấy?”
Vương Vĩ Minh nhìn cậu, đáy mắt loan ý cười, “Bà ấy là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, lúc bấy giờ tựa hồ là tình nhân trong mộng của mọi gã đàn ông toàn thành phố, chỉ tiếc, cuối cùng bà ấy lại chọn ba của cậu, thật đúng là ngoài dự kiến của mọi người, bà ngoại cậu bị tức chết, người ông ngoại không chuyện gì không làm được kia của cậu thì giận dữ đến độ cắt đứt tình cha con với mẹ cậu, thời đó chuyện này là tin tức khá là chấn động đây.”
Tim Ninh Thư đập nhanh, chuyện này, cho tới bây giờ cũng không ai nói cho cậu biết.
Ngay cả cha cũng không đề cập tới nửa chữ.
Giờ phút này lại từ miệng của kẻ địch nói ra, nhiều ít cũng khiến lòng cậu nghẹn đến hoảng.
Ông bà ngoại, tiếng kêu vô cùng thân thiết trong miệng người khác – dưới cái nhìn của cậu lại xa lạ biết bao nhiêu, cậu không quen biết những người đó, và có lẽ về sau cũng sẽ không còn cơ hội để biết, cậu nghĩ.
“Lúc ba mẹ cậu bỏ trốn, tôi còn nhỏ, chẳng qua cũng đã thấy qua được phong thái của bà ấy, quả thật là mỹ nhân hiếm có, người xinh đẹp lại khí chất, dù sao cũng là dòng dõi danh môn, biết bao nhiêu người muốn lấy được bà ấy làm vợ đây, cửa nhà ông ngoại cậu đều bị người đạp nát, nhưng cuối cùng bà ấy lại chọn một gã đàn ông chả tiếng tăm gì làm chồng, bà ngoại cậu bị tức chết cũng là điều dễ hiểu.” Vương Vĩ Minh không biết đã bước ra phía sau cậu từ lúc nào, hơi nóng khi nói chuyện phả vào tai, khiến người cảm thấy buồn nôn.
Ninh Thư bật dậy theo phản xạ, đoạn bước tới ngồi xuống ghế dựa gần cửa sổ, quay sang nhìn Vương Vĩ Minh vẫn đang đứng chỗ cũ, cất giọng: “Vương tiên sinh, đó là chuyện nhà của tôi, ông cứ bàn tới một cách không e dè như vậy có phải là hơi thất lễ rồi không?”
“Ồ, ngay cả thần thái khi giảng đạo lý người khác cũng giống nhau như đúc, tính ra thì mẹ cậu có thể khiến bao người say mê tới vậy, mà cậu thì lại có sức hấp dẫn hệt như bà ấy, Ninh Thư, có ai nói với cậu chưa, cậu thật sự rất giống mẹ cậu, cậu nói xem, một người đàn ông lại có bộ dạng xinh đẹp kiểu này, nó đã đem lại bao nhiêu phiền phức cho cậu rồi? Chậc chậc, chả trách ngay cả Lý Nghiêm Hi cũng mặc kệ tất cả mà ngã vào tay cậu, vì một người tên Ninh Thư, cậu ta thật đúng là cái gì cũng có thể không cần.” Vương Vĩ Minh vừa nói vừa bước về phía cậu, nụ cười trên gương mặt tà khí lại lưu manh.
Ninh Thư nhìn gã lạnh lẽo, trong ánh mắt đã có thể thấy được loại tia sáng không giống lúc thường.
Đàn ông loại sinh vật này đa số đều suy nghĩ bằng nửa người dưới, gã trước mắt này, là ví dụ mẫu tương đối rõ ràng.
“Mấy chuyện đó không tới lượt Vương tiên sinh bận tâm giùm.” Giọng cậu lãnh đạm ẩn giấu gai nhọn, khiến Vương Vĩ Minh khá là không vui, ngữ điệu của gã cũng dần trở nên gay gắt, “Tôi nghe nói bà ấy sau khi bỏ rơi cha con cậu thì chết trong vụ tai nạn giao thông, nhiều năm như vậy, ba cậu hẳn vẫn không quên được bà ta đâu nhỉ?”
Chết…
Cậu đã từng tưởng tượng ra vô số tình huống, duy nhất không hề nghĩ tới tình huống âm dương xa cách này.
Kỳ thật, cậu vẫn không đủ nhẫn tâm, cho nên khi nghe thấy tin tức này, mới có thể đau lòng đến vậy.
“Chẳng qua,” giọng Vương Vĩ Minh đột ngột vang lên bên tai, Ninh Thư thoáng nghiêng đầu, lập tức cảm nhận rõ rệt hô hấp của đối phương càng thêm gần sát trong gang tấc, “Phụ nữ như bà ấy chết sớm một chút cũng tốt, đỡ phải khiến người ta nhớ thương.”
Chát!