Edit: Vịt
Beta: Tiểu Tuyền
“Hiện tại nên làm thế nào cho phải? Không thể để hắn chạy.” Nhưng nàng lại đánh không lại Lưu Mãn Tử.
“Chuyện này có khó khăn gì?” Trường Thiên chỉ một ngón tay, “Cùng Kỳ!”
“Dạ!” Trường Thiên đại nhân kêu gọi, nó tất nhiên là ưỡn ngực ngẩng đầu, mặc người sai khiến.
“Ở bên ngoài là chủ nhân tiền nhiệm của ngươi, ngươi có thể đối phó với hắn được không ?”
“Việc đáng làm thì phải làm!” Nó lưu loát trả lời khiến cho Ninh Tiểu Nhàn thoáng chốc đổ mồ hôi, người này thật là kẻ bán chủ cầu vinh vô cùng gọn gàng linh hoạt a .”Trước biến trở về nguyên hình rồi đợi ở bên ngoài đi.”
Nhận được chỉ lệnh, Cùng Kỳ bắt đầu biến ảo , vỏ ngoài màu đen dần dần thoát ra một chút ánh sáng màu tím, cũng bắt đầu có các chữ khắc huyền ảo ở bên trên thân mình nó, chỉ mấy hơi sau thì màu tím kia càng thêm rạng rỡ, lò luyện đan bán tướng phi phàm cũng hiện ra, mở nắp lò ra là có thể thấy tinh vân màu tím ở bên trong cũng bắt đầu lưu chuyển. Ninh Tiểu Nhàn nhìn nó thở dài, tên này thật là tên lừa đảo có nghề rất tốt.
“Toàn bộ dựa vào ngươi, nhưng không được nửa đường đứt xích nhé!” Nàng ôm lấy bếp lò. Không đợi Cùng Kỳ mở miệng hỏi cái gì là”đứt xích” , nàng đã lắc mình ra khỏi Thần Ma Ngục.
Lúc này, Lưu Mãn Tử đang hướng về phía không khí suy đoán nói: “Vị tiền bối nào giá lâm mà lại cùng với tiểu nhân vui đùa ra chuyện này?” Lời còn chưa dứt, trước mắt đột nhiên lóe một cái, cái tiểu cô nương kia liền xuất hiện ở trước mặt mình, lại đứng ở đúng vị trí đó, dường như là chưa từng nhúc nhích qua.
“Ngươi. . . . . .” Hắn lắp bắp một tiếng, may mắn là bình thường hắn là người gan lớn tự phụ nhưng hiện tại cũng cảm thấy rét lạnh sống lưng, cuối cùng chỉ có một ý niệm lắng đọng ở trong đầu “ gặp quỷ”.
“Cái này, trả lại ngươi.” Cô nương đối diện ôm một vật ở trong ngực, lại nhìn có chút quen mắt, nhìn kỹ lại còn không phải là lò luyện đan mà mình đã bị mất sao? “Hiện tại là vật quy nguyên chủ rồi. Xin lỗi vì đã nói láo với ngươi!” Nói xong, nàng đem lò luyện đan này ném về phía hắn!
Lưu Mãn Tử không biết dụng ý của nàng, theo bản năng liền đưa tay nhận lấy.
Chờ hắn mới cúi đầu xuống nhìn, thì nghe thấy được một âm thanh trầm muộn mà hèn mọn truyền ra từ trong lò: “Lão chủ nhân, ta rốt cục tìm được ngươi!”
Đồ chơi này ở trong tay hắn cho tới bây giờ đều im ắng không hề phát ra một âm thanh nào, lúc này Lưu Mãn Tử cũng bị dọa cho không nhẹ, hăn định đem vật trong tay ném đi, nhưng vật này lại “hưu” mà kêu một tiếng, thể tích lò luyện đan đột nhiên trở nên to hơn gấp mười lần, lại vững vàng đè hắn ở phía dưới, hắn vội vàng giãy dụa, tiếc là lò luyện đan ở phía trên cũng càng trở nên nặng như núi đè.
Hắn vốn là người có bản lĩnh cao cường, mà hiện tại lần lượt từng thủ đoạn đều lôi ra nhưng không có một cái nào có hiệu quả, vẫn bị vật hóa thân làm cự đỉnh lò luyện đan gắt gao chặn lại, khiến hắn sinh ra cảm giác tay chân vô lực. Cầm lấy Linh Đang hướng về phía kẻ địch, lại phát hiện là linh đang cũng bị đè ép rồi, âm thanh dao động như đánh chiêng. Lại nói thế gian có một loại bất đắc dĩ, tên là “Nhất lực hàng thập hội” ( dốc sức có thể đánh được kẻ mạnh hơn gấp mười ) mà hắn hiện tại chính là kẻ bị đánh kia, hơn nữa bên tai còn truyền tới âm thanh dương dương đắc ý của cự đỉnh: “Cái này gọi là thiên vương lấp mặt đất, bảo tháp trấn hà yêu!”
Ninh Tiểu Nhàn nhìn người ở bên dưới cự đỉnh như cá trong chậu, không nhịn được cười ra một tiếng. Khuôn mặt Lưu Mãn Tử căng tới đỏ lên. Trong mắt tràn ngập khuất nhục cùng xấu hổ và giận dữ, thoạt nhìn giống như là bị Cùng Kỳ Bá Vương ngạnh thượng cung cả trăm lần vậy.
Hắn bị ép tới gần như muốn hộc máu, thật vất vả từ trong cổ họng nặn ra được mấy chữ : “Này. . . . . . Đây là chuyện gì xảy ra?”
Nàng lắc đầu nói: “Ta đã nói là vật quy nguyên chủ rồi, đáng tiếc là ngươi không có phúc tiêu thụ, lại nói, thân là tù binh nhân loại đầu tiên của Thần Ma Ngục, ngươi hẳn là kiêu ngạo mới phải.” Đưa tay lên liền đem tu sĩ tam lưu này thu thập cho vào trong Thần Ma Ngục.
Người này thân là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, rõ ràng đối mặt với nàng là một cô nương nhân loại mà lại sử dụng loại pháp khí cao cấp như nhiếp hồn âm này, vậy thì nàng cần gì phải khách sáo với hắn, trực tiếp ném lò luyện đan ra đè hắn, so sánh lại thì còn có ai có thể theo kịp nàng chứ?
Làm xong những thứ này sau, nàng cũng có chút không chống đỡ nổi, ma âm kia đã xuyên qua não của nàng, cuối cùng đả thương thần hồn của nàng, hiện tại nàng chỉ cảm thấy toàn thân không ổn, đầu óc chậm chạp hận không thể nhắm mắt nằm xuống.
Âm thanh ôn hòa của Trường Thiên vang lên bên tai : “Nhóc con cứ ngủ một lát đi, ta đi luyện chế đan dược.” Âm thanh này của hắn giống như có lực thôi miên, Ninh Tiểu Nhàn tận lực ra vẻ thục nữ mà ngáp một cái, tựa vào trên cây cột, lập tức liền ngủ thiếp đi.
Biết nàng toàn thân mệt mỏi, hắn lấy ra một món đồ từ trong ngực, vật này lớn lên giống như sừng tê giác, Trường Thiên tiện tay tách ra một khối, tiếp theo lại lấy không ít thảo dược ,tất cả đều ném vào trong vũ đỉnh.
Huyền Minh thần hỏa vô thanh vô tức nổi lên, Cùng Kỳ lộ ra vẻ mặt sáng khoái cần ăn đòn, xem ra là được thần hỏa bồi dưỡng vô cùng thoải mái, vốn là dựa vào ăn lửa mà sinh ra khí linh, bổn mạng chân hỏa của Trường Thiên cũng chính là đồ ăn tốt nhất của nó.
Một lò đan dược này được luyện chế trong thời gian không dài, số lượng thành đan cũng như trước tới giờ không thiếu một viên. Ninh Tiểu Nhàn cảm giác bản thân mình giống như chưa được ngủ qua, sau đó mới bị Trường Thiên nhẹ nhàng lay tỉnh lại.
Một viên thuốc màu lam nhạt lẳng lặng nằm yên trong lòng bàn tay bạch ngọc của hắn, thoạt nhìn như bình thường không có gì lạ, cũng không có hào quang bắn ra bốn phía, hiện tại nàng đã biết, có chút ít thuốc quý trọng bề ngoài bình thường nhưng lại tương đối bất phàm.”Đây là cái gì?”
“Dưỡng hồn đan, ăn nó vào ngươi sẽ mau khỏe hơn.”
Hắn nói giọng bình thản, nhưng Cùng Kỳ nhảy lên, chỉ sợ Ninh Tiểu Nhàn không rõ lắm về tâm ý của hắn.”Nữ chủ nhân, đây là dùng nước sông ở bên cạnh Cổ Điêu Sừng Nhọn, lại dung hợp với nhiều loại dược liệu để luyện chế thành Dưỡng Hồn Đan, người đương thời có thể luyện đươc thần đan này đã ít càng thêm ít, thần hồn bị đả thương là cực kỳ khó khăn hồi phục, Trường Thiên đại nhân đã mất công sức cùng thời gian thật lớn mới có thể luyện ra, thật ra thì thương thế của người không nặng, nghỉ ngơi tầm vài ngày sẽ . . . . . .” Lời nói của nó còn chưa dứt liền nhận được hai luồng lệ quang của thần quân đại nhân bắn tới, hiển nhiên là trách nó lắm mồm!
Nếu vừa rồi nàng vào Thần Ma Ngục sớm một chút cũng sẽ không bị thương, hắn cũng không cần hao tâm tổn sức luyện đan nhiều như vậy.”Ta lại làm cho ngươi lo lắng rồi.” mặt Ninh Tiểu Nhàn đỏ lên, thấp giọng nói, “Cảm ơn.” Đưa tay lấy ra đan dược nuốt vào. Thuốc này không có mùi vị gì, vừa tiếp xúc vào trong miệng, trôi tới bụng thì thấy lành lạnh, có cảm giác rất quái dị.
Trường Thiên bật cười: “Cần gì phải khách khí như thế?” Quay đầu nhìn thoáng qua Cùng Kỳ, nghĩ thầm cái lò này đôi khi vuốt mông ngựa còn vuốt được rất đúng chỗ.
Hắn tự đặt tay lên huyệt thái dương của nàng, nhẹ nhàng xoa.
Ừ, thật thoải mái! Chỉ pháp của Trường Thiên thật tốt nha, nếu như hắn tới quán mát xa của Hoa Hạ để xoa bóp, lấy dung mạo cùng với chỉ pháp của hắn, nhất định sẽ trở thành cái tên đứng đầu bảng, a nha, rõ ràng là rất không thoải mái, tại sao lại theo thói quen suy nghĩ lung tung rồi?
Nàng yên tâm thoải mái mà hưởng thụ cái cảm giác được che chở này, ngay cả chính nàng cũng không biết, bắt đầu từ lúc nào hắn lại đối xử với nàng ôn nhu như vậy nữa rồi. Sau đó thì có hai dòng nhiệt lực từ phía ngón tay của hắn truyền tới, theo kinh mạch của nàng mà đi xuống, cùng với một luồng khí lạnh ở trong bụng dâng lên cùng nhau dây dưa hợp lại, giống như hai con rắn nhỏ nhẹ nhàng di chuyển lưu động ở trong đầu, chỉ du tẩu ở hai bên, làm cho cảm giác thống khổ phiền muộn muốn nôn mửa thoáng chốc liền tiêu tán đi hơn phân nửa.
Nàng cố nén cảm giác muốn ngáp một cái, thân thể vốn rất thoải mái nhưng cảm giác mệt mỏi càng nồng đậm hơn.
Hắn vuốt vuốt đầu của nàng: “Ngoan, đi ra ngoài an tâm ngủ đi, rất nhanh là có thể khỏi hẳn. Những thứ còn lại cứ để cho ta làm đi, ngày mai ngươi còn có chuyện quan trọng muốn làm nữa.” Đôi mắt đẹp của nha đầu kia đóng như không đóng, đôi mắt lim dim có bộ dáng rất đáng yêu, khiến cho hắn muốn hung hăng hôn một cái, nhưng nàng đang bị thương, hắn cũng không nên lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Ở trong mắt Cùng Kỳ nhìn thấy, bóng hình hắn cực kỳ cưng chiều, Trường Thiên đại nhân còn chưa từng khách khí đối với người khác bao giờ, đừng nói là ôn nhu che chở như vậy nữa.
Nàng đang bị vây hãm trong cảm giác muốn mở mắt cũng không mở được nữa, miễn cưỡng gật đầu, ngay lập tức rời khỏi Thần Ma Ngục mà bò lên giường, mau chóng tiến vào mộng đẹp.
===========
May là nàng đã sớm ngủ, cảm giác này chỉ sợ ngủ tới thiên hôn địa ám, tới khi tỉnh lại thì trời còn không có sáng ra, nàng dường như cố mở mắt ra liền thanh tỉnh, Cùng Kỳ gấp gáp không thể chờ được mà đem kết quả thẩm vấn Lưu Mãn Tử nói cho nàng biết. Không thể không nói, cái bếp lò này mặc dù om sòm nhưng nói chuyện vẫn rất có nặng nhẹ, logic cũng rõ ràng.
“Chính là như vậy sao?” Nàng nhíu nhíu mày, “Lưu Mãn Tử có thể nói dối hay không?”
“Ngài cứ yên tâm.” Lò luyện đan cười gian nói, “Chưa từng có người nào có thể dưới tình huống bị Trường Thiên đại nhân lục soát hồn mà nói dối được!”
Nàng nghe xong không khỏi giật mình.
Mặc quần áo tử tế vào, nàng đem những thứ mà Lưu Mãn Tử bố trí ở trong sân đều thu lại, sau đó lại bắt đầu leo tường, không làm kinh động những hộ gia đình ở chính giữa, lại vô thanh vô tức bay qua tường cao của Đàm gia, ở trên cửa nhẹ nhàng gõ ba cái.
Năm hơi thở trôi qua, không có động tĩnh.
Ở lúc nàng đang nhíu mày thì Trường Thiên đột nhiên nói: “Trên nóc nhà.” Nàng theo lời ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy trên nóc nhà bỗng nhiên có thêm một người quần áo xốc xếch.
Tiếu Tử cúi đầu, vừa lúc nhìn thấy nàng đang trợn to đôi mắt nhìn mình chằm chằm, trong lòng cả kinh: “Công phu của nha đầu này lại tiến bộ rồi, lại có thể phát hiện ra ta.” Vốn là không biết người đến là người nào hắn mới trực tiếp từ cửa sau đi lên nóc phòng, cho dù là da mặt hắn đủ dày nhưng bị Ninh Tiểu Nhàn bắt được đang ngủ đêm ở trong nhà của Đàm Thanh Hà khuôn mặt cũng không khỏi đỏ lên.
Hắn thấy nha đầu này đang nhìn mình ánh mắt đã chuyển sang hứng thú dạt dào cho nên cũng rất thông minh mà không đề cập tới chuyện này, ho nhẹ một tiếng: “Sớm như vậy, có chuyện gì sao?”
Nàng đem chuyện của Lưu Mãn Tử nói ra, trong mắt Tiếu Tử lộ ra vẻ ngưng trọng, hắn cũng không hỏi Ninh Tiểu Nhàn làm sao bắt được tu sĩ Trúc Cơ kỳ, trên người nha đầu này có quá nhiều bí mật, hắn cũng không muốn đi tra cứu, mọi người không phải đều vậy sao, cho dù ai từng có kinh nghiệm như hắn thì cũng sẽ hiểu được tầm quan trọng của kết quả lớn hơn quá trình rất nhiều.
Thì ra là tên tam lưu tu sĩ xui xẻo Lưu Mãn Tử từ khi ở trong Hỗ thị bị Đạm Thai Dực đuổi đi xong, vốn nghĩ tới ngày tháng của mình không còn nhiều, định tìm một chỗ kết thúc tính mạng. Tu sĩ tu luyện chưa tới Nguyên Anh kỳ, sau khi chết không thể phân ra nguyên thần để chạy trốn được, chân chính là “người chết như đèn tắt”. Nhưng lại xét thấy lần này có rất nhiều tiên phái cũng sẽ vì đệ tử môn hạ phía dưới mà thắp sáng Hồn đèn, một khi các đệ tử ở bên ngoài bất hạnh qua đời thì hồn phách sẽ men theo chỉ thị của Hồn đèn để trở về tông phái, chờ đợi cơ duyên cải tạo lại thân thể. Nhưng Thanh Hư Môn đã trục xuất Lưu Mãn Tử đi, tất nhiên là sẽ không giữ lại hồn đèn của hắn, cho nên người này chết tức là đã chết, giống như chó hoang chết ở ven đường, người phàm bị ăn sạch ở trong núi không có gì khác biệt, không thể nổi lên hơi bụi.
Song mạng của hắn cũng không tới đường cùng, đang ở lúc độc “tích hủy” trong cơ thể hắn phát tác đau nhức mưng mủ khắp nửa thân thể thì lại có người đưa cho hắn mấy trăm viên linh thạch, để cho hắn đi tới Hỗ thị mua đan dược Hoàn Hồn Dẫn để cứu mạng, điều kiện là từ nay về sau làm việc cho hắn. Người này chính là Phàn chân nhân.
Bởi vì dược lực của Hoàn Hồn dẫn, Lưu Mãn Tử bị đả thương phải hôn mê mất ba ngày ba đêm mới có thể tỉnh lại được. Phàn chân nhân muốn hắn làm một chuyện đầu tiên, chính là tới Nham thành, đi xung quanh thôn trang cùng trạm dịch bắt lấy một nam một nữ ở trong các thương đội, yêu cầu là phải có thân thể thuần dương cùng thuần âm.