Editor: Tran phuong
Beta: Tiểu Tuyền
“Ngươi quả thật có bản lĩnh, bỗng nhiên mất tích mấy ngày, mãi cho đến hôm nay ta mới tìm được. Ngươi nói xem nên bồi thường sự lãng phí thời gian của ta thế nào?” Đôi mắt hoa đào của hắn liếc qua, người không biết còn tưởng hắn đang liếc mắt đưa tình. Chỉ có Ninh Tiểu Nhàn biết, nhân phẩm người này ác liệt vô cùng, hiện tại chẳng qua chỉ là mèo vờn chuột thôi, nàng chính là con chuột kia: “Ninh cô nương?”
Đã lâu rồi không có ai lừa gạt hắn như vậy.
Nàng rốt cuộc thở ra một hơi, buông bỏ ngụy trang: “Ngươi muốn tìm ta hỏi nơi ở của Ôn Lương Vũ đúng không?” Nếu đối phương đã nhận ra mình, đơn giản thức thời một chút là được rồi.
“Vốn là thế.” hắn mạn bất kinh tâm nhìn bò cạp yêu còn đang co giật: “Nhưng thấy màn tỷ đấu vừa rồi, ta càng muốn biết……..”
Hắn chỉ vào Răng Nanh trong tay Ninh Tiểu Nhàn, trịnh trọng hỏi: “Chủy thủ này ngươi làm sao lấy được?”
Nói ra lời này tất cả sự lười nhác của hắn đều đã thu hồi, lần đầu tiên sống lưng thẳng tắp, sắc mặt chăm chú.
Nguy rồi, Răng Nanh bị hắn nhìn thấy! Hai tay nàng co lại, sau đó mới bất tri bất giác nhớ ra pháp khí này là dùng nanh của chân thân Trường Thiên chế tạo, dưới tình huống bình thường tuyệt đối sẽ không cho người phàm cầm nhưng vì sao Mịch La lại xem trọng Răng Nanh như vậy?
Nàng cố trấn định: “Ngươi nói cho ta biết trước, nàng bị làm sao vậy?” Nàng đưa tay chỉ con bò cạp lớn.
“Nàng phản bội ta. Ta liền đưa nàng tới đây, nói cho nàng biết, nếu có thể đánh bại ngươi thì sẽ có đường sống, sau đó ta đánh nát nội đan của nàng ta.” Mịch La lộ vẻ bất mãn: “Nào biết năng lực của nàng ta lại kém như vậy, còn bị một cô nương người phàm đánh bại. May là nàng ta sắp chết nếu không mặt mũi của ta cũng bị nàng ta làm mất hết.”
Đáy lòng Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên nổi lên hàn ý. Việc Đát Tử dò xét tin tức ở sau lưng Mịch La rốt cuộc vẫn bại lộ, vì vậy mới bị hắn phá thần thông ném ra làm quân cờ khảo nghiệm mình. Nội đan của yêu quái nếu bị đánh vỡ sẽ mất hết linh trí, năng lực giảm nhiều, biến thành dã thú thuần túy. Đát Tử biến thành bò cạp yêu nên trong đầu đại khái chỉ nhớ rõ Ninh Tiểu Nhàn là đầu sỏ khiến mình lâm vào tình trạng này, vì thế mới động thủ liều mạng như vậy?
Hình người của Đát Tử là một cô gái tươi đẹp như thế, nhất định cũng từng khóc lóc đau khổ cầu xin, Mịch La lại thờ ơ bỏ mặc. Hồ yêu này lòng dạ thật cứng rắn. Bản thân mình còn lừa gạt hắn, vậy sẽ có thể có kết cục tốt sao?
Sinh mệnh bò cạp lớn tràn đầy, đến giờ vẫn còn két két rung động, Ninh Tiểu Nhàn không đành lòng nói: “Nàng thực sự đã thua, ngươi hãy tiễn nàng một đoạn đi.” Aizzz, đột nhiên nảy sinh cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Mịch La cười cười: “Ngươi thật tốt bụng.” Ngón tay chỉ ra, một luồng ánh sáng hồng từ tay áo bay ra, xuyên qua đầu bò cạp, rồi tự động quay về tay áo của hắn. Thứ này nhanh đến nỗi Ninh Tiểu Nhàn nhìn không rõ.
Bò cạp lớn rốt cuộc bất động, nhìn hắn giết yêu dễ dàng như cắt cỏ, trong lòng nàng càng không dậy nổi ý niệm phản kháng, trong mắt nhất thời lộ ra nản lòng, tuyệt vọng.
Mịch La thu hết nét mặt của nàng vào mắt. Không khỏi thỏa mãn trong lòng. Hắn cho bò cạp yêu công kích Ninh Tiểu Nhàn, cũng là muốn thăm dò bản lĩnh của người phàm này, về phương diện khác cũng có mục đích để nàng nản lòng thoái chí. Nàng mất rất nhiều công sức mới đánh bại bò cạp yêu, vậy mà Mịch La chỉ cần phất tay một cái đã giết được nó, đây là sự tương phản thực lực rất lớn.
