Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

quyển 5 chương 212: nhân tình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kiện pháp khí này mặc dù bề ngoài tầm thường, nhưng phía trên mênh mông linh khí không lừa được người khác, cộng thêm có vài tu sĩ, tỷ như Ngô Hảo từng nghe qua đại danh Đài Luân Hồi, vì vậy lời của Ninh Tiểu Nhàn vẫn rất có độ tin cậy.

Lập tức mọi người hâm mộ mà nhìn pháp khí trong tay nàng nhiều thêm mấy lần. Bảo bối này có thể tự vây khốn người, nếu là có chủ nhân điều khiển thì không biết sẽ thế nào? Nhưng hâm mộ thì hâm mộ, Luân Hồi này bị Ninh Tiểu Nhàn phá, vậy bảo bối này dĩ nhiên tất cả là của nàng.

Dĩ nhiên, đây không phải bởi vì chúng tu sĩ hoặc yêu quái tình cảm cao thượng sâu đậm, không muốn giết người đoạt bảo, mà do ở bên cạnh Ninh Tiểu Nhàn còn đứng một đại tu sĩ Hóa Thần Kỳ Đồ Tẫn! Còn nữa, nàng cùng Vô Lượng Kiếm Tông thoạt nhìn cũng có chút quen thuộc, ai muốn đắc tội nàng đều phải nghĩ kĩ.

Nàng đã không phải là cô bé đơn giản đi ra khỏi thôn Thiển Thủy ngày đó rồi, đã không phải là phàm nhân để cho tu sĩ hoặc yêu quái có thể tùy ý đắn đo rồi.

Thật ra thì, vốn nàng có ý nghĩ, là định âm thầm rời đi. Nhưng Trường Thiên ngăn trở nàng, hơn nữa nói một câu: “Bán một cái nhân tình cho bọn hắn, có lẽ sau này cần dùng đến.” Muốn cho tu sĩ nợ mình một nhân tình không dễ dàng, muốn cho nhiều tông phái sau lưng tu sĩ như vậy thiếu mình một đại nhân tình, càng thêm không dễ dàng.

Cho nên nàng ở lại, hơn nữa lớn tiếng nói cho mọi người biết, là nàng giải cứu bọn hắn. Về tình về lý, bọn họ hẳn phải hồi báo, hơn nữa không phải là cho một bông hoa trắng nhỏ, hoặc tặng một lá cờ thưởng đơn giản như vậy.

Đây là quy tắc ngầm trên tiên đạo.

Quả nhiên có một hán tử vóc người to con đã đi tới đây, thật tình nói với Ninh Tiểu Nhàn: “Tiểu cô nương, là ngươi cứu Phù Ngũ, cảm tạ vô cùng! Ngày sau nếu có chỗ cần dùng đến ta, xin đưa tin đến Phủ Phụng Thiên tìm ta. Ta tất máu chảy đầu rơi để báo ân!”

Người này lại là yêu quái trong Phủ Phụng Thiên. Nhìn dáng dấp còn là một con hổ yêu, Trường Thiên nhìn ra tu vi của hắn đã đến Đại Thành kỳ. Hắn đưa cho Ninh Tiểu Nhàn tín vật là ba cái lông hổ màu đen, chỉ cần đem vật này đưa cho Phủ Phụng Thiên. Yêu Tông này có thể đưa tin cho Hắc Hổ, để chính hắn tới đây báo ân.

Có Phù Ngũ dẫn đầu làm tấm gương, những người khác đứng ở trong phế tích cũng rối rít tiến lên tạ ơn, đưa tín vật. Ninh Tiểu Nhàn thế mới biết, trong một trăm năm, kết quả người bị Luân Hồi này vây khốn cũng không ít a, nơi này thậm chí có đến hơn hai mươi tu sĩ tông phái, trong đó tu vi cao nhất cũng đạt tới Hóa Thần Kỳ! Khỏi cần nói, người như vậy ở trong tông phái đều có một chỗ ngồi riêng của mình, nàng lúc này cứu người chưa từng cứu không. Tối nay là đại thu hoạch nhân tình.

