Hắn quả nhiên là người của phủ Phụng Thiên, hơn nữa địa vị cao quý. Ninh Tiểu Nhàn âm thầm than thở, nếu thu hắn vào Thần Ma ngục sớm một bước thì con đường phía trước của nàng dễ đi hơn nhiều. Dù sao, cái yêu tông đang truy nã Ôn Lương Vũ và nàng trong toàn Phụng Châu chính là phủ Phụng Thiên a, nói không chừng mệnh lệnh kia là do Mịch La ban ra đấy!
Không thể không nói, nàng đánh bậy đánh bạ mà lại đoán đúng!
“Báo lên tình hình nắm được.” Mịch La lại nhắm nghiền hai mắt, bày ra bộ dáng chuẩn bị lắng nghe, chỉ có Ninh Tiểu Nhàn biết rõ, tên gia hỏa này nói không chừng toàn thân vẫn không có chút sức nào, đi đường không vững, sợ người khác nhìn ra đầu mối, lúc này mới kéo dài chút thời gian.
Điều này nói rõ, sách lược trước đây của nàng đã đi đúng. Quả nhiên hắn không muốn để thuộc hạ chứng kiến tình trạng mệt mỏi của mình.
Ở đây còn có tiểu cô nương người phàm, nói thẳng tình báo ra không có vấn đề gì sao? Đát Tử do dự nhìn Ninh Tiểu Nhàn một cái, lại nghe Mịch La hừ nhẹ một tiếng từ trong mũi: “Hử?”
Dáng người hắn cực đẹp, bộ dáng nhắm mắt cũng khơi gợi hủ nữ suy nghĩ sâu xa. Nhưng mà Đát Tử nghe hắn hừ ra mọt tiếng này, thì cảm thấy toàn thân đều ngâm trong nước đá, giật mình một cái, vội vàng nói: “Chúng thuộc hạ đã phái người lục soát toàn Phụng Châu, nhưng trước sau cũng không phát hiện hành tung của Ôn Lương Vũ, mà ngay cả người giúp đỡ Ôn Lương Vũ, cũng chưa từng nhìn thấy. Thuộc hạ đoán —— đoán hắn đã rời khỏi Phụng Châu. Thiếu chủ, phải chăng chúng ta nên mở rộng phạm vi tìm kiếm?”
“Ngươi đoán?” Hắn không mặn không nhạt lặp lại một lần, Đát Tử cúi đầu, không dám lên tiếng.
“Đã thu thập đầy đủ tư liệu của cô nương giúp đỡ Ôn Lương Vũ chưa?”
“Vâng! Nàng là người phàm, trong người không có linh lực, nhưng có nhiều điều kỳ quặc.” Nói tới đây, nhớ tới bên cạnh Thiếu chủ cũng có nữ tử người phàm kỳ quặc, không nhịn được mà nhìn Ninh Tiểu Nhàn một cái, lại thấy nàng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, giống như căn bản không nghe thấy lời mình nói, thần sắc bình thản như thường.
“. . . . . . Nàng tên là Ninh Tiểu Nhàn, ngày trong thành có yêu quái bắt người đã đến phủ nha báo án, cùng đi còn có mẹ con quả phụ trẻ tuổi Đàm Thanh Hà của Nham Thành. Sau đó, Đàm Thanh Hà dọn ra ngoại trang ở, nhưng mà sau hai ngày lục soát đến ngoại trang thì mất manh mối, giống như có người cố ý xóa dấu vết của nàng, thủ pháp gọn gàng, không để lại dấu vết.”
Tốt quá, Đàm tỷ an toàn không phải lo, Ninh Tiểu Nhàn buông lo lắng trong lòng xuống. Người xóa đi manh mối kia nhất định là Tiếu Tử, hắn chuyên tâm trốn chạy hai mươi năm, nhất định đã thành một đại tông sư theo dõi và xóa dấu vết. Cùng biến mất với mẹ con Đàm Thanh Hà từ trong Nham Thành nhỏ bé kia với hắn mà nói không phải việc gì khó khăn.
Đã nghe Đát Tử nói tiếp đi: “Thuộc hạ tra được, Ninh Tiểu Nhàn này đã từng xuất hiện tại Hỗ thị, bán ra Trúc Cơ Đan dược hiệu tốt vô cùng ở khu gửi bán thuộc quan phủ, cùng với một vị kỳ dược khác là Hoàn Hồn Dẫn.” Nàng lấy một bình ngọc từ trong ngực ra, hai tay dâng lên cho Mịch La, thì thấy hắn lắc đầu, chỉ phải thu tay về, “Trúc Cơ Đan của nàng có thể tăng năm thành xác suất thành công Trúc Cơ, ngày đầu tiên bán ra còn khiến cho tán tu tranh nhau mua, ép khu gửi bán phải áp dụng phương thức đấu giá. Sau vài ngày dứt khoát ghi rõ giá bán, kết quả mỗi ngày đều có thể bán hết sạch.”
“Chính là Trúc Cơ Đan còn không quý hiếm gì, về phần Hoàn Hồn Dẫn trong lọ này.” Nàng ngừng một chút nói, “Lại thật sự là một loại kỳ dược mới nghe lần đầu. Chỉ cần người uống còn nửa hơi thở, là có thể sống lại, hơn nữa trong chốc lát sinh long hoạt hổ, chiến lực không giảm mà tăng, nhưng phải giảm mười lăm năm dương thọ. Đan dược này định giá hơn một ngàn linh thạch, so với dược hiệu của nó thì xem như đã rất rẻ rồi.”
Mịch La nhẹ gật đầu: “Đây cũng không phải dược vật mà phàm nhân có thể luyện ra được, sau lưng nàng cta ó cao nhân, hơn nữa người này không quá để ý giá cả dược vật, nếu không giá bán còn phải hơn gấp mười lần.” Hắn và Trường Thiên mặc dù chưa từng đối mặt, chỉ vẻn vẹn từ đan dược là có thể đoán được bên cạnh Ninh Tiểu Nhàn có người tài ba. Chỉ là hai người này đâu phải không quan tâm giá thuốc, Ninh Tiểu Nhàn là vì không hiểu, mà Trường Thiên đã cách thế quá lâu, căn bản không biết giá thị trường của dược phẩm a!
“Trong lọ này vốn có hai viên Hoàn Hồn Dẫn, là thuộc hạ thu được từ trong tay người mua thuốc. Trước khi đến thuộc hạ đã tìm người dùng một viên, không biết dương thọ sẽ giảm đi thật không, nhưng hiệu quả khởi tử hồi sinh thì quả thực là dựng sào thấy bóng (*)!”
(*) dựng sào thấy bóng: thuật ngữ thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ làm việc có thể thấy hiệu quả lập tức.
Ninh Tiểu Nhàn nghe thế thì trong lòng lạnh lẽo. Người mua Hoàn Hồn Dẫn là tán tu, phủ Phụng Thiên làm sao thăm dò được tin tức của bọn họ, lại từ tay bọn họ lấy được Hoàn Hồn Dẫn? Tin tức linh thông thế này, năng lực hành động nhanh vô cùng này, đều lộ rõ ra rằng tổ chức này thật khó chơi.
Nghe nàng ta kể lại, thì nữ yêu này vì thí nghiệm dược hiệu, lại ra tay độc ác đánh người (hoặc yêu) vô tội đến tình trạng gần chết. Nếu nàng ta độc ác như thế, Mịch La với tư cách là người lãnh đạo trực tiếp, sẽ xuất ra thủ đoạn gì với kẻ địch đây? Nếu biết rõ “Ninh Tiểu Nhàn” đang đứng trước mặt bọn họ, bọn họ có thể nghĩ ra bao nhiêu loại biện pháp đến tra tấn nàng, tra hỏi tung tích Ôn Lương Vũ?
Nàng không nhịn được mà tâm lý hoảng loạn, lưng toát mồ hôi. Trường Thiên bây giờ hiểu rõ nàng như lòng bàn tay, quát trước: “Ninh Tiểu Nhàn, tâm tư bình tĩnh của ngươi đâu rồi?”
Trong lời nói mang lực thần thông, như một chậu nước suốt mát lạnh dội xuống trong ngày nắng nóng, lập tức làm nguội tinh thần của nàng.
Phải rồi, cách nàng chỉ hai thước là tên đại yêu đang nghỉ ngơi kia! Tuy tứ chi hắn mềm nhũn, nhưng thính lực, khứu giác lại hoàn hảo không tổn hao gì, chỉ cần nghe tiếng tim nàng đập, nghe nhịp hô hấp của nàng có chút dị thường, thậm chí chảy thêm hai giọt mồ hôi, thì đều khiến hắn nổi nghi ngờ!
Trăm dặm đường đã đi hết chín mươi. Ninh Tiểu Nhàn, thật vất vả chịu đựng được đến bước này rồi, đừng để thất bại trong gang tấc! Nàng bất động thanh sắc mà điều hòa khí tức quanh thân.
Lúc này Mịch La mới đưa tay nói: “Lấy ra ta xem.” Yêu lực của hắn thâm hậu, lúc này đã khôi phục lại hơn phân nửa rồi, mới dám vươn tay mà không đến nỗi run rẩy.
Đát Tử một mực cung kính trình lên. Mịch La đổ Hoàn Hồn Dẫn vào lòng bàn tay, trầm ngâm nhìn, lại ngửi cẩn thận, mới cảm thán nói: “Quả nhiên là thuốc tốt! Nếu có thể tu bổ thần hồn, mới thực sự gọi là giá trị liên thành!”
Trong lời hắn nói như có thâm ý, vì có mấy thuộc hạ đều im lặng, không ai dám nói tiếp.
“Tiếp tục truy xét tung tích của cô nương này, nàng tuyệt đối không phải từ trên trời rơi xuống vào trong Nham Thành. Ta muốn biết nàng từ đâu tới, muốn đi đâu, chọn cách nào rời khỏi Phụng Châu? Nếu không, nàng càng kỳ quặc thì càng có thể là nhân tố biến số để truy tìm Ôn Lương Vũ.”
Bọn thủ hạ vội vàng đáp lại.
Tim Ninh Tiểu Nhàn lại treo lên. Mịch La nói rõ sẽ không từ bỏ ý đồ với nàng. Phủ Phụng Thiên chắc chắn là quái vật khổng lồ, nếu tra theo hướng Đông, thì chẳng bao lâu, toàn bộ mọi thứ về nàng đều bị ghi chép trong danh sách, sau đó đặt trên bàn Mịch La. Đến khi đó, tính mạng của nàng sẽ nguy hiểm, nói không chừng còn liên lụy đến tất cả mọi người nàng quen biết nữa.
Hắn lại trầm mặc một chút, mới có phần thâm trầm mà đứng dậy: “Thời gian không còn sớm nữa, phải khởi hành trở về rồi.”
Yêu quái như lôi thần kia lại biến thành đại điểu, ngoan ngoãn rạp xuống đất, áp cánh xuống làm bậc thang, chờ sau khi hắn đứng lên, những yêu quái khác mới từ từ mà trèo lên, đến đứng sau hắn, không dám vượt qua một bước.
Lúc này, Mịch La mới nhàn nhạt quét mắt nhìn Ninh Tiểu Nhàn một cái. Sự hiếu kỳ, hứng thú từng xuất hiện trong mắt hắn lúc ở cùng Ninh Tiểu Nhàn nửa ngày nay đều biến mất toàn bộ, chỉ còn lại sự lạnh nhạt và lãnh khốc, khiến nàng nhịn không được mà muốn rùng mình một cái.
Có lẽ, đây mới là khuôn mặt thật của đại yêu Mịch La?
Chim khổng lồ vỗ cánh làm nổi lên một trận cát bay đá chạy, nàng lui về phía sau hai bước để khỏi bị ảnh hưởng, trong tai lại nghe một giọng nói thầm chứa ý cười: “Ngươi rất tốt.” Dừng một chút lại nói, “Nếu ngươi muốn giả vờ như sợ ta, thì lần sau tim nhớ đập nhanh một chút, hô hấp dồn dập một chút, nói không chừng ta còn có thể tin đấy.”
Là giọng Mịch La!
Hồ có tính đa nghi, thì ra hắn đã sớm phát hiện sự khác thường của nàng. Đây là biểu thị hắn nhận một lần nhân tình của nàng sao?
Nàng bỗng ngẩng đầu nhìn lại, vẻ mặt Mịch La vẫn lạnh băng như vậy, lại quay đầu nói mấy lời với Đát Tử, sau đó nhanh chóng nhẹ gật đầu.
Mặc dù đôi cánh con chim khổng lồ làm nổi gió lớn, nhưng thính lực tốt của nàng vẫn nghe được lời Mịch La nói: “Để nàng đi.”
Cuối cùng nàng đã được an toàn!
Chim khổng lồ vỗ cánh bay đi, tốc độ cực nhanh, sau mười hơi thở đã hóa hành một chấm đen nhỏ ở chân trời.
Trong thiên địa mênh mông này, rốt cuộc nàng lại được tự do rồi. Ninh Tiểu Nhàn cũng không chê đá cuội trên bãi sông quá cứng, chỉ buông lỏng thể xác và tinh thần, nhẹ nhàng nằm vật xuống. Nàng nhắm hai mắt lại, hưởng thụ mùi vị tự do không dễ có này.
Trời mới biết trên con đường nàng đi qua trong vài canh giờ vừa rồi, tinh thần phải chịu bao nhiêu dày vò? Bên cạnh lúc nào cũng có một đại yêu quái, hơn nữa còn là yêu quái định lật tung cả Phụng Châu lên để tìm Ôn Lương Vũ và nàng. Nàng phải giả vờ sợ hãi vào thời điểm nên sợ hãi, phải giả vờ hoảng hốt ở thời điểm nên hoảng hốt, tại thời điểm nên vô tội thì còn phải ra vẻ đáng thương, thời điểm nên biểu hiện thì lại không thể quá lố, để tránh bị hắn bắt về coi là nữ đầu bếp ngự dụng thật.
Chừng mực trong chuyện này, quả thật khiến nàng phải vắt hết sức mà suy nghĩ. Nhớ tới câu nói sau cùng của Mịch La, “Lần sau” ? Đời này nàng cũng không hy vọng gặp lại hắn nữa!
Thế đạo này, kẻ yếu thật khó sinh tồn.
Mà trong trò chơi mèo vờn chuột này, “Con chuột” tạm thời dẫn đầu rồi, nhưng nếu chưa đến cuối cùng, thì ai biết cuối cùng kết cục sẽ ra sao?
Nàng học bộ dáng của Mịch La, cũng vốc nước sông tát lên rửa mặt, cảm thụ cái mát rượi hiếm có này, sau đó bắt một con cá nóc. Con cá này bị Trường Thiên chỉ đích danh yêu cầu đấy. Thân thủ nàng không tệ, bắt một con cá ngốc cũng dễ như trở bàn tay.
Cuối cùng nàng nhìn quanh bốn phía, xác định nơi này ngoại trừ mình, tiểu bức yêu cùng mấy con ngựa thì không có ai khác, mới chuyển người vào Thần Ma ngục.
Lại nói đến Mịch La, hắn đứng lặng trên người con chim khổng lồ đang bay, sống lưng thẳng tắp, chỉ là bóng lưng lộ ra khí thế khắc nghiệt, hiển nhiên tâm tình rất không tốt. Ai có thể tin nửa khắc trước hắn còn bị độc tố giày vò toàn thân không thể nhúc nhích? Bọn thuộc hạ tự động đứng cập vào sau, cách hắn khoảng cách ít nhất bốn xích.
Truy tìm một ngày rưỡi mới tìm được đội lữ hành kia, kết quả trời đưa đất khiến, mầm linh trà vẫn chết. Hạt giống linh trà này vẫn còn trên người Ôn Lương Vũ, ai bí mật có được trước tiên, thì thực lực người đó càng thêm hùng hậu.
Trong tay hắn nắm chặt cây non kia, trong lòng đã dâng lên nộ khí ngập trời. Theo như tính tình bình thường của hắn, thì không có một sinh linh nào ở đó sống sót được. Vậy mà kết quả hắn lại buông tha cho một “Lý Mộng Tuyết” và hai đứa trẻ, còn mang nàng theo một đoạn đường.
Hắn không thể nói rõ đây là tâm tình gì, có lẽ giống như có vài người thích nuôi mấy con chó con mèo con, cho dù ngươi tìm hiểu ngọn nguồn triệt để, hắn cũng không cách nào nói cho ngươi biết tại sao lại thích. Có một số việc, có một số cảm giác, quả thực nói không rõ chính là nói không rõ.