Từ tình huống này có thể thấy cô nương Ninh Tiểu Nhàn này cũng là một nhân vật linh mẫn, khéo léo, nếu không đập vỡ tâm tư muốn phản kháng của nàng, không chừng lại xuất ra quỷ kế cong cong vẹo vẹo gì đó. Trước đó vài ngày nàng ngụy trang ở bên cạnh hắn lâu như vậy, hắn mới phát hiện ra đây là người phủ Phụng Thiên toàn lực tìm kiếm. Qua nhiều năm rồi, nàng là người đầu tiên khiến hắn ăn thiệt thòi thế này.
Nếu đã tiêu diệt ý chí chống cự của người này, vậy hình phạt cũng không cần dùng loại tốt nhất.
Hắn thu lại bộ dáng tươi cười, nghiêm mặt hỏi: “Được rồi, thời gian nói nhảm đã hết. Ta hỏi ngươi, chủy thủ này lấy được từ đâu?”
Tim nàng nhảy lên, nên trả lời thế nào đây? Nàng lâm vào khó xử, sự tồn tại của Trường Thiên không thể tiết lộ, bằng không sẽ phải khai ra bí mật lớn nhất là Thần Ma ngục!
Nàng tận lực khiến lời của mình đáng tin: “Ta lấy được trong một động nhỏ sau núi Xích Tiêu!” Công tác tình báo của hắn lợi hại như vậy, hắn đã sớm tra được nơi nàng xuất hiện sớm nhất là ở phụ cận phái Xích Tiêu đúng không? Kinh nghiệm cho nàng biết, nếu muốn khiến lời nói dối nghe thật một chút, thì phương pháp tốt nhất chính là cho một chút sự thật vào, nửa thật nửa giả.
“Hả?” hắn hăng hái bừng bừng “Bảo bối bực này sao dễ tìm thấy như vậy, không bằng ngươi chỉ chỗ để ta đi kiếm một hai cái về?”
Nàng cũng biết lý do này thực quá yếu, nhưng có biện pháp gì chứ? “Mịch La đại nhân, ta không lừa ngài. Ta chỉ là một phàm phu tục tử, làm gì có đại nhân vật nào nguyện ý đưa bảo vật cho ta?” Nàng hấp tấp nói, giống như đang sợ hãi. Lần này nàng không quên khiến nhịp tim cùng hô hấp tăng lên: “Có một hôm trời mưa liên miên, hôm sau ta lên núi Xích Tiêu hái măng, liền phát hiện trên núi bỗng nhiên xuất hiện một cái động. Ta sờ soạn đi vào, nhìn thấy bên trong đá có cắm một đôi chủy thủ!”
Phía sau núi Xích Tiêu quả thực có một cái động sâu thăm thẳm, cũng thực sự xuất hiện tình trạng sạt lở đất vào năm ngoái nhưng bên trong trống rỗng, gì cũng không có. Nếu hắn muốn điều tra thì cứ tự nhiên.
Khóe miệng hắn nhếch lên, đột nhiên nhảy tới gần, nắm lấy cằm của nàng. Ninh Tiểu Nhàn ủ rũ, hoảng loạn, lần này không thể tránh được.
Hắn giữ nguyên bộ dáng tươi cười, gằn từng chữ một: “Hiện tại ta còn khách khí nói chuyện với ngươi như vậy là vì mấy hôm trước ở trên bãi sông, ngươi giữ mặt mũi cho ta, ta nợ ngươi một chuyện. Nếu ngươi vẫn không nói thật, chớ trách ta ra tay độc ác!” Cự ly gần như vậy, nàng còn có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ sẫm như máu, toát ra ánh sáng đỏ: “Ta hỏi ngươi một câu: “Bên trong không có gì khác ngoài một đôi chủy thủ sao?”
Nàng gật đầu như giã tỏi: “Đúng vậy.”
Mịch La không nói gì, đột nhiên xuất thủ như gió, đoạt lấy chủy thủ. Nhưng từ ngày đầu tiên Ninh Tiểu Nhàn tiếp nhận đặc huấn đã được giáo dục vũ khí tuyệt đối không thể rời tay, bởi vậy luôn nắm rất chặt. Hiện tại thấy hắn ra tay cướp đoạt liền theo bản năng rụt tay lại, Mịch La chỉ chạm vào mũi dao.
Răng Nanh sắc bén nhường nào, nhất thời để lại một vết máu rực rỡ trên tay hắn, không phải đúng lúc hắn rút lại chỉ sợ năm đầu ngón tay đã bị cắt bỏ.
Mịch La nhất thời khẽ lui hai trượng, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ cực độ. Không phải vì bị Răng Nanh gây thương tổn mà vì khi hắn vừa chạm vào cây chủy thủ này, một lực uy áp kinh khủng từ thân chủy thủ truyền đến.
Trước giờ hắn luôn là người vô cùng kiêu ngạo, trừ lão đầu tử nhà mình ra, trên đời này chưa từng bái phục một ai. Nhưng lực uy nghiêm sâu thẳm kia thật đáng sợ, vô cùng đáng sợ, dường như có một đôi mắt màu vàng xuyên qua vô tận thế giới tập trung lên người hắn, ánh mắt không giận không vui, lạnh lùng cố định nhất thời khiến hắn có cảm giác mình thật nhỏ bé, hèn mọn như một con kiến hôi. Dưới sự soi mói của đôi mắt này ngũ giác của hắn như bị đoạt mất, không còn vui, buồn, giận, yêu thậm chí còn không có cảm giác, giống như mình bị giam vào chiếc lồng thời gian vĩnh hằng, đến tâm thần cũng bị đọng lại như tuyết tan.
May là cảm giác như vậy chỉ trong nháy mắt. Lúc tay hắn rời khỏi lưỡi của Răng Nanh cảm giác đó cũng rút lui như thủy triều.
Như vậy là quá đủ rồi. Nếu nói lúc trước hắn chỉ phỏng đoán ba phần, dù sao khí tức món đồ trong tay lão đầu tử hắn cũng chỉ cảm thụ một lần, hiện tại đã xác thực không thể nghi ngờ.
Hắn không dám che giấu, lớn tiếng quát: “Hám Thiên thần quân, ngài ở đâu?”
Lần này nàng bị chấn kinh rồi. Không ngờ Mịch La lại biết sự tồn tại của Trường Thiên, hơn nữa còn chắc chắn thần thú Ba Xà từ ba vạn năm trước vẫn còn sống đến giờ.
Trường Thiên từng nói chân thân của hắn ẩn giấu rất kỹ, hậu thế gần như không ai tìm được. Trừ chuyện đó ra, những gì chứng tỏ hắn từng tồn tại trên đời này hầu như đã mai một qua ba vạn năm dài dằng dặc, bởi vậy rất nhiều thông sử ở Nam Chiêm bộ châu chỉ coi ba xà như một truyền thuyết ghi lại. Nhưng sao hồ yêu trước mặt này lại dám khẳng định như vậy?
Khả năng lớn nhất là hắn có liên quan đến chủ nhân trước của Thần Ma ngục!
Ý niệm này vừa nảy ra liền giống như một cơn gió lạnh thổi tan ý chí ủ rũ của nàng. Hiện tại an nguy của Trường Thiên nằm trong tay nàng, dù phải liều mạng nàng cũng sẽ bảo vệ hắn!
“Hám Thiên thần quân cái gì? Ta không biết.” Nàng cố gắng bình ổn tâm trạng, chậm rãi nói.
Mịch La nheo mắt lại. Hắn cũng nổi giận: “Đôi chủy thủy này nhất định là dùng bộ phận nào đó của thần thú Ba Xà làm thành, là xương hay răng? Ngươi đừng hòng gạt ta, ta cảm giác được hơi thở của ngài ấy, tuyệt đối không sai!”
Sắc mặt hắn càng ngày càng âm trầm, thái dương nổi lên gân xanh, hình tượng mĩ nam tử bị ném lên chín tầng mây.
Nàng ngậm miệng không nói: “Ta thực sự chỉ nhặt được cây chủy thủ này thôi, lai lịch của nó ta không rõ lắm. Hám Thiên thần quân gì đó, đâu có lý do gì phải đưa ta cái này chứ?”
“Ngươi thực không biết?” Mịch La cười nhạt, “Pháp khí cũng có tuổi thọ. Cho dù là răng, xương của thần thú chế thành, nếu bản thể thần thú mất mạng, pháp khí này cũng chỉ tồn tại được tối đa nghìn năm. Thần uy bên trên vũ khí này của ngươi vẫn còn đầy đủ, chỉ có thể nói Ba Xà nghìn năm trước vẫn còn sống!”
Ông nội nhà hắn, nàng thực không biết!, Trường Thiên kẻ độc mồm kia bình thường không chịu phổ cập kiến thức cho nàng, hiện tại thôi rồi, nàng lâm vào bị động.
“Ngài cũng đã nói, Thần Quân này chỉ sống trong vòng nghìn năm mà thôi, hiện tại còn sống hay đã chết còn chưa biết được!” Nàng mẫn cảm bắt được lỗ thủng trong lời nói của hắn, bắt đầu chọc vào: “Ta mới sống được mười tám năm, sao biết được vị thần tiên hay yêu quái này sống ở đâu chứ?”
Cô gái này nhìn thế nào cũng thấy khả nghi, chuyện nàng biết tuyệt đối không chỉ như vậy.
“Hừ, lúc đầu ngươi mang Ôn Lương Vũ đào tẩu theo đường thủy ta đã vô cùng khó hiểu.” Hắn khoanh hai tay trước ngực. Ninh Tiểu Nhàn từ chi tiết này biết được tâm tình người này đã hạ thấp: “Cho đến hôm nay đụng phải chủy thủ này mới biết được ngươi dùng nó dọa quái thú dưới nước đúng không?”