Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

quyển 9 chương 1006: đau khổ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dựa theo quy luậtt hiên địa, trước khi chưa vượt qua Thiên kiếp thì không thể vận dụng tinh tú lực, đây làmột nguyên nhân. Quan trọng hơn một chút, là tu tiên giả Độ Kiếp tiền kỳ, thân thể chưa được kiếp lôi rửa tôi, cường độ còn chưa đủ để gánh chịu tinh tú lực vận hành, nếu là muốn mạnh mẽ dẫn động giống như nàng, kết cục có thể xảy ra nhất chính là gân mạch cả người bạo liệt, nguyên thần binh giải (tan rã), bị chết vô cùng biệt khuất. Nhưng là Ninh Tiểu Nhàn vẫn luôn tu hành Ba Xà công pháp, chú trọng luyện thể, lại có kinh mạch trong cơ thể từng được Long Tượng quả mạnh mẽ phát triển gấp mười lần, cường độ kia so với những tu tiên giả Độ Kiếp tiền kỳ khác chắc chắn đâu chỉ hơn gấp ba, bốn lần.

Đây mới là lý do mà Trường Thiên dám thi thuật vì nàng.

Hiện tại nàng đau đến giọng nói đều đứt quãng: “Vậy thì, phải làm sao bây giờ?”

Lúc này Ất Mộc chi lực đã đuổi theo tinh tôi Mộc Chi Tinh, bổ nhào vào, hơn nữa cuối cùng còn phải hấp thụ phân giải nó. Nhưng khi nó muốntrở về đường cũ, lại phát hiện ổ đã bị Trường Thiên dùng thần lực chắn lại, nó không trở về được.

Trường Thiên biết rõ vây lại không bằng khai thông, lập tức thăm dò thần lực của bản thân vào, dùng thế lực bắt ép Ất Mộc chi lực đang chạy nhanh trong thân thể nàng, giống như đang khống chế ngựa hoang, bắt buộc nó phân lưu ra thành từng nhánh theo các kinh mạch, lại mạnh mẽ đè ép tốc độ của nó xuống, muốn giảm bớt sự phá hư của Ất Mộc chi lực đối với thân thể nàng. Hắn đối với việc vận dụng kỹ xảo đã sớm đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực, lực lượng của hai người lại là đồng nguyên đồng chất, lực lượng cường đại này dưới sự hiếp bức của hắn, quả nhiên từ từ phân thành từng tia nhỏ, chảy ồ ồ trong khắp kinh mạch toàn thân nàng. Lúc này cẩn thận quan sát Ninh Tiểu Nhàn, sẽ phát hiện dưới làn da trơn bóng của nàng phát ra thanh quang mơ hồ, khó có thể nhận ra, chỉ là quang mang như vậy cũng chỉ có người tu hành mới nhìn thấy.

Vận hành như vậy được ba mươi ba chu thiên, thì Ninh Tiểu Nhàn đã tự dùng thần lực tiếp nhận từng điểm từng điểm, học quản khống lực lượng không nghe lời, mà Trường Thiên từ từ rút thần lực của mình đi.

Đến lúc này, nàng lại bắt đầu chịu đau khổ. Ất Mộc chi lực trái bay phải nhảy, lộ ra vẻ cuồng bạo mà tức giận, chỉ cần một khi nàng khống chế không chắc, kinh mạch một số nơi lập tức bị đau đớn như bạo liệt!

Trường Thiên thay nàng mặc y phục vào, thấy nàng cắn môi dưới rất chặt, hốc mắt đều đỏ, đầu quả tim của hắn cũng co rút đau đớn, cho nên ôm nàng vào trong ngực, nhẹ giọng dịu dàng nói: “Bé ngoan, nhịn một chút, so với nỗi khổ Thiên kiếp gia thân thì đây cũng không tính là cái gì, rất nhanh liền hết đau rồi.”

Nàng đưa tay chống đỡ lồng ngực hắn, muốn thoát khỏi ngực của hắn. Nhưng là lực lượng toàn thân đều đã dùng để đối phó Ất Mộc chi lực bởi vì không nhà để về mà bạo tẩu, lần này xô đẩy đã mềm nhũn, ngược lại giống như khẽ vuốt từng cái. Nàng hưởng thụ nheo mắt lại, giận đến mức gằn từng chữ ra khỏi kẽ răng: “Rất nhanh, là bao lâu?”

Hắn trầm ngâm một hồi rồi nói: “Ất Mộc chi lực trên người của nàng khổng lồ ngoài ngoài ý muốn, xem tình hình như vậy, chừng bảy ngày.”

Bảy ngày! Trước mắt nàng tối sầm, khóc không ra nước mắt.

Vẻ mặt trên mặt nàng quá mức bi ai, người khác nhìn vào thì không khỏi có cảm giác vui vẻ, Trường Thiên cố gắng bày ra sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói: “Nàng có biết Ngao Ưng hay không?”

“Không biết.”Tâm thần nàng trang bị đều đã lấy ra đối phó Ất Mộc chi lực. Lại nói khách trọ này cũng quá không biết xấu hổ, cũng không biết ở trên người nàng bao lâu rồi, bị đuổi ra phòng lại đạp lên mặt mũi của chủ nhân như nàng.

“Người du mục Phương Bắc làm bạn cùng ưng. Nhưng tập tính của chim ưng hung mãnh, muốn thuần hóa Đại ưng hoang dại, sau khi bắt về thì không thể để cho nó ngủ, chủ nhân cũng phải canh giữ bên cạnh để đồng cam cộng khổ. Liên tiếp mấy ngày như vậy, ưng bởi vì vô cùng mỏi mệt, dã tính mới có thể bị tiêu ma, do đó có thể tiến hành bước huấn luyện kế tiếp.” Nàng đường đường là Độ Kiếp tiền kỳ tu vi, vốn nên là nóng lạnh bất xâm, chỉ trong thời gian ngắn thế này lại đã chảy mồ hôi đầy người. Hắn vén tóc rơi trên trán nàng, nhẹ nhàng hôn lên hai gò má nàng, nàng ngay cả sức kháng cự cũng không có, “Ất Mộc chi lực chính là con chim ưng khổng lồ. Cảnh giới bây giờ của nàng còn chưa tới, phải nhớ rằng cần mạnh mẽ thuần hóa nó, khiến nó cho nàng sở dụng, đầu tiên sẽ phải chịu đựng qua được nó, cùng nó phân ra tôn ti, chủ tớ, ngày sau nó mới có thể biết điều một chút mà nghe lời nàng.”

Hắn đi lấy nước bên suối giúp nàng lau mồ hôi, sau đó ôm nàng ra khỏi Thang Trì Quán, tìm được phòng trọ mà Trương Sinh chuẩn bị cho nàng dùng, lại đặt nàng lên giường. Ninh Tiểu Nhàn thấy hắn ngồi xuống chỗ đầu giường, không có ý đồ rời khỏi, không nhịn được nói: “Chàng còn không đi? Đừngđể bị thấy được.”

Nàng ở chung một chỗ với hắn là một chuyện không thể gặp người hay sao? Trường Thiên nén giận, thấp giọng nói: “Nàng đang ở thời kỳ bất thường, người nhằm vào phu thê Trương Sinh sẽ tùy thời tìm đến, làm sao ta có thể đi chứ?”

Nàng âm thầm nổi cáu. Thật vất vả mới ra khỏi Vân Mộng Trạch khôi phục thần thông, kết quả toàn bộ đã bị lấy ra đối phó với Ất Mộc chi lực. Chuyện của mình thì mình tự biết, quả thật nếu giống như Trường Thiên nói phải chịu đựng đến bảy ngày, vậy thì thần lực trong người nàng sẽ không thể sử dụng được một chút nào cả,cho dù việc đi đường ăn cơm không thành vấn đề, nhưng nếu động thủ với người ta thì e rằng khí tức sẽ thác loạn.

Nàng nhắm mắt, nghiến răng nghiến lợi kêu cót két: “Chàng cố ý?”

“Cái gì?”

“Chàng cố ý để ta dung hợp Mộc Chi Tinh ở nơi này.”Chính là muốn làm cho nàng sau đó phải dựa vào hắn. Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn. Nàng yếu đuối nên cần hắn trông nom, còn không biết xấu hổ mànối giận mắng hắn hay sao?

“Nói nhảm.” Nhưng trong giọng nói của hắn có chứa ý cười rất nhạt, Ninh Tiểu Nhàn dứt khoát trở mình đưa lưng về phía hắn, nhắm mắt làm ngơ. Nàng đã nhiều lần nhắc nhở chính mình, đừng mắc lừa, đừng mắc lừa, đáng tiếc so sánh về lịch duyệt,so sánh về nội tâm với Đại Yêu đã sống ngàn năm này, trong nháy mắt nàng đã bị nghiền nát đến cặn bã không còn.

Hắn vừa mới đào một cái hố to trên mặt đất, nàng đã khẩn cấp nhảy vào rồi.

“Trường Thiên.” Nàng nhắm mắt kêu.

“Ừ.”

“Hôm nay sau giờ ngọ ở tửu lâu, chàng cuối cùng là làm sao mà ra được?”

Chỉ sợ nàng không chính diện hướng về phía hắn, cũng có thể cảm nhận được thân thể của hắn thoáng cái trở nên cứng ngắc.

A, rốt cục cũng thắng được một ván. Khóe miệng nàng khẽ cong lên.

Chẳng qua nàng cũng thật hiếu kỳ. Thần Quân đại nhân cao lãnh vĩ ngạn bên người sẽ không mang theo mấy thứ đồ tầm thường như là bạc, cho nên, ngày đó hắn rốt cuộc lấy cái gì để trả tiền rời đi vậy?

Hai người đều trầm mặc.

Một hồi lâu sau, phía sau mới truyền đến một tiếng thở dài rất nhỏ mà thẫn thờ. Nàng chỉ làm như không nghe thấy, toàn tâm toàn ý đối phó Ất Mộc chi lực bên trong thân thể. Nhanh chóng nắm giữ lực lượng này trong lòng bàn tay, nàng cũng có thể sớm một ngày khôi phục thần thông.

Đại khái người phía sau cũng nhắm mắt dưỡng thần rồi, nàng không có cảm giácbị châm đâm sau lưng.

Vì vậy quá trình tự kiềm chế tâm thần mạnh mẽ này, cũng không biết đã trải qua bao lâutrong đần độn u mê, chân trời phát ra màu xám trắng.

Nha hoàn Trương gia đến hầu hạ khách quý, phát hiện chẳng biết từ lúc nào màtrong khách phòng đã xuất hiện mộtmỹ nam tử áo đen tuấn mỹ đến rối tinh rối mù. Đáng tiếc nàng chỉ dám liếc trộm một cái rồi cũng không dám nhìn nhiều, bởi vì … lang quân này đẹp thì đẹp, nhưng mà khí thế quanh thân quá mức kinh người, hiện nay đã là tháng năm rồi, nàng đến gần mấy bước đã cảm thấy tay chân lạnh như băng, xương sống cứng đờ, nàng không biết đây là phản ứng của thân thể đối với sợ hãi,hay là hắn có thể “khiến người cảm thấy lạnh lẽo”, chẳng lẽ vị nữ khách họ Ninh ở trên giường sẽ không cảm thấy lạnh cả người sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio