Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền
Bị thế giới này đồng hóa, quên mất chính mình, đây mới là chuyện mà nàng sợ hãi nhất!
Cho nên nàng nguyện ý trợ giúp Trường Thiên tìm thấy chân thân, ra sức đánh cược một lần để có cơ hội về cố hương. Nếu như thất bại, nàng cũng không có gì tiếc nuối.
Lúc này chỉ nghe Trường Thiên lạnh lùng nói ra: “Chỉ chịu một chút ủy khuất đã khóc, ngươi làm chủ nhân Thần Ma ngục thật đúng là có tiền đồ!”
Hoá ra hắn hiểu được tâm trạng của nàng, hiểu rõ ủy khuất của nàng!
“Ngươi nói rất đúng!” Ninh Tiểu Nhàn giơ tay lên lau nước mắt, nín khóc mỉm cười, “Khóc có tác dụng gì chứ?”
Hôm qua đủ loại thí dụ như hôm qua chết, hôm nay đủ loại thí dụ như hôm nay sống. Ngày hôm qua nàng vẫn còn lo lắng kế hoạch của mình có thể thuận lợi áp dụng hay không, hôm nay nàng đã bước đầu tiên trên con đường tu tiên. Là người phàm thì như thế nào, sử dụng thủ đoạn nhỏ thì như thế nào? Nàng làm được rất nhiều chuyện mà tu sĩ làm không được. Hiện tại có thể, về sau cũng có thể. Trường Thiên nói đúng, con đường tu tiên gập ghềnh không công bằng, nên cố gắng thì cố gắng, nên xem vận khí thì xem vận khí. Có lẽ nhân vật chính dù sao cũng nên kèm theo quầng sáng may mắn a?
Nàng rửa mặt, không hề nghĩ nhiều nữa. Lúc này cơm trong nồi đất đã tỏa ra hương thơm. Chín rồi!
Nàng mở nắp ra nhìn, không khỏi sợ ngây người, trong nồi từng hạt cơm màu xanh no đủ, sáng rõ trong suốt như phỉ thúy, mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, bề ngoài còn tốt hơn gạo Vân Hương tinh tuyển của phái Xích Tiêu.
Có lẽ thịt hổ hấp cũng đã mền rồi
Nàng bỏ nồi đất xuống, nhanh tay nhanh chân xào một đĩa măng, bỏ thêm một chút thịt băm xông khói, sau đó rắc một ít tinh bột lên trên. Với tư cách là người Hoa, lúc ăn cơm không thể không có rau cỏ được. Măng tháng bảy rất mát và non, thái ra xào, ăn giòn giòn thơm thơm, rất sướng miệng.
Nàng lấy một cái mân ra, chia thịt hổ hầm long nhãn với măng xào ra làm hai phần, lại múc hai chén cơm, để hai đôi đũa trúc, hai cái thìa lên trên.
Trong nháy mắt, nàng đứng ở tầng dưới chót nhất Thần Ma ngục.
Trường Thiên đang từ từ nhắm hai mắt, thấy nàng bưng mân tiến đến, không khỏi nhíu nhíu mày: “Không ở bên ngoài ăn cơm, chạy vào làm cái gì?”
“Đưa cơm tù cho ngươi ah!” Nàng cười hì hì.
Hắn lại nhắm nghiền hai mắt: “Bổn quân không cần ăn uống, ngươi đừng tự cho là đúng.”
“Thịt yêu thú có chứa linh lực, có lợi cho ngươi mà” Nàng cố khuyên hắn.
“Hừ, chỉ như muối bỏ biển.” Linh lực của mười con nanh thú cũng không bằng một ngày tiêu hao của hắn, một chén canh bé tí có bao nhiêu tác dụng chứ?
” Ít còn hơn không nha.” Ninh Tiểu Nhàn nghiêm mặt nói, “Ta ghét nhất ăn cơm một mình, phải có người ăn cùng. Ngươi coi như đột nhiên tốt bụng đi.” Mân trên tay rất nặng ah, lão nhân gia ông ta có thể nhanh hơn một chút hay không?
Có điều hắn ngồi ở giữa Hóa Yêu tuyền, muốn nàng để mân thức ăn ở chỗ nào?
Hình như thấy nàng xấu hổ, lông mi Trường Thiên nhảy lên, phất phất tay, xa xa một cái bàn đá nhỏ lăng không tiến đến gần, vừa vặn áp cái rãnh đỏ trên mặt đất kia.
“Bày ra.” Trên mặt hắn vẫn không có gì biểu lộ, nhưng hành động cũng đã ngầm đồng ý.
Nàng mang đồ ăn lên, bàn đá lại ngoan ngoãn mà đã rơi xuống trước mặt hắn, vừa vặn gác ở phía trên Hóa Yêu tuyền.
Hắn cầm đũa trúc lên, gắp một miếng thịt hổ vào trong miệng tinh tế nhấm nuốt. Mỹ nam tử ăn kiểu gì cũng vô cùng ưu nhã ah! Đổi lại nam tử khác thì có lẽ là ngạo mạn rồi.
“Như thế nào, như thế nào?” hai mắt Ninh Tiểu Nhàn mở to, kỳ vọng hắn đánh giá tốt. Đây là lần đầu tiên hắn ăn cơm đấy.Nàng cũng âm thầm khẩn trương, lúc trong phái Xích Tiêu xử lý tiệc chay cũng chưa từng hồi hộp đến thế.