Mặc dù đã qua mấy tháng, nhưng nàng không có quên sau lưng mình vẫn có một người đúng là âm hồn bất tán —— Nhị công tử Mịch La của Phủ Phụng Thiên, hắn suy đoán biết trên người nàng có mầm linh trà, hắn biết bí mật của nàng là liên quan đến Trường Thiên. Hiện tại bên người nàng có một Đồ Tẫn Hóa Thần Kỳ . Nếu Mịch La tự thân xuất mã. Muốn tùy tâm sở dục mà chà xát tròn chà xát dẹp nàng đã là rất khó rồi, nhưng người này tâm trí rất giảo hoạt, thủ hạ còn có một đám người tài ba, Đồ Tẫn dù có lợi hại, cũng là hai tay khó địch bốn tay.

Trước khi chính mình trở nên mạnh hơn, nàng còn cần mượn ngoại lực nhất định. Trước mắt trong đám các tông phái tu sĩ cùng yêu quái chợt thoát khốn này, có lẽ là trợ lực tương lai của nàng. Trường Thiên đang bên tai nàng nói, nếu là thanh danh nàng càng lớn. Mịch La muốn đối phó nàng lại càng cần nghĩ kĩ hơn nữa.

Giản Thường đã lưu lại tín vật rồi, mọi người Vô Lượng kiếm Tông cũng hướng nàng thành khẩn nói tạ ơn. Ninh Tiểu Nhàn hiếu kỳ nói: “Phượng Vô Trù có danh tiếng rất lớn sao?” Tựa hồ rất nhiều người ở chỗ này đều nghe qua đại danh Đài Luân Hồi.

Lúc này Ngô Hảo vuốt vuốt hàm râu dưới bạc trắng, nhận lấy câu chuyện nói: “Ninh cô nương có điều không biết. Phượng Vô Trù vốn là xuất thân danh môn đại phái, chẳng qua tính cách hắn cuồng ngạo, ngược lại không được mọi người thích, rốt cục có một ngày bị trục xuất sư môn, từ đó trở thành một kẻ tán tu. Không biết hắn được cái cơ duyên gì mà đúc thành mặt Đài Luân Hồi này, từ đó tung hoành Nam Chiêm Bộ Châu, không có mấy địch thủ. Phàm là người bị vây ở trong tuyệt trận luân hồi, trừ phi lòng hắn từ bi, nếu không chưa từng nghe nói có người có thể tự mình đi ra. Âm Cửu U theo lời Phượng Vô Trù ở trên di thư này, ta còn chưa từng có nghe qua.”

Vô Lượng Kiếm Tông bị vây nhiều người như vậy cũng là Ninh Tiểu Nhàn cứu, ấn tượng và cách nhìn của hắn đối với cô nương trẻ tuổi này đã sớm đổi, không có địch ý giống như nàng thấy trong Luân Hồi.

“Lợi hại như thế?” Nàng le lưỡi, ” Phượng Vô Trù kia là lúc nào tọa hóa?”

Giản Thường trầm ngâm nói: “Sáu trăm năm trước hắn còn là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, cho dù là thân xác đã chết, trước đó cách nay cũng không quá năm sáu trăm năm.”

Năm sáu trăm năm trước? Ninh Tiểu Nhàn không biết, Trường Thiên ở trong Thần Ma Ngục vừa nghe đến những lời này, vốn là tư thế ngồi lười biếng thoáng một cái bắt đầu ngồi thẳng, kim quang trong mắt chớp động, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh .

Thì ra là hắn còn sống? Rất tốt, rất tốt, quả nhiên thật tốt.

Giản Thường nói một câu chính là: “Bọn ta xấu hổ, đeo hơn mấy trăm ngàn năm đạo hạnh, đạo tâm ngược lại không thanh minh bằng Ninh cô nương, thân vùi lấp ở luân hồi mà không biết. Nếu không có Ninh cô nương cứu, thật đúng là bị vây vĩnh viễn ở một tấc vuông đất hẹp này rồi.” Lập tức mọi người cũng đều rối rít cảm ơn.

