Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

quyển 1 chương 12: công lao của mộc thiên liệu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhờ có hai vị trưởng lão kịp thời chạy tới, liên thủ chắn trước mặt nàng. Nếu đến chậm thêm nửa hơi, đời này của Mai đại tiểu thư cũng chỉ còn dư lại nửa cái đầu.

Hai vị trưởng lão nghĩ mà hết sức sợ hãi, đừng nói Mai Uyển Đình táng thân trong miệng hổ, cho dù nàng chỉ bị sướt hỏng một tầng da mỏng, Mai chưởng môn yêu con như mạng cũng sẽ không để yên bỏ qua cho bọn họ. Cho nên hai người mang tức giận trút lên con thú miệng chảy bọt mép trước mặt, trên người Nanh Thú là đôi mắt dữ tợn đỏ như máu đỏ, trong chốc lát đã nghe thấy tiếng hổ gầm và tiếng người quát phát ra từ trong sơn động, tiếng vang trùng trùng điệp điệp rất náo nhiệt.

Đáng thương con Nanh Thú kia từ nhỏ đã bị nuôi nhốt lại chỉ có đạo hạnh hai ba trăm năm, một chút thần thông cũng không biết, khoảng chừng mười phút đồng hồ sau liền ‘phịch’ ngã xuống, bị pháp khí đánh ngã trên đất, hai vị trưởng lão cũng thở hồng hộc thiếu chút nữa đã đặt mông ngồi trên mặt đất.

Nhìn thấy đầu Nanh Thú kia nằm trên đất, thở ra thì mạnh nhưng hít vàoo mỏng manh, các trưởng lão đang định giải quyết nó thì từ trong đám người chợt xuất hiện một người che trước mặt Nanh Thú.

Người này dĩ nhiên là Hoắc Chính Hoa.

Trưởng lão trừng mắt liếc hắn, tức giận nói: “Xem con súc sinh của ngươi làm chuyện tốt nè, đoạt y phục Đại tiểu thư, lại đánh một đệ tử trọng thương. Ngươi quỳ qua một bên cho ta, tối nay đi giới luật Phong tự mình chịu phạt!” Hắn cũng không nói thêm nữa, mặc dù Nanh Thú của Hoắc Chính Hoa gây ra họa lớn như vậy, nhưng chỉ cần Nhị trưởng lão truyền công đi giới luật phong khơi thông, chuyện này chưa hẳn không thể từ lớn hóa nhỏ.

Nhưng Hoắc Chính Hoa vẫn quỳ trên mặt đất, dập đầu rơi lệ nói: “Đại Hoàng (chỉ Nanh Thú) từ trước đến giờ ôn thuần, chưa từng nổi điên giống như hôm nay, trong đó tất có nguyên do. Xin hai vị trưởng lão minh xét!” Trong lòng hắn có quỷ nên nghĩ thầm chẳng lẽ là thủ đoạn trả thù của Đại Hổ hay Ninh Tiểu Nhàn? Đáng tiếc Đại Hoàng đạo hạnh không đủ, không thể mở miệng nói chuyện, nếu không chuyện này trong nháy mắt có thể tra ra manh mối.

Hai vị trưởng lão chăm chú nhìn một chút, trong lòng cũng cảm thấy cổ quái, lại có lòng bán chút mặt mũi cho Nhị trưởng lão truyền công, cho nên sai đệ tử đi kiểm tra thức ăn còn dư lại của Nanh Thú, kết quả tất cả đều bình thường. Hơn nữa trên người nó ngoại trừ vết thương do các trưởng lão tạo thành cũng không có vết thương khác, vì vậy cũng sẽ không có chuyện có người bôi độc trên binh khí sau đó đả thương Nanh Thú.

Các trưởng lão còn chưa nói chuyện, nhưng Mai Uyển Đình lại không nhịn được nữa. Khẽ đảo mắt nhìn Nanh Thú, đã sớm có nữ đệ tử chịu khó nhặt váy lên thay nàng.

Nhưng chiếc váy sa mỏng luy châu màu hồng phấn vốn đã bị Nanh Thú giày xéo hơn nửa buổi tối, sau đó lại bị nó và người khác kéo mấy cái. Dù sao nó cũng chỉ là một bộ y phục đẹp đẽ được người thợ may làm tay mà không phải là pháp khí, dưới sự tra tấn giày vò này đã thủng lỗ chỗ, không khác gì đám rau khô. Nếu Mai đại tiểu thư mặc nó đến dưới chân núi xin cơm, đoán chừng cũng sẽ có người hào phóng cho tiền, điều này bảo nàng làm sao có thể đi gặp Quyền thiếu hiệp – Quyền Thập Phương mình yêu mến?

Hết lần này tới lần khác vào lúc này lại có nhân chứng ra làm chứng. Một vú già quét sân ban đêm ngày hôm qua nhìn thấy một cái bóng màu vàng khổng lồ ở bên ngoài phòng giặt đồ quanh quẩn một lát, sau đó ngậm một vật nhanh chóng chạy đi. Lúc ấy nàng bị dọa sợ không dám lên tiếng, về sau nghĩ lại thấy bóng dáng ấy có chút quen mắt, hình như chính là linh thú của Hoắc tiên trưởng.

“Chuyện cho tới lúc này, ngươi còn lời nào để nói?” Mai Uyển Đình chỉ vào lỗ mũi Hoắc Chính Hoa quát lên: “Là súc sinh mà ngươi nuôi tự mình chạy tới ngậm váy của ta vào trong mồm, hoặc là chính ngươi sai sử nó?”

Nàng chụp cái mũ mão này quá lớn, Hoắc Chính Hoa gánh chịu không nổi, thiếu chút nữa ngồi phịch trên mặt đất liên tục kêu oan uổng: “Là Nanh Thú tự mình làm.” Nói xong lời này hắn cũng biết Linh Thú của mình không giữ được, chỉ cảm thấy miệng đầy cay đắng.

Rốt cuộc hai vị trưởng lão cũng không giết Nanh Thú tại chỗ, chỉ nhốt nó lại tính toán đợi sau khi tiệc chay chấm dứt thì xử lí. Dù sao nó cũng đã hấp hối, bò cũng không bò nổi, nên không sợ nó quấy rối gây ra phiền toái.

Trải qua một phen náo loạn, tiếng nhạc dưới chân núi truyền tới, xem ra khách quý Triều Vân Tông đã đến. Ở đây, đều là các trưởng lão sĩ diện, người trẻ tuổi thì muốn xem náo nhiệt, Mai Uyển Đình vội vàng trở về thay quần áo, mọi người ai cũng không muốn bỏ qua cơ hội thật tốt này, cho nên vù vù gần một trăm người không tới mười nhịp thở đã đi hết cả.

Hoắc Chính Hoa nhìn Nanh Thú trên mặt đất, cắn răng quay đầu rời đi. Linh Thú bị thương nặng như vậy, lại đắc tội với Đại tiểu thư, ngày sau sợ rằng không thể sử dụng. Đã như vậy, canh giữ ở chỗ này cũng có tác dụng gì? Còn không bằng tranh thủ đi thăm dò, chuyện này rốt cuộc là người nào đang giở trò.

Không thể không nói, người này bạc tình bạc nghĩa lãnh huyết đến cảnh giới khác rồi.

Ai cũng không có chú ý tới trên nhánh cây, trước hang ổ của Nanh Thú treo có một vật nho nhỏ, có bộ dáng giống nhãn châu bằng gỗ.

Mọi người mới vừa rời đi không bao lâu, trước hang ổ của Nanh Thú bỗng xuất hiện bóng dáng một người. Không cần đoán cũng biết người này chính là Ninh Tiểu Nhàn.

Nàng cười híp mắt đi tới trước mặt Nanh Thú. Hiện tại con cự thú kia đã không đứng lên nổi, nó chỉ há to mồm thở, nhìn thấy nàng đến gần, miễn cưỡng mở mắt nhưng ngay cả tiếng gầm đều hữu khí vô lực.

“Không có sức phản kháng sao?” Ninh Tiểu Nhàn cười nói, đưa tay nhẹ nhàng đặt trên đầu Nanh Thú.

Tiếp theo trong nháy mắt, cự thú lớn như thế lập tức biến mất trong hư không.

Nàng cũng duỗi người dùng tai nghe thấy dưới chân núi truyền tới tiếng ồn ào, tự nhủ: “Nên trở về làm tiệc chay rồi.”

***

Vở kịch hay này đương nhiên là Ninh Tiểu Nhàn tự biên tự diễn, chúng trưởng lão và sư huynh muội phái Xích Tiêu làm bạn biểu diễn là được rồi, dĩ nhiên còn cần cộng thêm người trực tiếp phát sóng tại hiện trường – Trường Thiên.

Nàng biết mình chỉ là một người phàm tục, có giỏi hơn nữa cũng không bằng Trường Thiên trong Thần Ma ngục, muốn ra tay đối phó Hoắc Chính Hoa và Nanh Thú, nàng chỉ có thể mượn “Thế”. Mà ‘thế’ này chính là Triều Vân Tông, chính là Mai đại tiểu thư.

Ngày hôm qua, thời điểm dò xét tình hình quân địch, Trường Thiên cũng đã thấy được toàn bộ hình dáng củ aNanh Thú. Trải qua hắn giám định, huyết thống của nó hỗn tạp, xem ra đã pha lẫn chủng loại không biết bao nhiêu đời. Yêu quái cũng rất coi trọng tính thuần khiết của huyết thống, ít nhất bản thân Trường Thiên là loại đại yêu quái thuần chủng, đối với bề ngoài của con tiểu yêu quái này tỏ vẻ khinh thường mười phần: “Lại để cho loài người kêu đến kêu đi, thật sự làm mất hết thể diện yêu tộc!”

Nhưng hắn cũng cung cấp một tin tức hết sức hữu dụng: trong cơ thể Nanh Thúcó chứa một tia huyết mạch của hổ Xích Hao. Mặc dù cực mỏng cực yếu, đại khái chỉ có chừng một phần ngàn nhưng cũng xác thực nó vẫn tồn tại.

(Ninh Tiểu Nhàn lén tỏ vẻ: khen một câu! Khứu giác của Trường Thiên thực sự còn xuất sắc hơn cả chó. Nghe nói rắn có khứu giác vô cùng phát triển, đầu lưỡi của nó phân ra hai nhánh, có thể ngửi được mùi rất nhỏ trong không khí, phân biệt được các mùi khác nhau. Không biết lúc Trường Thiên phân biệt huyết mạch Nanh Thú, có há mồm le lưỡi hay không nha?)

Loại hổ Xích Hao này là yêu thú viễn cổ rất mạnh không cần hoài nghi nhưng nó lại có một nhược điểm nổi bật: nó đối với Mộc Thiên Liệu cơ hồ không có sức chống cự, chỉ cần loại thực vật này xuất hiện trước mặt, nó gần như sẽ ngừng lại tất cả chuyện trong tay nhào tới liếm láp chơi đùa, mê say không dứt.

Trường Thiên khẳng định như thế cũng bởi vì đã từng thấy qua một lão bằng hữu suốt ngày ôm Mộc thiên liệu mà sống. . .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio