Lý Nghiêm Hi ôm lấy người đã ngất đi vào lòng, đưa tay tỉ mỉ lau đi vết bẩn còn sót lại trên môi cậu, đoạn đứng dậy quay người đi theo hướng ngược lại, từ đầu đến cuối không hề nhìn xuống gã đàn ông đã đau đến lịm đi trên ghế sô-pha.
“Dẫn về bên nhà cũ.” Trước khi ra khỏi phòng Lý Nghiêm Hi để lại câu này, rồi ôm Ninh Thư rời đi không ngoảnh lại dù chỉ một lần.
“Tôi biết.” Cố Thanh ừ một tiếng, xoay người thoáng nhìn theo bóng lưng của Lý Nghiêm Hi, đoạn đưa mắt xuống cổ tay gầy gò bỗng nhiên chệch khỏi vòng tay của cậu ta, buông thõng giữa không khí rét lạnh, sau đó rất nhanh được đối phương nâng về ấp trong lòng.
Anh vẫn luôn nghĩ, rằng Lý Nghiêm Hi là người không biết dịu dàng, hóa ra không phải cậu ta không biết, mà chỉ vì chưa gặp đúng người.
Mãi tới khi bóng đối phương đã đi xa, anh mới quay người lại, ngó xuống Vương Vĩ Minh quần áo không chỉnh đang hai mắt trắng dã nằm ngã sóng xoài trên ghế, bọn họ cũng mới vừa đuổi theo được tới nơi này thôi, nếu không có câu miêu tả mịt mờ của Ninh Thư lúc nói chuyện điện thoại, muốn tìm được nơi hẻo lảnh này chỉ sợ càng tốn thêm nhiều thời gian. Lý Nghiêm Hi im lặng suốt cả quãng đường, vẻ mặt khiến người khó đoán được, vừa bước chân xuống chỗ này họ đã nhận ra ngay có đám người vây quanh trước một căn phòng, có lẽ Vương Vĩ Minh quá qua quýt, coi nhẹ lực lượng của bọn họ, nên mới lơ là kiểu này đây.
Tiêu Lâm dẫn người qua bên kia, mà anh và Lý Nghiêm Hi thì đi thẳng tới, còn chưa kịp tới gần đã nghe tiếng la thảm thiết vang lên, hiển nhiên đó không phải tiếng của Ninh Thư, nhưng khi đá tung cửa phòng, mọi người gần như đều đồng loạt ngừng thở.
Căn phòng rộng rãi trước mặt nom thật ngay ngắn, chỉ có điều trên sô-pha lại là một gã đàn ông trung niên cả người xụi lơ, thân trên của gã vẫn áo mũ chỉnh tề, chỉ có quần dài và quần lót là bị kéo xuống tận gối, dương vt nằm dưới háng gã lúc này đã đẫm máu, mơ hồ có thể thấy được dấu răng ngay trên đó, máu và thứ chất lỏng trắng đục chảy dài xuống dưới, làm ướt cả bộ ghế đắt tiền, một thân hình mảnh khảnh úp sấp người giữa chân gã, vẫn luôn nằm yên đó không chút nhúc nhích, đứng từ nơi này nhìn qua, chỉ có thể thấy được nửa bên mặt trắng nhợt không chút máu.
Cố Thanh có phần ngạc nhiên pha lẫn sợ hãi trước cảnh tượng mình đang thấy, vốn anh cũng không thích Ninh Thư.
Vì người này khiến người bạn thân nhất của anh sẵn lòng vì cậu ta rơi xuống đáy vực sâu, trong mắt anh, người tên Ninh Thư này chẳng qua cũng chỉ là cậu thiếu niên gầy gò yếu ớt, không có thân phận, chẳng chút địa vị, thậm chí ngay cả sự giàu có cũng không, người như vậy, không chút nào xứng với một Lý Nghiêm Hi hoàn hảo tột cùng trong lòng anh, thế nên, anh không thích cậu nhóc đó.
Đêm nay, ngay khoảnh khắc này, anh nhìn một Vương Vĩ Minh cả người chật vật, rốt cuộc phải vô lực nhận ra, bản thân anh cũng có lúc đánh giá sai một người.
Tiêu Lâm sau khi dắt người đi giải quyết đám tay chân của Vương Vĩ Minh thì vào phòng, nhìn tình cảnh trước mắt, trong con người đen nháy mắt ngập tràn băng giá.
“Nghiêm Hi đâu?”
Cố Thanh đứng cạnh ghế nơi Vương Vĩ Minh đang nằm, cúi đầu chăm chú nhìn thứ bị Ninh Thư cắn đến hoàn toàn biến dạng, nghe câu hỏi của Tiêu Lâm mới ngước lên nhìn một cái: “Cậu ấy đưa Ninh Thư về rồi.”
Tiêu Lầm nhìn anh ta, nhíu mày: “Cậu còn phản đối chuyện hai người họ à?”
Cố Thanh nghe vậy khẽ cười: “Tôi phản đối thì ích lợi gì? Cậu ấy cũng không nghe tôi, huống chi,” – anh chậm rãi đút hai tay vào túi, nụ cười trên mặt bắt đầu rõ ràng hơn: “Tôi cảm thấy mình bắt đầu hơi thích Ninh Thư rồi.”
Tiêu Lầm lườm anh ta một cái, đoạn ra lệnh cho người phía sau: “Xách gã về.”
Vừa dứt lời lập tức có vài người đàn ông vest đen bước lên trước, nâng Vương Vĩ Minh hệt như lợn chết ra ngoài, trong phòng vẫn còn tản ra thứ mùi khá tanh, Tiêu Lâm quơ quơ tay trước mặt mình, nói với giọng không mấy quan tâm: “Tên Vương Vĩ Minh đó, lần này ông không chỉnh chết nó sẽ không tên Tiêu Lâm!”
Cố Thanh nhìn cậu ta, cười bảo: “Lời này cậu cũng chả có tư cách nói đâu, có ra mặt cũng phải là Nghiêm Hi trước tiên.”
Tiêu Lâm giật giật khóe miệng, cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Ninh Thư tỉnh lại đã là sáng hôm sau, cậu bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, lúc mở mắt ra dường như vẫn còn vương lại ấn tượng, ấy là gương mặt cười đắc chí của Vương Vĩ Minh, là thứ có bề ngoài dữ tợn kia của gã, là mùi tanh nồng còn quẩn quanh trong khoang miệng, nó khiến da dày của cậu trào lên từng trận.
Cậu đột ngột ngồi dậy, tay phải che miệng nhảy vội xuống giường.
Cảnh xung quanh lạ lẫm khiến cậu cứ như con ruồi quay mòng không tìm ra hướng, Lý Nghiêm Hi từ phòng bếp bước ra, phát hiện cậu cứ tới lui loạn xạ trong phòng khách, vẻ mặt thống khổ, bèn vội vã bước qua dắt tay cậu đưa vào nhà vệ sinh.
Ninh Thư ôm bồn cầu như muốn nôn hết cả dạ dày ra ngoài mới thôi, nhận ra có bàn tay đang vỗ nhẹ trên lưng mình, mang theo chút ý vị yêu chiều, tiếp đó là giọng nói quen thuộc, “Đỡ hơn chưa?”
Cậu gật đầu, ngã người ra sau đặt mông xuống sàn nhà lạnh lẽo, không có can đảm quay lại nhìn người đàn ông phía sau mình dủ chỉ một cái liếc mắt.
Thấy sườn mặt cậu banh chặt, lại nhìn xuống bàn chân không mang giày, anh bèn nhẹ giọng: “Em về giường nằm thêm chút nữa đi, đồ ăn cũng sắp có rồi.”
Ninh Thư không đáp lời anh, chỉ lắc đầu.
Bầu không khí bỗng dưng trở nên lặng ngắt, ánh đèn trong nhà vệ sinh hơi chói mắt, đâm đến mắt cậu cũng phát đau, cậu là đàn ông mà, chẳng qua cũng chỉ ngậm thứ ghê tởm của một gã đàn ông khác thôi, thật ra cũng chẳng phải chuyện to tát gì.
Mãi mà người trước mặt mình vẫn không chịu quay đầu lại, Lý Nghiêm Hi mím môi, nắm lấy bờ vai mảnh khảnh của đối phương xoay về, thình lình va vào tầm mắt cậu, chỉ khoảnh khắc thôi mà trong đôi mắt đó đã dâng lên vô số cảm xúc, có xấu hổ và giận dữ, có oán trách, hối hận, cả sự lạnh lẽo không biết tên, ngắn ngủn vài giây, rồi lại trở về với vẻ trong trẻo và điềm tĩnh quen thuộc, hệt như chưa từng có sự biến đổi.
Không để đối phương phải khổ sở thêm nữa, người đàn ông ấy lập tức cúi xuống, ngậm lấy hai cánh môi đang run rẩy không ngừng kia, trên đó vẫn còn sót lại một ít vệt bẩn. Đợi khi Ninh Thư phản ứng lại được hối hả muốn đẩy người trước mặt mình ra, lại bị đối phương ghìm chặt hai tay, vòng eo cũng bị Lý Nghiêm Hi ôm sát về phía anh, cậu mở to mắt, ánh vào con ngươi là gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc cùng với bóng râm nhạt màu rọi dưới hàng mi của anh, chiếc lưỡi mềm dẻo như rắn nhanh nhẹn khuấy đảo khoang miệng, mút mát, cuộn lấy lưỡi cậu không rời. Hai cơ thể áp sát vào nhau, gần đến độ có thể lẫn nhau nghe thấy được tiếng tim đập liên hồi trong lồng ngực.
Thình thich, thình thịch.
“Đừng… đừng vậy… bẩn…” Thanh âm thiếu niên yếu ớt giữa những nụ hôn mãnh liệt, đứt quãng biểu đạt ý mình.
Người ấy mở mắt, trong con người tràn ngập ý cười, đoạn càng buộc chặt cánh tay, kéo cơ thể thiếu niên sát vào người mình hơn nữa. Mùi vị khiến người ta phát nôn lúc nãy không biết đã biến mất từ bao giờ, chiếm lấy cậu chỉ còn lại hơi thở của Lý Nghiêm Hi, riêng biệt và mạnh mẽ, phòng vệ sinh rất sáng và rộng mở, Ninh Thư khẽ giương mắt, đập ngay vào mắt là bóng dáng quấn quýt của hai người chiếu trong mặt gương trên tường, tay anh vẫn đang dừng trên lưng cậu, ghì thật chặt, dồn sức hết như muốn khảm cả đối phương vào cơ thể mình, cậu không khỏi đỏ mặt, vội vã nhắm mắt lại.
Quen nhau lâu vậy rồi, đây mới là lần đầu Ninh Thư đến nhà Lý Nghiêm Hi.
Cậu đã từng nghĩ, như anh vậy hẳn là phải ở trên tầng cao nhất của khu chung cư, đứng ở trước cửa sổ có thể nhìn hết khung cảnh của non nửa thành phố, thế mà giờ đây xuất hiện trước mắt cậu, chỉ là một căn hộ thương mại hai phòng ở bình thường, diện tích hơi lớn một chút, cách bày trí cũng khá là có tiêu chuẩn. Men theo tường phòng khách đi hết một vòng, mới bất ngờ phát hiện một cái máy hát đĩa kiểu cổ trên ngăn tủ trong góc.
Trong thời đại mọi công nghệ đều yêu cầu tốc độ này, thì những thứ như máy hát đĩa này gần như đã biến mất hết rồi.
Lý Nghiêm Hi từ phòng bếp quay về thì thấy Ninh Thư đang đứng trước máy hát đĩa, cúi đầu không biết đang nhìn gì.
Anh bước chậm sang đó, đứng sau cậu, vòng tay ôm lấy người cậu, cầm lên đĩa hát bỏ vào mâm xoay đĩa, tiếng nhạc êm tai tức khắc ngân lên, vang vọng khắp phòng, Ninh Thư bật cười vui vẻ, cuốn lấy người phía sau mình vào một điệu nhảy.
Có nhiều người vẫn luôn thích những gì hoài cổ, bởi vì đó là thói quen, càng quan trọng hơn, những món đồ cổ xưa ấy sẽ không dễ dàng mất đi, bởi thế họ mới muốn nắm chặt nó trong tay mình, không nguyện buông tay.
Ninh Thư cười hệt như đứa trẻ chưa trải sự đời, anh ngắm nụ cười vui tươi của người yêu, cũng thả mình chơi đùa cùng cậu, hai người xoay đến mấy vòng trong phòng khách mới chịu dừng lại, Lý Nghiêm Hi để cậu ngồi xuống ghế rồi mới xoay người vào phòng bếp, đoạn trở ra trên tay bê một khay thức ăn, trong khay có chén cháo trắng, dĩa dưa muối nhỏ và một chén thịt rim đậu phộng. Ninh Thư ngó ngó anh đặt khay đó xuống bàn trà trước mặt mình, đoạn những ngón tay thon dài cầm lấy thìa sứ màu trắng, trong khi tay còn lại thì bê chén cháo trắng lên.
Anh gắp trước một đũa dưa muối cho vào muỗng, lại múc một ít cháo, còn cẩn thận đưa lên miệng thổi trong chốc lát mới đưa muỗng cháo không còn quá nóng tới trước mặt cậu. Ninh Thư không làm màu cũng chẳng tỏ ra xấu hổ, tự nhiên và hào phóng há miệng ngậm lấy, nuốt hết cả muỗng thực vật, cháo trong đó ấy vậy mà vẫn còn hơi nóng, nóng đến mắt cậu đỏ cả lên, mũi xót xót, yết hầu cũng nghèn nghẹn.
Cuối cùng, Ninh Thư hỏi dè chừng: “Ba phát hiện em không về nhà…”
“Phía bác trai anh đã giải thích rồi, lát nữa anh sẽ đưa em về, tránh cho bác ấy lo lắng.” Lý Nghiêm Hi bỏ bát không lại vào khay, cười nhẹ trả lời cậu, Ninh Thư nhìn anh, không hỏi xem anh đã nói sao với ba mình, dù sao chỉ cần là người này, thì luôn có cách bịa ra lý do khiến người ta tin tưởng.
Ninh Thư ở luôn tới chiều mới được Lý Nghiêm Hi chở về nhà.
Xe dừng lại trước nhà, cậu mở cửa xuống xe, Lý Nghiêm Hi bỗng giữ tay cậu lại, kéo nhẹ, người tức khắc ngã lại vào lòng anh, phần cằm kiên nghị cạ nhẹ lên đỉnh đầu thiếu niên, ở không gian khép kín trong xe giọng anh dường như có phần trầm thấp hơn mọi khi: “Ninh Thư, sẽ không còn lần thứ hai.”
Ninh Thư nghe được, khẽ gật đầu.
Ngón tay thon dài mơn man trên gương mặt người yêu, cuối cùng dằn xuống xúc động muốn nuốt hẳn người trong lòng vào bụng, thả tay để cậu xuống xe.
“Đúng rồi, Tinh Không và Tinh Dương…” Giờ Ninh Thư mới nhớ tới chuyện này, cậu lo lắng đến độ vô thức lớn tiếng mà không nhận biết.
Lý Nghiêm Hi đưa tay vuốt nhẹ má cậu, cười bảo: “Hai người họ về nhà rồi.”
Nghe vậy Ninh Thư mới thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay chào tạm biệt người yêu.
Trong kiếng chiếu hậu, bóng dáng cậu thiếu niên vẫn đứng yên đó không di chuyển, người đàn ông ấy một tay cầm tay lái, tay kia không kìm được mà vươn khỏi cửa xe, quơ quơ giữa không trung, thiếu niên cách đó không xa trông thấy, trên gương mặt bỗng nở nụ cười sáng ngời, rồi mới xoay người bước vào nhà.
Chiếc ô tô đen xuyên qua nội thành đông đúc và ồn ã, chạy thẳng đến ngôi biệt thự nằm ở ngoại thành.
Cánh cửa sắt tự động mở ra theo tiếng động, chiếc xe đen hệt như tên rời cung bay thẳng vào trong, dừng thẳng lại ngay cửa vào khu vườn rộng lớn. Lý Nghiêm Hi bước xuống xe, biểu cảm trên mặt đã không còn sót lại chút gì dịu dàng của khi nãy, chỉ còn lại sự lạnh lẽo như băng tuyết mùa đông.
Cố Thanh và Tiêu Lâm đứng chờ ở huyền quan thấy người đã về, tức khắc bước tới đón.
“Ninh Thư sao rồi?” Câu đầu tiên Tiêu Lâm mở miệng hỏi là câu này.
Lý Nghiêm Hi vẫn chưa dừng lại bước chân, vừa đi vừa chậm rãi đáp: “Hơi sợ hãi thôi, tôi đưa em ấy về rồi.” – nói tới đây, anh thoáng nhìn sang Cố Thanh bên cạnh – “Cử người qua bảo vệ / đi, nhớ kỹ, đừng để em ấy phát hiện.”bg-ssp-{height:px}
Cố Thanh gật đầu: “Đã sắp xếp hết cả rồi.”
Lý Nghiêm Hi nghe xong lời này không khỏi nhướn mày, hỏi: “Người đâu?”
“Dưới tầng hầm.”
Đây là bất động sản ở ngoại ô của Lý Nghiêm Hi, bình thường ngoại trừ người giúp việc, trong nhà cơ bản không còn ai khác. Ngẫu nhiên Lý Nghiêm Hi sẽ về ở vài ngày, hơn phân nửa đều là về cùng với Cố Thanh và Tiêu Lâm. Trương Hiểu vài tháng trước đã xuất ngoại trao đổi học thuật, đến nay vẫn chưa về, thêm nữa mấy tháng nay Tiêu Lâm vẫn không ở đây, vậy nên nơi này đã nhiều tháng rồi không có ai về.
Bên dưới tòa biệt thự này là một tầng ngầm bí mật.
Lối xuống nằm ở phòng xe kế bên nhà chính, men theo những bậc thang đá xuống dưới thì hơi lạnh âm u rét mướt cũng theo đó phả vào người, dưới chân là từng phiến từng phiến đá, do hàng năm không có ánh mặt trời, giữa những kẻ đá đã mọc đầy rêu xanh, từ vị trí mà bậc thang đá biến mất vẫn luôn kéo thật dài đến một nơi xa rất xa, ba người men theo con đường dài ẩm ướt đi thẳng vào trong, rốt cuộc dừng lại trước một căn phòng đá.
Phòng đá trước mặt không lớn, chỉ chứa được độ chừng mười người, hai bên tường treo đầy các loại dụng cụ tra tấn, dưới ánh đèn trắng, chúng hệt như đang chiếu ra từng luồng sáng lạnh. Giữa thanh giá sắt treo lấy một gã đàn ông, trên người gã đầy những vết tích do bị thứ gì đó bén nhọn cắt đứt, còn có những vết rách do bị roi quất, quần áo trên người chẳng biết từ lúc nào đã càng ngày càng ít, chợt ghé mắt sang, nom hệt như một cơ thể trần trụi, gương mặt vốn dĩ luôn gọn gàng lúc này cũng trở nên lếch thếch, một bên tròng mắt như muốn lồi cả ra ngoài, trông có phần khủng bố, đoán rằng đã bị người phế đi, vài gã đàn ông vest đen đứng tản ra trong góc phòng, im lặng hệt như không tồn tại, nghe thấy tiếng động, gã đàn ông đang bị treo trên giá sắt gian nan ngẩng đầu lên, nhận ra ai tới, có lẽ gã định cười, nhưng lại động tới vết thương, bật ra miệng là từng tiếng rên đau đớn.
Lý Nghiêm Hi nhìn Vương Vĩ Minh mới hôm qua vẫn còn ngăn nắp giờ đã thành bộ dạng này, trên gương mặt như tạc không hề có lấy một vệt ngạc nhiên, anh cũng không vội lên tiếng, mà chỉ yên lặng ngồi xuống ghế cấp dưới đưa tới, có vẻ như đang đợi đối phương mở miệng trước.
Một chốc sau, trong phòng vang lên giọng nói khàn khàn của đối phương: “Ồ, Lý tổng, không ngờ cậu còn có nơi này nhỉ, tôi đây… A!!”
Gã đang nói giữa chừng đột ngột cao giọng, tiếng hét đầy đau đớn, trên mặt tràn ngập sự thống khổ, gã nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt mình, sự khó tin trong mắt dần dần phóng đại, Cố Thanh với vẻ mặt lạnh lùng đứng cách gã không tới nửa bước vung tay phải hung hăng nện vào bụng gã, nắm tay đó thoạt nhìn mảnh mai tới vậy, ấy thế mà sức mạnh của nó khiến miệng gã chớp mắt phải rỉ máu.
Lý Nghiêm Hi và Tiêu Lâm vẫn đứng yên đó, không hề ngạc nhiên với chuyện Cố Thanh bất ngờ ra tay.
Ngược lại thì Vương Vĩ Minh, vẻ mặt gã khó mà tin được, vừa rồi gã thậm chí ngay cả động tác của Cố Thanh cũng không kịp nhìn rõ, người đã vọt tới trước mặt gã rồi.
Một đấm vừa rồi của Cố Thanh dùng hết sức, cho dù đã thu tay lại, Vương Vĩ Minh vẫn đang thở dốc không ngừng, Lý Nghiêm Hi giương mắt nhìn gã, khóe miệng gợn một nụ cười khát máu, “Lý do mày động vào Ninh Thư?”
Vương Vĩ Minh im lặng, ra vẻ như đang nghĩ xem nên trả lời thế nào, cuối cùng mới thong thả đáp: “Mày làm công ty tao tổn thất nặng.”
“Chỉ vì một mảnh đất? Vương Vĩ Minh, trước khi trả lời người khác mày không dùng tới đầu óc à?” Tiêu Lâm khoanh tay, vứt cho gã một nụ cười châm biếm.
Vương Vĩ Minh liếc nhìn cậu ta, “Tại sao không thể?”
Nghe vậy, Tiêu Lâm và Cố Thanh nhìn nhau, tiếp theo lại nhìn về phía Lý Nghiêm Hi, Lý Nghiêm Hi trầm ngâm vài giây, bỗng nhiên phất tay ra hiệu cho một người đứng trong góc phòng, người nọ thấy, bước nhanh ra ngoài, không lâu sau quay về với một cái khay trên tay, trong khay bày một loại dụng cụ hình tròn được làm từ lưỡi dao, người có ánh mắt vừa nhìn đã biết ngay đây là công cụ sắc bén dùng để tra tấn kẻ khác.
Vương Vĩ Minh nhận ra, không khỏi cười gằn: “Tụi mày nghĩ thứ trẻ con này sẽ ép được tao vào khuôn sao? Lý Nghiêm Hi, không phải mày đang coi thường tao đó chứ?”
Lý Nghiêm Hi vẫn ngồi trên ghế, khóe môi nhếch lên, “Vương tổng, tôi đây vẫn chưa từng coi thường ông, chỉ là đang nghĩ coi nên tính hết nợ cũ trước đây ra sao thôi.”
Sắc mặt gã trong khoảnh khắc có hơi cứng lại, lập tức cười giả lả: “Tao không nhớ là có nợ nần gì cần tính với mày, mày không…” Lời gã lần nữa bị cắt ngang, lần này người ra tay là Tiêu Lâm, vẻ mặt anh đanh lại, dưới lớp áo là cánh tay cường tráng mạnh mẽ, một đấm đánh ra, Vương Vĩ Minh suýt nữa đã ngất đi, gã liên tục ho ra vài ngụm máu, không đợi gã phục hồi thần chí, liền nghe thấy giọng nói chầm chậm mà lạnh lùng của Tiêu Lâm: “Họ Vương, mối thù của Y Y tao còn chưa tính với mày đấy!”
“A, loại đàn bà ngu ngốc đó cần tới tay tao sao?” Vương Vĩ Minh cười cợt, nhưng ý cười trên gương mặt gã không chút nào gọi là vui mừng, ngược lại nhuốm một mạt đau thương khó nhận ra.
Tiêu Lâm cau mày, bước lên định cho gã thêm một đấm, bị Cố Thanh giữ chặt lại, “Ý mày là gì?”
Vương Vĩ Minh ngẩng đầu lên, hồi sau mới từ từ lên tiếng: “Lúc Y Y chết đã có thai ba tháng.”
“Mày thật không phải con người!” Tiêu Lâm kích động xông lên, ngay cả Cố Thanh cũng không giữ lại được, quật gã một bạt tai.
Vương Vĩ Minh có vẻ như không còn lắm tỉnh táo, vẻ mặt gã tan rã, miệng vẫn đang cười: “Mày thì biết gì! Tụi mày biết cái gì! Tao đêm nào cũng đều đợi cô ấy, mỗi đêm đều chờ, chờ cô ấy hiện về nhìn tao một lần, rồi thì sao, cố ấy không về lấy một lần! Đủ tàn nhẫn! Cô ấy sao có thể tàn nhẫn tới vậy! Đó là con tao, là con tao và Y Y! Mày cho là cô ấy chết tao không đau sao? Tao đau lòng thì có ích lợi gì? Tao có thể báo thù cho cô ấy sao? Hoàn toàn không! Tao vô dụng, tao là một thằng vô dụng!”
Mấy lời của gã làm cho vài người ở đây đều phải sửng sốt, Lý Nghiêm Hi đứng lên khỏi ghế, chầm chậm bước tới, cúi đầu xuống ngang tầm mắt gã: “Vương Vĩ Minh, mày biết mình đang nói gì chứ?”
Vương Vĩ Minh nhìn người đối diện mình bằng bên mắt còn lại, nhếch miệng: “Lý Nghiêm Hi, ông ngoại của mày là loại người gì còn cần tao nói à?”
Thật lâu sau, mới nghe thấy giọng nói ngờ ngợ của Cố Thanh vang lên: “Y Y… là ông ấy giết?”
“Không thể nào, không có động cơ.” Giây tiếp theo Tiêu Lâm lập tức phủ định câu hỏi của Cố Thanh.
Vương Vĩ Minh cười, trong mắt tràn đầy châm chọc: “Bảo vệ Ninh Thư, tính không?”
Lần này là sự im lặng kéo dài, Lý Nghiêm Hi đút tay trong túi quần, sắc mặt lạnh lùng và nặng nề, Tiêu Lâm – Cố Thanh đứng bên cạnh anh, vẻ mặt cũng hệt như thế.
Vương Vĩ Minh trông thấy bộ dáng này của ba người, cảm thấy buồn cười: “Bảy năm trước tình cờ Y Y tìm được Ninh Thư, bèn cho người âm thầm bảo vệ cậu ta, cô ấy biết cuộc sống của Ninh Thư không được tốt, nên luôn âm thầm giúp đỡ, giấy không gói được lửa, năm năm trước bị phát hiện, vì chuyện này tao còn đối phó với ông ta suốt đoạn thời gian, vậy mà…” Gã không nói tiếp được nữa, dưới ánh đèn chói mắt, một vệt dài uốn lượn trên má gã, mơ hồ còn có thể nhận ra sắc thái trong suốt của nó.
“Tao hỏi lại một lần, tại sao phải động tới Ninh Thư?”
“Nếu tao không làm, tao nghĩ mình sẽ càng chết nhanh hơn.”
Nghe vậy, Lý Nghiêm Hi và Tiêu Lâm đồng loạt cau mày, Cố Thanh lần nữa bước lên đi thẳng tới trước mặt Vương Vĩ Minh: “Ý mày là gì?”
Vương Vĩ Minh gian nan ngẩng đầu, một bên mắt duy nhất vẫn còn coi như lành lặn lướt qua vài gương mặt đối diện mình, giọng gã châm biếm: “Tụi mày không phải đều rõ hết rồi sao? Cần quái gì hỏi thêm câu này.”
“Tụi mày nghĩ đã giấu cậu ta kĩ rồi à? Đừng quên chỗ này là địa bàn của ai.” – giọng gã khản đục, trong gian phòng đá im lặng này nghe chói tai chẳng khác tiếng vịt kêu là mấy – “Lý Nghiêm Hi, mày còn trẻ người lắm, mày đấu không lại ông ta.”
“Đó còn chưa hẳn.”
“Phải không? Mày cũng đừng quên, sự tồn tại của Ninh Thư là nỗi sỉ nhục lớn nhất của ông ta, ngần đó năm, tụi mày giấu nhẹm Ninh Thư, quả thật cho cậu ta an toàn một đoạn thời gian, nhưng cũng không chứng tỏ cậu ta có thể an ổn sống hết cuộc đời, huống chi, ý ông ta muốn, là phải hủy diệt Ninh Thư hoàn toàn.”
Lời Vương Vĩ Minh nói khiến bầu khống khí nháy mắt trùng xuống, Lý Nghiêm Hi mím môi, không biết đang suy nghĩ chuyện gì mà tầm mắt vẫn luôn dừng lại trên mặt tường cách đó không xa, Tiêu Lâm và Cố Thanh liếc nhìn nhau, lựa chọn im lặng không lên tiếng, bọn họ không ai nói chuyện, Vương Vĩ Minh lại tiếp tục: “Tụi mày nên biết có nhiều lúc muốn hủy diệt một người không nhất thiết phải giết chết nó, mà là khiến nó tiếp tục sống một cuộc đời vô vọng không niềm tin,” – nói tới đây, gã nhắm mắt lại, ngữ điệu có phần bất đắc dĩ – “một người kiêu ngạo như Ninh Thư, chỉ duy nhất một biện pháp mới hiệu quả.”
Cố Thanh đột ngột quăng ánh mắt về phía gã đàn ông bị trói trên giá: “Mày cố ý.”
Vương Vĩ Minh cười cợt, trong ánh mắt loe lên tia sáng nhạt: “Khi còn sống Y Y không yên lòng nhất là cậu em họ này, tao sao có thể làm nhục cậu ta, tao chỉ đang tranh thủ thời gian thôi, không nghĩ tới cậu ta thật đúng là hung ác.”
“Mấy chuyện mày làm nhiều năm qua đều là để gạt ông cụ?” Tiêu Lâm vẫn ôm sự nghi ngờ với tình hình xoay chuyển quá nhanh này.
“Tao chỉ không muốn khiến cái chết của Y Y uổng phí mà thôi, ông ta điên rồi, chuyện gì cũng làm được, nếu tao không vờ đứng về phía ông ta, Ninh Thư đã sớm bị ông ta tìm ra.”
Gã nói khiến bầu không khí lại trầm xuống, trong phòng yên lặng suốt hồi lâu.
“Chú đã sớm bảo cho tên rác rưởi này biến mất đi, mấy đứa lại không nghe.”
Một giọng nói đột nhiên từ xa vọng lại, trong tầng ngầm nối liền này nghe hệt như vang lên gần sát bên người.
Vương Vĩ Minh nghe thấy giọng nói này, khóe miệng không khỏi giương lên, đám người Lý Nghiêm Hi vẫn đứng yên tại chỗ, không chút nào thấy bất an vì người nào đấy đột nhiên xuất hiện trong này.
Chí chốc sau, từ bậc thang đá đằng kia đi tới hai người, người đàn ông đi phía trước khoảng hơn ba mươi, diện mạo tuấn tú, người phía sau thì có gương mặt chữ “điền”, dù đang trong ngày đông rét lạnh cũng vẫn mặc một bộ đồ Tôn Trung Sơn màu xanh đen như cũ, chỉ là bên ngoài cố ý khoác thêm áo khoác dày.
Chờ hai người tới gần, Lý Nghiêm Hi mới mở miệng: “Quân Linh, sao hai người lại tới đây?”
Lý Phong Kình trừng mắt liếc thằng cháu mình: “Nếu Cảnh Phong không nói, con tính giấu chú tới chừng nào? Chuyện Ninh Thư bị bắt lớn đến vậy mà cũng không nói một tiếng, muốn chú tức chết đúng không!”
Mắt thấy Lý Phong Kình lại sắp nổi bão, Đường Quân Linh vội giữ chặt người lại, đoạn quay sang Lý Nghiêm Hi: “Ninh Thư không sao chứ?”
“Không sao.”
Nghe câu trả lời của Lý Nghiêm Hi, nét mặt Lý Phòng Kình mới dịu đi một chút, lại sực nhớ tới Vương Vĩ Minh: “Tên này làm gì Ninh Thư?” – Ninh Thư không chỉ là người yêu của cháu mình mà còn là học trò mình tâm đắc nhất, thêm nữa vốn có thù cũ với Vương Vĩ Minh, nghĩ tới đây cục tức trong lòng Lý Phong Kình không khỏi dồn cả vào một chỗ, nếu không có Đường Quân Linh kéo lại, đã sớm xông lên cho tên kia hai đá.