Hắn giương mắt nhìn nàng, chỉ thấy đôi mắt đen lúng liếng của nàng tràn đầy khát vọng, nếu như sau lưng lại thêm cái đuôi, quả thực tựa như con chó nhỏ chờ đợi chủ nhân khích lệ.
“Cũng được.”
Quả nhiên là cách đánh giá của Trường Thiên.
Nàng vui vẻ mà khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu dùng đồ ăn của mình. Hắn nói ra hai chữ này, đã nói lên đồ ăn không tệ, rất hợp hắn khẩu vị! Thật là kỳ quái, hắn là khí linh, nàng là chủ nhân của hắn mới đúng chứ, tại sao khi thấy hắn ăn được thoả mãn, ngược lại nàng còn đặc biệt vui vẻ?
Cơm này thật sự là rất thơm, rất mềm! Thịt nanh thú cũng ngon, nhìn linh thú khổng lồ như vậy, không ngờ thịt lại rất mềm, khiến cho người ta không ngừng ăn. Đồ ăn linh lực có khác, ăn mấy miếng vào trong bụng, mà bắt đầu có một dòng nước ấm du tẩu tứ chi, khiến người ta có cảm giác thoải mái vô cùng.
Ở phái Xích Tiêu làm cơm tối xong, lại hồi trở lại Thần Ma ngục trồng gạo Vân Hương , sau đó lại chạy về đến nấu thịt hổ, nàng đói bụng đã lâu rồi, tướng ăn có thể không lịch sự bằng người ta, kỳ quái là tốc độ ăn cơm của Trường Thiên lại không chậm hơn nàng.
Ai, nàng cũng muốn tuân thủ quy củ thục nữ “Ăn không nói”, thế nhưng mà lúc ăn cơm yên tĩnh như vậy không phải thói quen là của nàng ah!
“Trường Thiên, ngươi nói bình thường ngươi không cần ăn uống? Vì sao?” Ăn mấy miếng cơm vào trong bụng trước cho đỡ đói, quả nhiên vẫn muốn nói chuyện.
“Sau khi nhân loại đạt được Kim Đan kỳ về sau, ẩm thực ít dần; sau khi tiến vào Nguyên Anh sẽ xan hà ẩm lộ, không ăn uống. Huống chi thân thể này của bổn quân đã là thân ngoại hóa thân.”
“Thật là đáng tiếc, nhân gian nhiều thức ăn như vậy, tu tiên về sau chẳng phải không có có lộc ăn rồi hả?” Nàng tiếc hận nói, lo lắng cho mình bắt đầu tu luyện rồi sau đó dần dần không có hứng thú ăn cơm sao, ai, đây chính là một sở thích của nàng a.
“Ngươi cố ý muốn ăn thì cũng không có người ngăn trở.” Nha đầu này thật tham ăn, có điều nàng làm đồ ăn hương vị đúng là không giống người thường.
“Đi qua nhiều năm như vậy, chân thân của ngươi vẫn còn sao?” Nàng biết rõ bản thể của hắn là một đầu rắn rất lớn rất lớn, “Nó dựa vào cái gì mà còn sống?”
“Tất nhiên vẫn còn. Nguyên thần tại đây lại có thân ngoại hóa thân ở bên trong, như vậy chân thân giống như túi da hoặc con rối, hữu hình mà vô ý thức.” Lại đến thời gian Trường Thiên giảng giải tu tiên, ” Trước khi bị nhốt vào Thần Ma ngục, bổn quân đã tấn chức thần thú, bản thể cũng không cần phải ăn uống, chỉ cần hấp thụ linh khí trời đất là được, cho nên có thể ở trong nội địa của Nam Thiện Bộ Châu ngủ đông lâu dài, ở ẩn xuống.”
Hắn không có nói cho nàng biết, nếu như bản thể hắn cần ăn uống, như vậy toàn bộ sinh linh ở Nam Thiện bộ châu cũng không đủ nó nuốt được bao lâu.
Đêm đã khuya rồi, buồn ngủ đột kích. Ở trước mặt trai đẹp mà ngáp thì quá không ra thể thống gì rồi, Ninh Tiểu Nhàn tranh thủ thời gian bới xong cơm, thu thập bát đũa ra Thần Ma ngục.
Vừa cơm nước xong xuôi đi nằm ngủ thì dễ dàng béo lên ah, nàng khuyên bảo chính mình.
Thế nhưng mà Chu công không thể không lôi kéo nàng đánh cờ, nàng vừa mới trở lại căn phòng nhỏ của mình, cơn buồn ngủ đã tới rồi.
Ninh Tiểu Nhàn làm ra một động tác cuối cùng, là nỗ lực bò lên giường, sau đó, lâm vào bóng tối ngọt ngào.
Trường Thiên ngồi ở trong bóng tối vô biên, vẫn đang tỉnh táo.
Đã lâu rồi không ăn thức ăn phàm vật, ba vạn năm hay là lâu hơn nữa? Hắn cũng nhớ không rõ rồi. Đối với hắn mà nói, thói quen ăn cơm đã vất bỏ từ rất lâu rất lâu rồi. Hắn là thần thú, không thích những Thần tiên dối trá thường xuyên mở tiệc chiêu đãi, khách sáo lẫn nhau.
Nghĩ kỹ lại, Ninh Tiểu Nhàn lại là người đầu tiên nấu cơm cho hắn.
Hắn thật sự không hiểu nổi người phàm
Đêm nay có lẽ rất bình tĩnh, hắn cũng nhắm mắt tĩnh dưỡng tinh thần đi.