Thời điểm nên khiêm nhường, nàng cũng sẽ không làm bộ làm tịch. Cho nên sau khi mọi người Vô Lượng Kiếm Tông nói dứt lời, liền chuẩn bị ngự lên pháp khí trở về núi bẩm báo. Lần này xuất hành mặc dù ở giữa có khúc chiết, nhưng kết quả coi như viên mãn, chưởng môn hẳn là thỏa mãn.

Mọi người mới bay lên, Ninh Tiểu Nhàn vô ý đột nhiên kêu Ngô Hảo: “Ngô tiền bối, đừng quên phía dưới núi Khốn Long Tuyết, còn có người thiếu niên chờ ngài dẫn vào Tông đấy.”

Ngô Hảo hơi ngẩn ra, mới nhớ tới quả nhiên từng đáp ứng thỉnh cầu cho thiếu niên Phù Tuấn kia vào Tông, chỉ là vừa từ nơi Luân Hồi này đi ra ngoài, nhất thời đã quên chuyện nhỏ này. Đứa nhỏ này thuộc tính linh căn rất tốt, hắn vốn có ý thu làm môn hạ, cho nên hướng Ninh Tiểu Nhàn hành lễ nói: “Làm phiền cô nương nhắc nhở, chưa từng quên.”

Sống vài trăm tuổi, hắn cũng hiểu Ninh Tiểu Nhàn nhắc nhở hắn như thế, là ám hiệu đứa nhỏ này có chút quan hệ với nàng, hi vọng sau này hắn trông nom một hai.

Đưa mắt nhìn mọi người Vô Lượng kiếm Tông rời đi, chuyện của nàng nơi đây cũng coi như xong rồi, đang muốn kêu Đồ Tẫn biến thành kỳ thú qua chở nàng rời đi, phía sau thế nhưng đi tới một tên mập cười hì hì.

Bàn tử này thân thể đặc biệt thấp, mập, tròn, thân cao tựa hồ còn không bằng nàng, nhưng thể trọng ít nhất là gấp hai nàng. Trên mặt trắng tinh, nhưng đôi mắt nhỏ lấp lánh hữu thần, không đục ngầu giống tên mập bình thường như vậy. Nàng vừa nhìn thấy người này, liền nhớ tới Bàn Tử đầu lĩnh mã tặc bên trên bình nguyên Dã Lang.

Chẳng qua người trước mắt hiển nhiên không có giá trị võ lực, bởi vì nàng đã nghiêng mắt nhìn thấy người này hai tay trắng noản bóng loáng hơn cô gái, đến cái vết chai cũng không có, hiển nhiên chỉ là người phàm bình thường.

Đã nghe thấy tên mập mạp này vừa lên tới đã gọi “Tiên nhân” , “Tiên cô”, trước cám ơn ân cứu mạng, sau đó muốn mời hai người Ninh Tiểu Nhàn đến trong nhà hắn làm khách, đáp tạ ân cứu mạng. Nhà của hắn tại cách này hơn ba mươi dặm bên ngoài Thành Ô Đà. Nếu Ninh Tiểu Nhàn muốn đi, cũng chỉ tốn thời gian một bước chân của Đồ Tẫn.

Mới vừa rồi tình cảnh mà chúng Tiên Gia tạ ơn vị tiên cô này, hắn ở một bên nhìn liền hiểu. Tu sĩ và yêu quái đều chỉ đem người phàm hắn xem như không khí, làm sao lại để ý đến hắn? Nhưng người này lại có thể khua lên dũng khí đến đây mời, riêng phần can đảm này đã khiến nàng thay đổi cách nhìn.

“Ta họ Tề, tên Thanh Tuyền! Ở trong tộc đứng hàng thứ ba, hai vị tiên nhân có thể gọi ta là Tề Tam nhi.” Ninh Tiểu Nhàn nhìn hắn một cái, không nhịn được buồn cười, tên Thanh Tuyền cao khiết như vậy, vốn có thể làm người nhớ tới chi sĩ ống tay áo phong lưu, dáng vẻ đường đường, vậy mà lại đặt ở trên người tên mập tròn vo này, quả nhiên là cảm giác chênh lệch mười phần nha.

