Editor: Hàn Tuyết
Beta: Tiểu Tuyền
Lúc thiếu niên vừa mở mắt ra, Ninh Tiểu Nhàn đang vắt một khối khăn nóng đặt vào trên trán của hắn. Tuổi của tên tiểu tử này không khác với Đại Hổ ở thôn Thiển Thủy cho lắm, làm cho nàng vừa nhìn thấy trong lòng liền có chút thương xót. Tay nàng mới vừa buông ra, mắt thiếu niên này đã giật giật, với tình trạng của hắn căn bản không nhanh vậy, đột nhiên đưa tay bắt được nàng cánh tay, khàn giọng nói: “Cứu.. cứu cha ta!”
Trong lòng bàn tay hắn lạnh băng. Động tác này giống như người chết đuối vớ được cọc, Ninh Tiểu Nhàn ngây người một lúc, thế nhưng không có né đi.
Nàng cứu một người, sau đó liền chọc tới phiền toái. . . . . .
Cái đoạn phim hay chiếu đi chiếu lại này rất quen thuộc. Trường Thiên nặng nề hừ một tiếng.
Đúng vậy, thiếu niên nho nhỏ thế sao, sao có thể một mình ra ngoài, nhất định là theo bên cạnh người thân. Giờ đây chuyện đầu tiên hắn mở miệng lúc tỉnh lại, chính là cầu cứu!
Nàng có cứu hay không đây?
“Tùy nàng vậy.” Giọng của Trường Thiên truyền đến. Quyền quyết định ở nàng, hắn sẽ không tham dự quá nhiều.
Cho nên câu hỏi tiếp theo của nàng chính là: “Cha ngươi ở đâu?”
Thiếu niên mờ mịt, suy nghĩ một chút mới nói: “Hình như trên đường đi hướng đông, ta có thể dẫn bọn ngươi đi!” Nói xong một tay chống đỡ giường, liền nhấc người dậy.
Ninh Tiểu Nhàn cũng không cản hắn, chỉ đưa cháo cho hắn: “Uống đi, một lát mới có sức lực tìm người. Sau đó kể cẩn thận lại chuyện đã xảy ra một chút.”
Người trẻ tuổi dương khí tràn đầy, hàn khí rất nhanh liền bị xoa tan. Thiếu niên này mồm miệng cũng rất lanh lợi, đại khái biết hiện tại thời gian quý giá, cho nên dăm ba câu đã nói rõ ràng chuyện xảy ra.
Hắn họ Phù, theo cha đi nương nhờ thân thích. Nhưng mười ngày nữa, con đường bị bao vây bởi băng tuyết trên núi Khốn Long Tuyết sẽ thông, đến lúc đó liền có thể theo đội ngũ thương hành leo qua núi Tuyết, là tới biên giới Bình châu. Ngày Đế Lưu tương Đại Thịnh đã qua ba tháng rồi, đám yêu quái khác cũng dần dần yên tĩnh, dọc theo con đường này bọn họ đi vô cùng thuận lợi.
Vậy mà đêm hôm qua sau khi ăn cơm xong không lâu. Hắn đã cảm thấy đầu óc choáng váng, hai mắt biến thành màu đen. Trước lúc nhắm mắt nằm ngủ, hắn tận mắt nhìn thấy khách nhân cả đội ngũ tầm sáu, bảy mươi người, cũng dần dần ngã xuống đất.
Chờ hắn tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong một vùng bóng tối. Phụ thân đã sớm tỉnh, đang vuốt tóc an ủi hắn, chung quanh cũng có rất nhiều người đi tới đi lui, loáng thoáng còn có tiếng khóc nữ nhân truyền đến. Xem ra ngay cả mọi người lữ hành đều bị bắt tới.
Trên đời này. Mười mấy người phàm đột nhiên biến mất ở trên con đường hoang dã, thật sự không coi là ly kỳ, cũng sẽ ít có người đi lục soát truy cứu.
Chỗ này quá tối, hắn ngây người gần nửa ngày, ánh sáng trên đầu đột nhiên sáng choang, thế mới biết thì ra mình vẫn đứng ở trong một hầm ngầm khổng lồ. Miệng hầm này mở ở phía trên, có hai người mặt không chút thay đổi cúi đầu nhìn bọn họ một chút. Những người khác đang muốn kêu cứu. Hai người này vừa nhảy xuống bắt một thương nhân đi. Chuyến đi này khiến cho mọi người đều ngậm thật chặc miệng lại, cố gắng làm cho mình càng chặc hơn chút ít.
Thương nhân kia không có trở lại nữa. Đến lúc trước tối nay, lại có ba người cũng bị kéo đi, đồng dạng là tung tích không rõ. Trong hầm ngầm nhất thời tràn ngập mùi vị sợ hãi.
Có người sợ hãi hèn nhát, có người lại an tâm chờ chết. Thiếu niên họ Phù này ở trên mặt đất trong hầm cơ hồ sờ khắp nơi đường vân trên vách, rốt cục phát hiện có một mảnh tường đất nhỏ dùng đầu gỗ che. Ở dưới sự giúp đỡ của mọi người, khối tấm ván gỗ này bị tháo xuống, lộ ra cửa động đen thùi bên trong.
Đại khái đây cũng là đường sống của tiền nhân lưu lại chăng? Trong nháy mắt. Mọi người cơ hồ muốn vui cực kì. Nhưng động này thật sự quá nhỏ, chỉ có trẻ con chui qua được. Thiếu niên họ Phù cùng một thiếu nữ khác dáng người đều gầy yếu. Cho nên cởi áo dày ngoài ra, cố gắng chen vào trong động, chuẩn bị tìm người tới giải cứu.
Trong động bò một khắc đồng hồ sau, bọn họ rốt cục thấy ánh sáng. Nhưng sau khi chui ra ngoài, hai thiếu niên mờ mịt không biết đi nơi nào?
Bọn họ thương nghị một chút, mỗi người đều đi phương hướng riêng biệt của mình. Thiếu niên họ Phù mới đi ra không lâu lắm, phía sau truyền đến tiếng kêu thảm của thiếu nữ, hiển nhiên là bị tìm được rồi. Hắn không dám quay đầu lại, vội vã chạy trốn về phía trước.
Cũng là vận khí hắn tốt, mới chạy ra không tới nửa canh giờ, liền tìm thấy thôn trang nhỏ trong khe núi, gặp được Ninh Tiểu Nhàn.
Thừa dịp thiếu niên họ Phù không chú ý, nàng bắt đầu sử dụng ma nhãn truyền âm nói: “Trường Thiên?” Có thần thông sau, nàng cũng có thể bắt đầu dùng năng lực ma nhãn, mẹ ơi, nàng không cần phải … lo lắng trò chuyện với Trường Thiên sẽ bị người nghe lén nữa.
Hơn mười sinh mạng a, nếu nàng không biết cũng là thôi, hiện tại vừa biết tin tức rồi, làm sao có thể không đi cứu?
“Aizz, nàng quả nhiên là sao chổi? Nàng không đi tìm phiền toái, phiền toái cũng sẽ tìm tới nàng.” Hắn thở dài một hơi, biết chuyện này nếu không để cho nàng làm, ngày sau sẽ canh cánh trong lòng, nói không chừng sẽ biến thành tâm ma của nàng rồi, “Đi đi. Cứu được người hãy thu tay, không nên sinh thêm chuyện nữa.”
“A, được rồi!” Nàng nhất thời mặt mày hớn hở.
Thiếu niên họ Phù nhận lấy hai viên thuốc nàng đưa tới nuốt vào. Vừa ăn vào viên thuốc thứ nhất, hắn chợt cảm thấy trong bụng dâng lên một dòng nước ấm, mấy hơi sau, cả người giống như đều ấm áp rồi, vốn là tay chân vừa bị đông cứng, hiện tại một lần nữa trở nên linh hoạt tự nhiên; đợi ăn vào viên thứ hai sau, trong dạ dày nhất thời cảm thấy tràn đầy, không còn có cảm thấy đói bụng.”Tỷ tỷ thật là có năng lực của thần tiên!” Hắn trừng lớn mắt.
Ninh Tiểu Nhàn bật cười: “Ngươi nói sai rồi, tỷ tỷ có thần tiên hỗ trợ mà thôi.” Thời gian quý giá, nàng mang theo thiếu niên đi xuống lầu, từ quần áo cởi xuống áo khoác da con chồn choàng lên bên ngoài cho hắn, sau đó cùng Đồ Tẫn vén mành che đi ra ngoài.
Nàng hiện tại cũng có tu vi trong người rồi, ngay cả giá lạnh cũng không đáng kế. Lúc trước khoác áo khoác ngoài đi lại, đơn giản là không muốn gây ra chuyện kinh thế hãi tục mà thôi.
Phía ngoài gió tuyết đan xen, ba người này mới đi ra khỏi mười mấy bước, liền biến mất trong tầm mắt mọi người. Chưởng quỹ khách sạn nhìn ngoài cửa, lắc đầu, đi về trong quầy.
Một chuyến này, Thiếu niên họ Phù quay về đường cũ là chạy, cơ hồ cũng chưa có dừng lại, hiển nhiên trong quá trình chạy trốn không quên ghi nhớ đường. Ninh Tiểu Nhàn khẽ vuốt đỉnh đầu của hắn, thầm khen đứa nhỏ này thật can đảm. Nếu đổi lại ở Hoa Hạ, thiếu niên mười hai mười ba tuổi còn ôm quyển sách khổ đọc, nơi nào có thể luyện ra cơ trí sức mạnh như vậy?
Đồ Tẫn ngại hắn đi chậm rãi, vươn tay dưới xương sườn của hắn, nhất thời có một dòng khí di chuyển nhẹ nhàng đưa ra bảo vệ, lạnh lẻo quanh thân không khỏi giảm đi, Ngay cả đất tuyết cũng không khó nữa. Hai vị quý nhân này thật là lợi hại! Hắn cắn chặc môi, chỉ cảm thấy hi vọng cứu phụ thân ra, trở nên to lớn vài phần nữa.
Hành trình trở lại lúc này nhanh không chỉ một bậc. Ba người chỉ dùng một khắc đồng hồ, vừa chạy vội tới mục đích.
Trước mắt nông trang này chiếm diện tích không nhỏ, có nhà đất, có tường rào, nhưng đa số đều đã sập, hiển nhiên sớm bị bỏ hoang. Thiếu niên họ Phù do dự, trong hôn mê hắn được đưa vào thôn trang, sau lại từ trong địa đạo chui đi ra, cũng không biết cửa hầm vào ở nơi đâu. Hắn đang định mở miệng la lên, lại thấy Đồ Tẫn hướng trước thôn trang vừa đứng, hơi ngẩng đầu, đột nhiên nói: “Ở chỗ này rồi.”
Hắn là Hồn tu, đối với hồn phách con người đặc biệt nhạy cảm. Trong thôn trang bỏ hoang này chỉ có một chỗ có người sống tụ tập, hắn tự nhiên có thể cảm ứng được.
Hắn di chuyển vào tiểu viện một nhà nông, đi tới mộ cái góc bình thường, từ trên mặt đất nhặt lên một cái móc, nhẹ nhàng kéo lên. Chỉ nghe tiếng két kẹt, quả nhiên kéo một ra cái cửa hầm bằng đồng. Trong ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, nhất thời chiếu vào đáy hầm âm u. Nhóm tù nhân cúi đầu, chỉ sợ Thôi thần điểm trúng mình, còn có người không nhịn được phát ra một tiếng nghẹn ngào,sau nửa tiếng liền biến mất, đại khái lấy tay bưng kín miệng mình.
Ninh Tiểu Nhàn thở dài một tiếng nói: “Các ngươi được cứu trợ rồi, ra đi.” Tiện tay đem cái thang tìm được trong trang thả trong hầm. Lòng trắc ẩn của nàng vừa hiện ra.
Đám người bị nhốt nghe được giọng của nữ nhân trên đầu truyền đến, cũng không dám tin, nâng đầu lên, sau đó phát ra một trận hoan hô.
Đồ Tẫn cả giận nói: “Chớ có lên tiếng, địch nhân còn ở gần đây!” Trải qua một tiếng gầm nhẹ của hắn, các nam nhân quả nhiên đều ngậm miệng, chỉ có mấy nữ nhân vui đến phát khóc, ô ô không ngừng. Leo thang mà lên, vừa xảy ra hỗn loạn, mấy nam tử ỷ vào thân thể mình khỏe mạnh cường tráng, muốn chen mình đi lên trước phụ nữ và trẻ em, kết quả một trận kình phong đập vào mặt tới, đàng hoàng không khách khí đưa bọn họ đều quét xuống.
Đồ Tẫn trợn mắt nói: “Nữ nhân cùng lão nhân lên trước.” Lúc này đáy hầm mới bình tĩnh, mọi người theo thứ tự mà lên, cố gắng duy trì trầm mặc.
Bỗng nghe thấy giọng nam tử khinh thường mà cười hai tiếng: “Ha ha, người phàm!” ánh mắt người phàm quả thật thiển cận, vẫn nghĩ do số phận định đoạt. Ninh Tiểu Nhàn nhìn những người này một cái, trong lòng đầy thương hại. Không lâu trước đây nàng vẫn là người phàm vừa tôi thể để lên cấp, tất nhiên biết người phàm vì tư lợi, người phàm thật đáng buồn đáng thương. Song dù sự thật như thế, nàng vẫn không bỏ lại bọn họ được.
Đáy hầm còn dư lại bốn năm người , nàng cùng Đồ Tẫn trao đổi một cái ánh mắt: có người tới.
Hơn nửa đêm, mà tới thôn trang hoang phế này chỉ có bọn cướp. Tiếng bước chân của người tới vô cùng trầm trọng, hơn nữa hiển nhiên bước chân phát ra là của con người. Ninh Tiểu Nhàn nhíu nhíu mày, nghe âm thanh những người này tựa hồ trong người không có vũ kỹ hoặc thần thông, nhưng tốc độ chạy cực nhanh, vừa không giống người thường.
Trên mặt Đồ Tẫn lộ ra thần sắc kỳ dị: “A, những người tới đều chỉ có một hồn phách, đã không thể được gọi là người.” Hiển nhiên hắn vận dụng thần thông của mình dò xét. Hắn đùa bỡn hồn phách mọi người, nếu hắn nói như thế, địch nhân này nhất định rất kỳ hoặc.
Mấy hơi sau, ngoài thôn trang quả nhiên có chừng mười người chạy vội vào, đều là trang phục thôn dân, trong tay còn cầm vũ khí, nhưng mặt mũi cứng ngắc, hai mắt đăm đăm, ở thời tiết rét buốt này nên thân thể mọi người đông lạnh đến phát xanh, có ít người thân thể thậm chí rõ ràng đen nhánh, hiển nhiên là cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng do giá rét. Nhưng bọn hắn cũng không quản không để ý, giơ vũ khí hướng đám người sống phía trước chém tới.
Đám người sống ồn ào, không nhịn được muốn né tránh. Ninh Tiểu Nhàn cản một công kích về phía thường nhân, nhất thời cảm thấy những thứ không có hồn phách này rất giống Con rối, nhưng lúc chặt chém không có chiêu thức gì. Nàng vừa cản mấy cái, phát hiện những Con rối này chỉ dùng toàn lực chém, chiêu thức như chẻ chặc. Có cùi chỏ Con rối cũng bị đông lạnh đến cứng rắn, nàng hơi dùng lực, cũng có thể nghe âm thanh xương cốt vỡ vụn của đối phương.
Nàng nơi này còn đang dây dưa, Đồ Tẫn đã đem Con rối trước mặt mình thu thập sạch sẻ. Biện pháp của hắn cũng đơn giản, một người một kiếm, chặt đầu là chính. Loại Con rối cấp thấp này, còn không có tư cách để cho hắn vận dụng thần thông. Con rối không có đầu, quả nhiên liền gục xuống không nhúc nhích. Người sống phía sau cũng bị làm cho sợ đến không dám nhúc nhích, chỉ cảm thấy ân công này xuất thủ quá độc ác, giết người so sánh với làm thịt gà còn muốn dứt khoát, và lưu loát hơn.