“Ninh Tiểu Nhàn.” Hắn đột nhiên nói. Nàng sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên Trường Thiên gọi thẳng tên của nàng. “Ngươi đã nghĩ kĩ chưa? Con đường Tu tiên phải dũng mãnh tiến về phía trước, một khi bước vào sẽ không còn đường rút lui. Hiện tại ngươi đổi ý vẫn còn kịp.”
Nàng nở nụ cười, lạnh lùng nói: “Đường rút lui sớm muộn gì cũng phải đứt, cùng với việc để người khác đến cắt đứt, không bằng tự ta chủ động cắt.” Lão tặc thiên muốn bức nàng đến tuyệt cảnh, vậy nàng sẽ hết lần này tới lần khác muốn xông ra một con đường sống, mà trợ giúp Trường Thiên, chính là lựa chọn của nàng.
Cái gì thiên hạ đại loạn, cái gì sinh linh đồ thán, có liên quan gì tới nàng? Lão Thiên buộc nàng tu tiên cứu Trường Thiên, mới có thể tự cứu lấy mình!
=====
Sáng sớm hôm sau, nàng dậy sớm giống như ngày bình thường, giúp đỡ Tống tẩu xử lý việc nhà.
Hiện tại trong nhà có một người bệnh nặng, nàng rán thêm hai quả trứng gà, vài miếng thịt hun khói cho Đại Hổ có thêm đồ ăn. Đại Hổ lo lắng nhìn nàng. Hắn hiểu rõ nàng, biết bề ngoài nàng hiền hòa khả ái nhưng tính cách là hiếu thắng cỡ nào, nàng an tĩnh như vậy quá mức khác thường rồi.Trái lại Đại Hổ lo lắng nàng sẽ có hành động gì đó quá kích nhưng hắn tìm không được lý do để khuyên nàng.
“Ngày mai sẽ mở tiệc chay rồi, ta phải đi sớm lên đó.” Ninh Tiểu Nhàn mỉm cười cho hắn thêm sự khích lệ, vừa ôn nhu dặn dò hắn nghỉ ngơi thật tốt. Sau đó nện bước lên núi! Hôm nay, nàng có nhiệm vụ quan trọng muốn làm, có kế hoạch trọng yếu phải định ra. Nàng muốn làm được tốt nhất, không phải chỉ là tiệc chay này.
Trước ngực của nàng, đeo một chiếc hoa tai gỗ nho nhỏ.
Đêm ngày hôm qua, Trường Thiên đột nhiên gọi nàng vào Thần Ma Ngục, đưa cho nàng chiếc hoa tai này. Lúc ấy chiếc hoa tai là thủy tinh màu tím, ánh sag1 khẽ tản ra.
“Wow, thật xinh đẹp.” Nàng nghiêng mắt nhìn hắn rồi nghĩ, người này làm sao lại đột nhiên muốn đưa lễ vật thế?
“Mọi thứ chỉ nghe sự miêu tả của ngươi, rất bất tiện.” Trường Thiên nói. “Trong ngục vốn đang giam giữ một loại yêu quái tên ‘Thiên Đồng’, có thể đem ma nhãn thả ra, xem vật bên ngoài thên. Bổn quân lấy ma nhãn ra rèn luyện một chút, ngươi phải đeo trước ngực.”
Nụ cười của nàng cứng lại. Thần mã(là từcảm thán oán trách, có hài âm là ‘cái gì’)? Phải đeo tròng mắt của yêu quái vào trước ngực mình! Chẳng lẽ hắn không cảm thấy đối với người bình thường mà nói yêu cầu này có chút cao sao? Mặc dù món đồ chơi này trông rất xinh xắn, nhưng bản chất của nó vẫn là một con mắt a! Thân là một hot girl Trái Đất bình thường, nàng có quyền lợi không mang mấy thứ đồ đáng sợ này chứ?
Tiếp theo, từ trước ngực mình hắn lấy ra một cái dây chuyền, phía trên cũng đeo một ma nhãn giống như đúc.”Giữa hai chiếc ma nhãn đó có tầm nhìn cộng hưởng, như vậy bổn quân có thể chứng kiến chuyện ngoại giới, cũng có thể cảm nhận được khí tức ngoại giới.”
Thật cao cấp a, đây là điện thoại vệ tinh đồng bộ phiên bản Tiên giới sao?
Đợi một tý, trước chờ một chút đã! Đối với một nam một nữ mà nói, ngươi có, ta cũng có, đồ trang sức đeo tay cùng loại cùng kiểu, vậy còn không phải là —— Tín! Vật! Định! Tình!
Trường Thiên vô tội nhìn nha đầu đối diện, mặt bỗng đỏ lên rất khả nghi.”Sao nàng lại thế? Tâm tư phàm nhân tạp niệm thế này có hơi nhiều một chút.”
Được rồi, nhìn hắn bộ dạng nghiêm trang, tám phần là không có nghĩ tới phương diện này. Tình nhân ở loài người mới dùng tín vật đính ước tới định ra minh ước, hắn lớn lên tuy anh tuấn, nhưng bản thể cũng chỉ là một thần thú, đối với tình cảm có thể hiểu được mấy phần?
Nàng cưỡng chế suy nghĩ lung tung của mình, chất vấn: “Muốn ta đeo lên cũng có thể. Ngươi có thể bảo đảm chỉ nhìn phía trước, sẽ không ngắm xuống dưới không?”
Mình dù sao cũng là thiếu nữ xinh đẹp 17 tuổi thanh xuân, thân thể khỏe mạnh, dáng vẻ tiêm doanh, phần mảnh nên mảnh, chỗ cần phải lồi lên, tất cả cũng đều dần dần đầy đặn. Tuy nói mặt mũi không có dung mạo như thiên tiên, nhưng đối với vóc người của mình nàng vẫn rất có lòng tin.
“. . .”
“Bổn quân không có hứng thú với nhân loại!”
Trường Thiên cắn răng, từ giữa hàm răng nặn ra mấy chữ này. Thời đại khi hắn tung hoành thiên địa, thần, yêu, tiên, khuynh thành tuyệt sắc thế gian, hắn đã xem qua không biết bao nhiêu rồi. Cô gái nhỏ này, lại lo lắng hắn nhìn lén bộ ngực của nàng? Nàng dựa vào cái gì mà tự đại như vậy?
Hắn vươn tay với Ninh Tiểu Nhàn: “Được rồi, trả trở về!”
“Không trả!” Đồ đã vào tay sao có thể trả lại? Điều này không phù hợp với tín điều của Ninh Tiểu Nhàn nàng. Mặc dù lời của Trường Thiên làm cho nàng có chút tổn thương. “Ta mang là được!” Sau đó xem xét dây chuyền trước ngực Trường Thiên một cái, hỏi:
“Ngươi nói hai quả ma nhãn có cộng hưởng tầm nhìn, như vậy, ta có thể chứng kiến chuyện trước mặt ngươi sao?” Nàng rất có hành viđạo đức nghề nghiệp, nhất định sẽ cố gắng không rình trộm mỹ nam, ừ, cố gắng!
Hắn nhếch đôi môi xinh đẹp nói: “Không thể. Bản thân ngươi không có thần lực, không đạt đủ điều kiện sử dụng.”
Được rồi, thì ra là chiếc điện thoại video một chiều.
Nàng nhún nhún vai chuẩn bị rời đi, bên ngoài ban đêm nhất định đã khuya, nàng phải mau một chút trở về ngủ, ngày mai còn có chuyện quan trọng cần làm.
“Chờ một chút.” Trường Thiên lại gọi ở nàng. “Thiếu chút nữa đã quên, đeo ma nhãn này ở trên người của ngươi dễ dàng làm người khác chú ý, cần phải ngụy trang một chút.” Nàng đành phải ném ma nhãn trả lại cho hắn.
Vốn tưởng rằng sẽ thấy tình cảnh đại sư khí công phát công giống như loại cảnh tượng luyện khí “Hắc hắc hà hơi”, nào biết hắn chỉ cầm ma nhãn đặt ở trên bày tay trái, tay phải từ bên trên nhẹ nhàng mơn trớn, màu sắc ma nhãn liền phai nhạt bớt, ngón tay thon dài, tư thế mềm nhẹ làm nàng liên tưởng đến hai tay của nhà dương cầm.
Quả nhiên soái ca đều rất coi trọng hình tượng của mình.
Hắn ném ma nhãn đã hoàn toàn mất đi vẻ sáng bóng lại cho nàng, tính chất cũng trở nên giống như khúc gỗ, chỉ có chính giữa có một vòng màu sắc thâm sâu, thoạt nhìn giống như một hồng tâm hình cầu. Nếu đổi thành mang vật này trên Trái Đất, có thể có tay súng mắc chứng nhầm lẫn mà nhắm trúng nàng không đây?
Sau đó hắn còn nói: “Tốt rồi, mang như vậy không có ai có khả năng hoài nghi.”
Biết rõ tức giận là không lý trí, biết rõ tức giận sẽ làm mình trông không xinh đẹp. Nhưng mà. . . . . . Thật là tức chết nàng! Tốt xấu gì nàng cũng là thiếu nữ xinh đẹp 17 tuổi thanh xuân, không ngờ ở trong mắt hắn, cũng chỉ xứng với đôi bông hoa tai xấu xí không ai để ý? Ma nhãn có hai quả, sao hắn không đem chiếc trên người mình cũng trở thành khúc gỗ đi?
Trên Trái Đất lúc học năm đầtrường cấp 3 u, còn có rất nhiều tiểu nam sinh đỏ mặt lần lượt đưa thư tình cho nàng, tặng chocolate đấy. Làm sao trong mắt hắn, nàng cùng một cấp bậc với gỗ mục hả? Thúc có thể nhẫn nhưng thẩm không thể nhịn!
Chờ một chút, có sơ hở!
“A, không phải ngươi nói tù nhân trong Thần Ma Ngục đều hóa thành bạch cốt rồi sao? Hai nhãn cầu này ở đâu ra?”
Trường Thiên ngây ngẩn cả người, có lẽ không nghĩ tới tâm tư của nàng tinh tế tỉ mỉ như vậy. Qua hồi lâu mới đáp: “Sau khi ‘Thiên Đồng’ chết, cảm thấy bỏ mặc ma nhãn biến mất thì thật đáng tiếc, ta liền thu lại luyện thành pháp khí.”
“Nói cách khác, trong tay ngươi quả thật cũng không thiếu pháp khí đúng không?” Vì sao không lấy ra cho nàng dùng? Tâm hồn của nàng rất dễ bị tổn thương nhé.
Hắn lại trầm mặc một lúc lâu, mới thấp giọng nói: “Ngươi không có thần lực, căn bản không cách nào vận dụng tự nhiên.” Cao ngạo như hắn, chuyện nói dối thật ra là điều rất khó chịu.
Biết mình đuối lý đi à nha? Ninh Tiểu Nhàn, người có chí, hòa một ván với hắn rồi!
Nàng thu hồi dây chuyền, hùng dũng oai phong, khí phách hiên ngang trở về.