Tề Bàn Tử muốn chính là hiệu quả này. Mỗi khi hắn báo ra tên mình, đối phương mười phần sẽ cười lên tiếng, trong đôi mắt xinh đẹp của tiên tử trước mặt này dính đầy nụ cười, khóe miệng lại chỉ nhếch nhẹ, hiển nhiên là nhịn được, người mà cười với hắn trước, ấn tượng đối với hắn dĩ nhiên sẽ tốt hơn mấy phần. Rồi hãy nói tiên tử này nhịn cười, tất nhiên cố kỵ tâm tình của hắn, cách hành xử cùng tiên nhân cao quý lãnh diễm bình thường khác nhau rất lớn, trong lòng hắn vui vẻ nói “Có hi vọng”

Lập tức lại càng cổ động ba tấc miệng lưỡi không nát, một mặt đem nàng nâng lên trời, một mặt dùng đủ thành ý muốn mời nàng đến nhà làm khách —— hắn ánh mắt tốt, cũng nhìn ra Đồ Tẫn nghe lời nàng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, vì vậy trọng điểm phá giải đặt ở trên người nàng.

Đó là một thương nhân tiêu chuẩn. Ninh Tiểu Nhàn liếc một cái đã nhìn ra, chính nàng thỉnh thoảng cũng làm chút ít mua bán của gian thương, sao lại dễ dàng bị hắn nói động chứ? Rồi hãy nói, nàng ở tại trong Luân Hồi lãng phí thời gian hơn hai tháng, đang định đẩy nhanh lộ trình chút ít, đem thời gian tổn thất bổ trở lại, nơi nào chịu đi theo?

Đang định nói lời dịu dàng tạ tuyệt, Trường Thiên đột nhiên nói: “Cái chỗ này vẫn còn có chút cổ quái, sau khi đợi người nơi này tản đi, nàng hãy quay lại lần nữa. Ừ, tốt nhất ngày mai lại đến một chuyến.” Lúc hắn nói lời này, giọng điệu đã khôi phục bình thản thường ngày, hiển nhiên tâm tình rung chuyển đã đè xuống.

Nàng thầm nghĩ một tiếng “Đáng tiếc” , còn muốn thừa dịp thời điểm tâm tình Trường Thiên phập phồng, moi được vài lời nói ra ngoài.

Nhưng mà nếu lão nhân gia hắn lên tiếng, nàng không thể làm gì khác hơn là đem lời cự tuyệt nuốt vào trong bụng, bày ra bộ dạng tươi cười gật đầu với Tề Bàn Tử.

Bàn Tử nhất thời mừng rỡ! Ba năm trước đây sau khi hắn rời nhà đã vô tình nhập vào Xuân Thành, bị vây ở trong luân hồi. Tề thị ở Thành Ô Đà là tên nhà thương nhân, hắn âm thầm biến mất ba năm như vậy, quỷ mới biết bây giờ trong nhà là tình huống nào rồi.

Mấy huynh đệ kia tất cả đều có chút dã tâm, sớm nhìn hắn không thuận mắt. Hiện tại nếu hắn đột nhiên về đến nhà, không chừng còn chướng mắt người khác, cản đường người khác.

Bất quá nha, có tiên nhân đồng hành, tất nhiên hết thảy đều không giống nhau. Nếu là hai vị tiên nhân này theo mình về nhà, như vậy trên mặt Tề thị đều có ánh sáng a. Phía dưới Tiên đạo đều là con sâu con kiến, những tên tiểu nhân này, còn dám đối với hắn chỉ chỏ, còn dám đối với hắn vô lễ nữa sao?

Ninh Tiểu Nhàn nhìn biến hóa trên mặt hắn , đối với tính toán trong lòng hắn cũng biết được một hai. Không lâu lúc trước, nàng cũng là nhân loại tầm thường như vậy, lúc đối mặt với tu sĩ và Đại yêu chỉ có thể nhìn lên, cũng hận không được có một cái bắp đùi như vậy để ôm.

Hiện tại, nàng bằng vào sức một mình, phá vỡ khốn cục Luân Hồi đến tu sĩ Hóa Thần Kỳ đều trốn không thoát. Đây không phải có nghĩa, nàng rốt cục cũng có tí xíu tư chất để cho người khác nhìn lên rồi sao?

Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong lồng ngực trống rỗng sinh ra một chút hào hùng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio