Ngay cả Cùng Kỳ cũng do dự nói: “Không được, nữ chủ nhân, chúng ta không vào nhé?” Nếu nữ chủ nhân ở trong đó mà xảy ra chuyện gì, sau khi Trường Thiên đại nhân tỉnh lại, kết quả của mình mà dùng chữ đáng sợ, đáng thương, đáng buồn để hình dung vẫn còn nhẹ.
“Ngươi đương nhiên không cần đi, nuốn đi cũng là ta đây!” Nàng không ngẩng đầu, vội thu thập dược vật.
Lò luyện đan kêu rên một tiếng: “Nữ chủ nhân…….”
Nàng dứt khoát nói: “Ngoan ngoãn giúp ta luyện đan, còn lại không cần nhiều lời.” Tuy rằng “Thượng Thiên thê” là chỗ thần tiên, yêu quái không vào được nhưng ngươi cho là thủ đoạn của người phàm dễ đối phó sao? Kẻ từng có ý nghĩ này đều đã chôn xương trong bí cảnh.
Đồ nàng phải chuẩn bị không ít, nhưng tuyệt đối không quá nặng. Trên bản đồ của tổ tiên Trương Sinh có giới thiệu, trên cơ bản đều nói giống với Ngôn tiên sinh, trong đó có nhắc hoàn cảnh trong Thượng Thiên thê không tốt lắm, có ao đầm, rừng rậm, các loại quái vật qua lại. Chỉ bằng cái tin tức này đã đủ để nàng chuẩn bị các loại dược liệu trị thương, bổ huyết, khu độc, khu khí độc, phòng trùng, thậm chí còn nặn ra một chút tinh huyết giúp cơ thể tăng tốc từ trên người bức yêu.
Vì tin tức có lợi duy nhất là đan dược có thể sử dụng trong Thượng Thiên thê. Xem xét điểm này, một ít dược liệu trị thương, trù độc nàng đưa cho thương đội Vân Hổ bán, vì bí cảnh sắp mở mà bán rất nhanh, người muốn vào liều mạng cũng không để ý đến chút tiền lẻ đó, vì vậy sản phẩm nàng luyện dọc đường đã bán được ba phần tư.
Nhóm đồ thứ hai phải chuẩn bị là độc dược và các loại vũ khí. Răng nanh là vũ khí tiện tay nhất vẫn phải mang vào, trừ cái đó ra Hà Nhất Diện cho nàng một bộ Diệp Phi đao. Bộ phi đao này lưỡi mỏng như tờ giấy, mỗi đao đúc thành đều không nặng quá nửa đồng tiền.
Tiếu Tử chi viện thêm đồ cho nàng. Đầu tiên là hai bộ tụ lý tiễn đặt trong ống tay áo. Ý như tên, thứ này được đặt trên cánh tay, muốn sử dụng chỉ cần khẽ ấn một cái, sẽ có ám tiễn dưới cường lực của nỏ bắn ra đả thương người. Một ám khí khác càng thêm bỉ ổi, tương tự với Bạo Vũ Lê Hoa Châm nàng đã đọc trong tiểu thuyết võ hiệp, khởi động rồi ném ra, chỉ cần chạm vào vật thể sẽ tự nổ, bắn vô số châm cứng ra bốn phương tám hướng. Điểm yếu duy nhất là cái này không phân biệt địch ta, nếu chủ nhân đứng quá gần cũng không thoát khỏi số phận biến thành tổ ong vò vẽ.
Trừ những thứ đó ra còn có rất nhiều đồ vụn vặt, đều do mấy người trong thương đội hỗ trợ. Chờ xem thường những vật này, bọn tiểu nhị đi theo thương đội từ nam vào bắc hơn mười năm, sao có đồ vô dụng trên người chứ?
Nàng còn mang không ít độc dược, bức yêu miên độc, bức vương hủ độc, kịch độc cá nóc, cùng các loại cổ độc kỳ lạ, cổ quái mà nàng thu thập dọc đường. Đừng trách nàng tàn nhẫn, vào bí cảnh sinh tử khó liệu. Nếu muốn nói ôn tình nhân nghĩa không bằng về nhà tự nói với bản thân đi.
Cùng Kỳ còn luyện cho nàng mấy bình Ích Cốc đan. Loại đan dược này là từ hoàng tinh, mộng hoàng lương, phục linh, mấy loại sơn dược này luyện thành. Ninh Tiểu Nhàn bảo nó nén thành những chiếc bánh, lương thực đi đường, chỉ với viên đan dược thần kỳ này ăn vào là có thể no bụng mấy ngày. Trong bí cảnh, thời gian quý báu, nàng không có thời gian đi săn thú ăn, huống hồ sinh vật trong Thượng Thiên thê cũng không biết có ăn được không, trong bản đồ không nhắc tới điều này.
Đến lúc cần mới hận thời gian không đủ. Lúc này nàng mới hối hận không cùng học trận pháp từ chỗ Trường Thiên hoặc Ôn Lương Vũ, bằng không trong bí cảnh thể hiện trận pháp đến một vây một, đến một đôi vây một đôi, sẽ vô cùng hữu ích. Nàng một bên thở dài, một bên nhét bình máu chó đen vào bọc hành lý, cư dân trấn nhỏ không có đến một ngàn, muốn tìm chó đen thật không dễ. Nhưng lá chắn ngăn cách bảo vật mà tổ tiên Trương Sinh đề cập đến rất có thể là thủ đoạn của tiên gia, nàng phải thử một chút xem máu chó có thể phá không.
Lúc chờ xuất phát, khi nàng đang đứng lên đã thấy Cùng Kỳ xấu hổ đi theo sau nàng, chỉ về góc phòng khách trong nhà gỗ của nàng nói: “Nữ chủ nhân, ở đây có một thứ bảo bối có thể lấy.”
Hử? Ở đây lúc nào có hóc ngầm thế?
Nàng tràn đầy nghi ngờ cầm lên, bên trong chỉ có một kiện nhuyễn giáp chỉnh tề: “Đây là?”
“Lúc Trường Thiên đại nhân bế quan cố ý giao cho ta.” Nói xong giọng Cùng Kỳ biến thành giọng nam trung, chính là giọng Trường Thiên: “Cùng Kỳ, trong lúc ta bế quan, nếu nha đầu kia lại ra ngoài gây rắc rối, ngươi đưa nhuyễn giáp này cho nàng mặc.”
Không ngờ hắn lại nghĩ tới việc nàng lén ra ngoài, trước đó còn chuẩn bị bảo bối này cho nàng? Ninh Tiểu Nhàn cắn môi, đột nhiên cảm thấy sống mũi chua chua. Cũng phải, nàng chính là ba ngày hai lượt gặp rắc rối, Trường Thiên đoán không được mới là lạ, chỉ là đa phần hắn không định nói cùng nàng.
Nhuyễn giáp này vô hình vô khoản, vừa nhìn là biết tác phẩm của Trường Thiên.
Nàng mặc vào, phát hiện đây là một bộ đồ bó sát, vạt áo buông xuống hông, cổ áo kéo tới xương quai xanh, ngoài ra nhuyễn giáp bó sát vào thân thể, mát lạnh rất thoải mái. Vóc người nàng vốn rất tốt, trên đường tây tiến chiến đấu với tần suất nhiều hơn, nàng chiếu theo Trung Quốc hiện đại làm cho mình vài cái áo ngực cho tiện hoạt động, cái này càng khiến nên lồi thì lồi, nên lõm thì lõm, đường cong mạn diệu mê người. Nàng vận động tứ chi phát hiện vật liệu rất co dãn, động tác vẫn mang tính linh hoạt, đồng thời mặc lâu căn bản không cảm giác được sự tồn tại của nó.
Nhuyễn giáp màu đen hơi mờ, mặt trên có điểm lân phiến tinh tế dày đặc, xoa lên lại thấy trơn mềm. Nàng ngửi thấy mùi vị nhàn nhạt quen thuộc.
“Nhuyễn giáp này làm từ cái gì?” Sau khi mặc chỉnh tề, nàng mới cho Cùng Kỳ vào phòng.
“Nữ chủ nhân, ngài không đoán được sao?” Cùng Kỳ ngẩn người: “Đây là dùng da rắn chân thân của thần quân đại nhân luyện thành.”
Động tác trên tay nàng ngưng lại. Da rắn? Thảo nào nàng cứ có cảm giác nhuyễn giáp có mùi vị quen thuộc, không phải là lần trước chữa thương nằm trong ngực hắn ngửi được sao? Hắn cư nhiên dùng da rắn của mình làm pháp khí cho nàng, cảm giác như nàng đang mặc quần áo của hắn vậy…..
Nghĩ một chút, nàng lén đỏ mặt. Mặc nhuyễn giáp lên người tựa hồ được hắn ôm lấy, ái muội không nói lên lời. Nhuyễn giáp hiển nhiên cũng có linh tính như Răng Nanh, cũng truyền lại sự thân thiện, ôn nhu với nàng.
” Từ lúc ngài bị thương nặng Trường Thiên đại nhân đã luyện pháp khí này, nhưng cho tới giờ vẫn không luyện trước mặt ngài.” Cùng Kỳ rõ ràng không phát hiện được sự khác thường của nàng, bởi vậy nói tiếp: “Thứ cho tiểu nhân nói thẳng, Trường Thiên đại nhân sở dĩ tiêu hao thần lực quá nhanh phần lớn là do luyện nhuyễn giáp này.”
Mặt nàng nhanh chóng chuyển từ hồng sang trắng. Thảo nào ở Nham thành, Trường Thiên không mua bảo giáp hộ thân cho nàng, thì ra hắn đang luyện chế cho nàng.
“Thần thông của Trường Thiên đại nhân đương nhiên rất cao nhưng luyện khí lại không quá tinh thông, hơn nữa vật liệu luyện chế nhuyễn giáp này lại là da rắn.” Cùng Kỳ liếc mắt nhìn Ninh Tiểu Nhàn, phát hiện mặt nữ chủ nhân đột nhiên tái mét không khỏi ngừng lời.
Nàng cắn môi, giục nó: “Nói nốt.”
“Ngài cũng biết, ngài ấy dùng Huyền Minh Thần Hỏa đối phó người ngoài tất nhiên rất thuận lợi nhưng đối phó với vỏ rắn chân thân lại quá cố sức… Bản thân đại nhân lại bị Trói Long Tác chế ngự thần thông, muốn luyện chế bảo giáp này cư nhiên phải mất hai tháng!”
Nàng vuốt nhuyễn giáp trên người, đột nhiên muốn rơi lệ. Trường Thiên mỗi ngày đốc thúc nàng luyện tập chuyên cần, dường như nghiêm sư, nàng có lúc không thầm oán người này quá nhàn nhã, vậy mà hắn nỗ lực cực khổ hơn nàng gấp mười lần, gấp trăm lần! Thượng đẳng pháp khí đều có linh tính, trước đây Răng Nanh không nói, hắn muốn nhuyễn giáp nhận nàng làm chủ nguyện ý bảo hộ một người phàm như nàng phải mất bao nhiêu công sức chứ?
Trường Thiên hiểu rõ tính nàng nên mới lén luyện nhuyễn giáp, có thể nói nếu không vì nàng thì thần lực của hắn còn có thể để bản thân sống yên ổn mấy trăm năm.
Tên khốn này không phải rất cao ngạo sao? Nếu đã đối tốt với nàng sao không quang minh chính đại, ngược lại lén lút như vậy, tự tổn hại mình để lợi cho nàng?
“Xong rồi, biên kịch nhiều quá!” Cùng Kỳ thấy nữ chủ nhân chậm rãi ngồi xuống, gục đầu vào gối, khẽ khóc thút thít, nhất thời chân tay luống cuống. Nó đợi mười giây liền cảm giác mình ở đây tựa hồ không thích hợp, vì vậy nhẹ tay nhẹ chân ra ngoài, chuẩn bị chạy khỏi cửa.
Nào biết vừa đi mấy bước thì cửa nhà gỗ ầm một tiếng đóng lại, nữ chủ nhân không ngẩng mặt lên, giọng nói buồn bực giữa hai đầu gối truyền ra: “Đừng chạy! Nói tếp, nói cho ta công hiệu của nhuyễn giáp này.”
“Khụ.” Nó quay lại, hắng giọng một cái rồi nói: “Bảo giáp này không giống như Răng Nanh, cần máu mới nhận chủ. Mặc trên người ngài thì ngài đã là người sở hữu duy nhất rồi. Đông ấm hạ mát, tự làm sạch, những công năng này không nói tới, nó có thể ngăn lại công kích của tu sĩ Hợp Thể kỳ hoặc yêu quái Phản Hư kỳ, thần binh lợi khí cũng không làm ngài bị thương được.”
Nó nghĩ một chút lại bổ sung: “Ừ, còn có thể ngăn nước lửa, trừ phi ngài tự chủ đóng chức năng này.”
Hộ thân giáp công năng cũng không nhiều. Đương nhiên cái chủ nhân coi trọng nhất là năng lực phòng hộ. Nhuyễn giáp này vì làm từ nguyên liệu cao cấp, có thể chống lại công kích của tu sĩ Hợp Thể kỳ, điều đó có nghĩa là dù Đạm Đài có luyện cao thêm hai tầng nữa cũng không phá được tầng bảo giáp này. Tu vi của Mịch La còn dưới Đạm Đài, tất nhiên cũng không thể, nhưng bọn hắn tất có thủ đoạn khác để khống chế một người phàm, vì vậy nàng mặc bảo giáp cũng không phải là không sợ bọn họ.
Ninh Tiểu Nhàn nhìn hồi lâu, trong lòng khẽ động: “Nó có thể ngăn công kích của Răng Nanh không?”
Cùng Kỳ lập tức ngẩn người, nghĩ một chút mới không xác định nói: “Có thể đi?”
Nàng do dự một hồi, vẫn không có gan thử nghiệm, nếu phá hỏng bảo giáp Trường Thiên cực khổ luyện chế, nàng nhất định sẽ đau lòng chết. Nàng vừa mới nghĩ vậy, Răng Nanh bên hông truyền đến ý hả hê mà nhuyễn giáp rất không phục.
Cùng Kỳ lấy lòng nói: “Thần quân đại nhân vốn muốn tự đưa cho ngài, mời ngài đặt tên cho nhuyễn giáp đi?”
Gọi là gì đây, nàng không nghĩ ra. Nghiêng đầu nghĩ hồi lâu, nàng do dự nói: “Ô Lân bảo giáp?”
Nhuyễn giáp truyền đến một trận vui mừng, hiển nhiên nhận tên này. Nó chỉ có thể mặc như trung y, vì vậy Ninh Tiểu Nhàn lại mặc tố ý ra bên ngoài.
Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu gió đông! Nàng chỉnh đốn lại tâm trạng, chậm rãi chờ trời sáng.