Đối với tu sĩ mà nói, đương nhiên không cần chờ đợi thêm nữa. Mọi người của Vô Lượng Kiếm Tông đã chờ xuất phát, Ngô Hảo hướng về phía hai người Ninh Tiểu Nhàn khoát khoát tay tỏ ý tạm biệt, rồi ném ra một thuyền Diệp Ngọc cung cấp cho mọi người đi, sau đó điều khiển pháp khí này nhắm phương hướng tuyết sơn bay đi.
Nàng cũng nên khởi hành rồi.
Đồ Tẫn đã hóa ra thân thú, nàng đang định xoay người ngồi lên, góc áo lại bị nhẹ nhàng kéo động, quay đầu nhìn lại thế nhưng lại là thiếu niên họ Phù kia.
Trong mắt hắn mang theo vài phần không nỡ: “Tỷ tỷ phải đi rồi sao?”
“Đúng vậy, đệ thì sao?”
Đôi mắt của thiếu niên sáng lấp lánh, tràn ngập hi vọng: “Tiên lão gia vừa mới rời đi kia nói đệ có thiên phú tu tiên, chờ bọn họ giải quyết xong chuyện trong tay, sẽ trở về dẫn đệ đi.”
Đứa nhỏ này thông minh như thế, đã nhanh chóng tìm được chỗ dựa cho mình. Nàng thật tâm nói: “Chúc mừng.”
Thiếu niên mấp máy môi nói: “Đệ nhất định sẽ cố gắng. Nếu sau này học thành, làm thế nào đệ tìm được tỷ?”
Hắn lại muốn tìm được mình? Ninh Tiểu Nhàn nở nụ cười, ngưng thần nghĩ nghĩ, từ trong lòng lấy ra một thanh phù tiền bỏ vào trong lòng bàn tay của hắn: “Dù là cách thiên sơn vạn thủy, thả cái đồng tiền này ra, nó cũng có thể tìm được ta.”
Hắn đem cái đồng tiền này nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Ta phải đi a…, sau này còn gặp lại a.” Ninh Tiểu Nhàn vuốt ve đỉnh đầu của hắn, xoay người cưỡi kỳ thú xuyên núi mà đi.
Nàng lờ mờ nghe được âm thanh thiếu niên ở sau lưng hô to: “Tỷ tỷ, đệ tên Phù Tuấn! Cuối cùng có một ngày, đệ sẽ trả lại ân tình của tỷ.”
——————–
Ngoài cửa sổ tiếng hót chiêm chiếp nhẹ vang, làm Ninh Tiểu Nhàn từ trong mộng tỉnh lại. Nàng miễn cưỡng lặng lẽ trợn mắt, phát hiện bên cửa gỗ có một con hỉ thước ngó đầu ra nhìn.
“Đáng ghét, lại lải nhải trong mộng của ta!” Nàng dúm môi huýt sáo một cái, dọa con chim chạy đi. Mới thoải mái duỗi lưng, không có ý thức là sao mình lại nói “lại”.
Ánh mặt trời đã sắp chiếu đến trên người nàng rồi, giấc ngủ này thật ngon, thật là thoải mái.
Vừa ngồi xuống, cái giường dưới thân đã phát ra một tiếng cót két giòn vang, ngược lại làm nàng càng hoảng sợ. Giường của nàng, lúc nào trở nên không rắn chắc như vậy rồi hả?
Nàng đưa tay ra vỗ , mới phát hiện cái giường này làm bằng cây mây, nhìn bằng mắt có thể thấy được, ánh mặt trời đầy đủ chiếu cả gian phòng, tất cả các dụng cụ đều làm bằng mây tre. Đằng y, đằng sàng,tủ y phục nhỏ cũng bằng mây tre. Thậm chí còn có một bàn trang điểm bằng mây, trên bàn để chiếc trâm cài tóc nàng tháo xuống trước lúc ngủ, cùng với một cái túi thơm nho nhỏ thêu chứ “Cát”.
Rất rõ ràng, những bài trí lạ lẫm này cũng không thuộc về phòng ngủ nàng quen thuộc trong Thần Ma ngục. Nàng trừng mắt nhìn, mới nhớ tới sau khi băng tuyết trên núi Khốn Long Tuyết tan ra, thần phong trên đỉnh núi biến mất, vì vậy kỳ thú rốt cục có thể chở nàng bay qua tuyết sơn. Sau đó, bọn họ bay hồi lâu, thẳng đến sau khi vào đêm, mới tìm một cái thành trì nhỏ đặt chân. Chỗ nàng ở hiện tại là gian phòng sạch sẽ nhất trong một khách sạn bậc nhất trong thành.
Tên cái thành nhỏ này gọi là Xuân Thành.
Bên ngoài ẩn ẩn truyền đến tiếng cười vui vẻ của thiếu niên nam nữ, xa xa còn có tiếng chiêng trống ồn ào náo động. Kỳ quái chính là, những động tĩnh này nghe hơi có chút quen tai đây.
Nàng thấp giọng gọi Trường Thiên. Kỳ quái chính là hắn không có phản ứng.
“Trường Thiên?” Nàng hơi đề cao âm lượng một chút. Lúc này, hắn rốt cuộc nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Hắn có chút không thích hợp đây.
“Chàng có khỏe không?”
Hắn không đáp hỏi lại: “Nàng đã tỉnh?” Trong thanh âm có cảm giác rất mỏi mệt.
Nói nhảm, nàng đương nhiên tỉnh, bất tỉnh còn có thể hỏi hắn sao? “Vì sao hỏi như vậy, chàng làm sao vậy, có phải thần lực lại xảy ra vấn đề hay không?”
Giọng nói vừa rồi của hắn dường như không còn chút sức lực nào, là vì thần lực khô kiệt rồi. Chẳng lẽ hiện tại lại xuất hiện tình huống ngoài ý muốn? Trong lòng nàng căng thẳng.
“Không phải.” Hắn mơ hồ thở dài, trầm giọng nói, “Ninh Tiểu Nhàn, cẩn thận nghe kỹ mỗi câu ta nói, bây giờ nàng đang ở trong khốn cục, hơn nữa thời gian không nhiều lắm rồi.”
Đang ở trong cục, cái gì cục? Thời điểm hắn gọi thẳng đại danh của nàng, là có chuyện quan trọng xảy ra. Nàng tranh thủ thời gian thu liễm tâm thần, ngồi nghiêm chỉnh.
“ Tiếp theo, nàng sẽ đi ra khỏi phòng, ăn sáng, gặp tiểu nhị đánh vỡ cái chén, sau đó nghe được bên ngoài phòng truyền đến động tĩnh ngày xuân tế…”
Cảm giác kỳ dị truyền đến, nàng nhịn không được cắt ngang hắn: “Làm sao chàng biết? Chàng mới học thần thông biết trước?”
“Ngoan, đừng cắt ngang ta.” Trong giọng nói của hắn mang theo cảm giác vô lực trầm trọng mà nàng chưa từng nghe qua, “Bởi vì nàng tỉnh lại như hôm nay đã có vài chục lần rồi. Mỗi ngày đến giờ tý, vô luận nàng đang làm cái gì, đều một lần nữa sáng sớm tỉnh lại ở nơi này, bắt đầu nhìn thấy hỉ thước ngoài cửa sổ kia, một lần nữa trải qua hết thảy mọi chuyện!”
“Nàng bị giam ở trong một cái cục rồi! Hiện tại, nàng phải nghĩ biện pháp thoát ra khỏi cái cục này!”
Hắn cố gắng dùng ngôn ngữ ngắn gọn nhất nói hết, sau đó cho nàng thời gian tiêu hóa.
Trong đầu nàng lập tức loạn thành một đoàn. Bỏ ra thời gian tròn năm hơi thở, mới hơi hiểu rõ ý của hắn: “Chàng nói là, đó là một ảo cảnh? Ta bị nhốt ở bên trong ảo cảnh rồi hả?”
“Cũng có thể nói như vậy. Nhưng ở đây so với ảo cảnh càng chân thật hơn, nàng đụng phải bất luận cái gì, mọi người là có máu có thịt, nếu nàng bị đả thương cũng sẽ chảy máu.”
“Giờ Tý mỗi ngày, mọi việc ta trải qua đều lặp lại một lần, cho đến giờ Tý ngày hôm sau?” Nàng nghĩ đến trạng thái rời giường sáng nay, lại run rẩy hỏi một câu, “Nhưng chính ta lại không nhớ rõ?”
“Đúng!”
Trong lòng nàng như có hàng trăm con ngựa chạy ra, nhưng cuối cùng vẫn là mẫn cảm mà bắt được yếu điểm: “Chờ một chút! Nếu như ta ở trong cục, vì sao chàng lại bảo trì thanh tỉnh?”
“Ta ở trong Thần Ma ngục, không bị ván cục này ảnh hưởng, có thể thanh tỉnh quan sát.” Hắn ngừng một chút nói, “Hiện tại vừa mới đến giờ mẹo, nàng còn có chín canh giờ để có thể phá cục. Nếu như thất bại, nàng sẽ quên hết tất cả việc hôm nay, sau đó ngày mai lại tỉnh lại vào lúc này, cứ thế luân hồi nhiều lần.”
Trong âm thanh của hắn có một tia thống khổ.
Ninh Tiểu Nhàn trong lòng cả kinh, thời gian quả nhiên không nhiều lắm rồi, phải nắm chắc. Sự tình khoa học viễn tưởng như vậy, tại sao lại xảy ra ở trên người nàng? Tác giả ngươi viết không phải là tiểu thuyết huyễn ảo ấy ư, như thế nào biến thành nội dung linh dị rồi hả?
“Sáng nay ta tỉnh lại, là lần luân hồi mấy rồi hả?” Nàng vừa chải đầu vừa hỏi thăm.
Hắn vô tình nói: “Lần luân hồi lần thứ 75 rồi.”
Tay nàng chắm lược xiết chặt, ngừng lại. Trước đây, nàng đã thất bại 74 lần?
Cũng khó trách giọng của Trường Thiên lại nghe mỏi mệt uể oải như vậy. Từng lúc luân hồi mới bắt đầu, hắn đều cùng với nàng một người ngây thơ vô tri giải thích một lần, đến lần này đã giải thích bảy mươi lăm lần, mặc kệ là ai cũng không có tính nhẫn lại tốt như vậy, huống chi cao ngạo như bạn nhỏ Trường Thiên.
Nàng cùng Trường Thiên đều không muốn chịu thêm lần 76.
Cố gắng lên a! Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn cố khích lệ cho mình, sau đó cực kỳ nhanh chóng buộc xong mái tóc, rồi ra cửa đi xuống lầu, như Trường Thiên nói tìm một chỗ bàn sạch sẽ ở khách sạn ngồi xuống lấy một cái bánh bao lên ăn sáng.
Nàng vừa mới đi xuống, Đồ Tẫn cũng từ một gian phòng khác đi ra ngoài, ngồi vào bên cạnh nàng. Nàng truyền âm với Trường Thiên: “Hiện tại, ta nên làm như thế nào?”
“Nàng từ trong tất cả mọi việc đã trải qua, tìm ra chỗ khác thường.” Trường Thiên trầm giọng nói, “Theo ta quan sát, vô luận là người nào bố trí tuyệt trận Luân Hồi, nó nhất định đều có sơ hở. Nhiệm vụ của nàng chính là tìm ra cái sơ hở này, sau đó phá cục này.”
“Đồng ý. Đồng ý. Sơ hở đó bộ dạng ra sao?”
Giọng nói của hắn trầm thấp xuống, hiển nhiên là rất buồn bực: “Không biết. Nếu ta biết rõ, làm sao để cho nàng trải qua 75 lần luân hồi chứ?”
Nếu như đây là một trò chơi, như vậy hắn phá quan nhưng chiếm đóng thì quá không chịu trách nhiệm rồi. Từ tất cả các sự việc nàng trải qua trong ngày tìm ra chỗ khác thường? Cái độ khó này cũng không khỏi quá lớn đi! Cho hỏi chỗ khác thường có tiêu chuẩn gì?
“Nếu như Luân Hồi bị phá thì ta sẽ như thế nào?”
“Ta suy đoán, có lẽ nàng sẽ trực tiếp từ trong khốn cục này thoát thân ra, sau đó gặp trực diện người khởi xướng việc này.”
Nàng trầm ngâm trong chốc lát: “Trước đó ta đã thử cải biến vài thứ chưa? Con Hỉ Thước ở bên trên cửa sổ đã thử qua rồi hả?”
“Thử qua rồi. Có một lần ngươi trực tiếp ra tay đánh chết nó, nhưng đối với Luân Hồi không có bất kỳ cải biến gì.”
Sáng sớm mọi người thức dậy, giờ này nàng đi xuống lầu, các bàn ở đại đường khách sạn cơ hồ ngồi đầy người, bọn tiểu nhị bận tối mày tối mặt chạy đi bưng trà nước sớm lên. Khi nàng cùng Trường Thiên đang nói chuyện, một gã khách nhân ngồi ăn ở bàn phía trước nàng đứng dậy, vừa bước chân ra thì một tiểu nhị đi qua, lập tức bị trượt chân dẫm lên chân hắn.
Một tiếng “Choang” vang lên, chén bát trên tay tiểu nhị bay ra thật xa rơi xuống đất vỡ tan.
“Ranh con, ngươi lại dám đụng tới đại gia!” Khách nhân này là người vạm vỡ, làm đối phương trượt chân còn không có buông tha người. Hắn hung hăng nhổ một cục đàm xuống đất kéo tiểu nhị tới, quả đấm lớn sắp vung lên. Chưởng quầy thấy tình thế không ổn, vội vàng chạy tới, vừa thi lễ cùng bồi lễ mới làm cho hỏa khí của đại hán từ từ giảm xuống.
Đằng sau cái phong ba này làm thế nào biến mất, nàng đã không chú ý rồi. Từ khi tiểu nhị đánh vỡ chén, ánh mắt của nàng đã trừng lớn rồi.
Lời Trường Thiên nói một câu thành sấm rồi.
Trong đầu hiểu rõ là một việc, tận mắt nhìn thấy lại là một sự việc khác rồi.
Những gì hắn nói quả nhiên đều thật sự. Chính mình bị nhốt ở trong luân hồi vô cùng vô tận! Cái ý niệm này vừa lướt qua, nàng cảm giác như mình đang đứng vào trong Hóa Yêu Tuyền, trong lòng bị băng hàn cực độ bao bọc.
Nàng phải nghĩ biện pháp chạy đi, chạy ra khỏi cái Luân Hồi này!
Ninh Tiểu Nhàn liếm liếm bờ môi phát khô nói: “Ta có từng ngăn cản cái tiểu nhị này đánh vỡ chén không?”
“Có ngăn cản qua nhưng cũng không có hiệu quả.”
Ngoài cửa sổ mới nghe được tiếng chiêng trống vang lên càng lúc càng lớn. Nàng nghe được khách nhân bàn bên cạnh nghị luận: “Hôm nay vừa gặp ngày xuân tế, người Xuân Thành muốn dâng lên Xuân thần tế phẩm long trọng, đây chính là một đại tiết khánh ở Xuân Thành a! Đội ngũ du tế sắp đi tới.”
Nàng chậm rãi đi ra ngoài khách sạn đưa mắt nhìn lại.
Cái tòa thành nhỏ này xây dựng tinh xảo, trên đường phủ lên những cục đá tinh tế, khách sạn chỗ nàng ở vốn là một nhà lầu nhỏ ngói đen tường trắng. Ở đây khắp nơi thấp thoáng cây xanh, tháng ba thúc đẩy cây hoa đua nhau khoe sắc, một trận gió mát thổi qua đưa tới từng đợt hương hoa ập vào người, thực không thẹn với cái tên Xuân Thành của nó.